Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói thật thì, hồi xưa tôi khá khó ưa. Đến tôi còn không ưa bản thân thì nói chi là những người luôn luôn bên cạnh như gia đình tôi? Thế mà tuổi thơ tôi không phải nếm trải sự cô lập gì gì như trên phim ảnh hay nói, họ bỏ qua mọi thứ và mọi thứ. Tự khắc tôi cũng phải trưởng thành và tập quan sát họ, học họ...

Từ những điều nhỏ nhặt như nỗi buồn.

 Anh tôi có một nỗi buồn thầm lặng và đẹp. Ngày qua ngày chỉ thấy anh cười hay cáu giận, đến khi người con gái anh yêu bỏ anh mà đi. Anh về nhà thật sớm, từ chiếc điện thoại vang lên những bản nhạc thất tình buồn đến sầu não. Nó thật khác với những năm anh còn bốc đồng tuổi niên thiếu, khi anh cố gắng xoa dịu từng sự tủi thân bằng các bản nhạc ồn ào. Anh không kể ai, nhưng tôi cách vách anh cũng đã ngót nghét 4-5 năm nay rồi, cũng đủ hiểu rằng lời nói không còn là thứ dùng để bộc lộ cảm xúc nữa. Vậy là anh đã trưởng thành? Hay là nỗi buồn quá lớn để mà anh có thể trải ra hết? 

Hay là chị họ tôi đã dạy tôi cách khống chế nỗi buồn. Chị lớn hơn tôi 8 tuổi. Năm ấy chị có một tình yêu nhỏ, cũng năm ấy chị phải đi xa để học đại học. Tình yêu chị đã từng đẹp, thật quá đẹp. Nhưng nó lại đổ vỡ. Chị không hiểu, tại sao vậy? Trớ trêu thay người đó lại đổ tại khoảng cách địa lý, xa mặt cách lòng. Mãi sau này chị mới kể rằng, những ngày đó, chị chăm chỉ giặt đồ, giặt hết những bộ đồ cũ hay kể cả mới. Nghe thật buồn cười, nhưng tôi lại nhớ đến câu thoại trong một bộ phim Vương Gia Vệ rằng: "Tất cả những lúc tôi thất tình, tôi đều chạy bộ. Chạy bộ làm tiêu hao nước trong cơ thể chúng ta...thế là chúng ta không còn nước mắt để khóc nữa.", cả hai người đều cố gắng che đi thực tại đầy đau lòng, che đi những thớ tim đã chằng chịt bao vết thương. Nhưng chẳng phải họ đã vượt qua và kể lại cho chúng ta rồi sao?

Người anh họ và cũng là bạn thân từ mới lọt lòng của tôi thì luôn cởi mở về mình. Anh mơ hồ về thực tại, tương lai thật quá tàn khốc và rồi mọi thứ đều về hư vô thế mà anh chọn tâm sự tất cả với người chị của mình. Những cuộc điện thoại kéo dài hàng giờ đồng hồ đều là hai người cùng nhau nói về bản thân, về những khó khăn cũng như những thú vị. Anh như thế đó nhưng lại là người âm thầm khóc khi người chị phải lên máy bay đi xa, là người luôn để ý lời người khác nói rồi tự căm ghét bản thân. 

Chả có ai có thể vỗ ngực nói rằng mình không thấy buồn cả, không một ai...

Tôi hiểu nỗi buồn của họ rõ đến vậy, còn niềm vui?

Mùa hè năm ngoái, chúng tôi cùng nhau đi du lịch. Tôi lại một lần nữa thấy được nụ cười trẻ con của anh trai tôi khi thấy những cảnh thiên nhiên kì thú và đòi chúng tôi chụp ảnh cho anh. Anh loanh quanh cùng với tấm bản đồ và cố gắng giúp người khách du lịch tìm đích đến của họ. Hay là khi anh mua đồ ăn vặt cho tôi hòng nhờ tôi làm bài tập tiếng Anh. Anh giờ đây là người đàn ông tự tin nhưng tâm hồn vẫn vô tư lự đến thế. Những lúc anh giúp đỡ mẹ, đùa với mẹ về những điều thường ngày luôn in đọng trong tâm trí tôi như một chuỗi ngày hạnh phúc nhất tuổi thơ tôi.

Chị tôi lại trưởng thành hơn, luôn chăm sóc chúng tôi. Nhưng không vì vậy mà lỡ những cuộc vui chung. Nhắc nhở tôi rằng nên bỏ tai nghe ra và tận hưởng thế giới xung quanh, vì mọi người luôn muốn nói cùng tôi. Luôn lo lắng cho đứa nhỏ là tôi dù tôi nói rằng tôi ổn và tôi có thể tự quyết định mọi thứ. Ủng hộ mọi thứ từ tôi dù cho nó có hão huyền tới mức nào. Video call cho tôi lúc 5h sáng để rồi cả tôi cùng chị ngồi khóc vì những áp lực của cuộc sống. Nở nụ cười thật tươi khi lặp đi lặp lại lời trả lời cho bà tôi nghe. Tất cả những điều đó đều xuất phát từ người chị thân yêu của tôi.

Anh họ tôi lại có những người bạn thật dễ thương. Anh kể cho tôi về họ với nụ cười sảng khoái và đôi mắt tít lại thật vừa mắt. Những câu chuyện dường như thật nhạt nhẽo nhưng qua lời kể của anh có thể làm bừng lên một ngày tồi tệ của tôi. Những câu chuyện yêu đương của anh cũng thật ngọt ngào. Tình yêu của anh nhỏ bé nhưng thật nồng, song thật thanh. Khi về với gia đình, anh cũng là đứa nhóc, giống tôi. Anh cũng được mọi người chiều chuộng và chăm sóc y hệt tôi. Nên phần nào tôi cùng anh lại hợp đến thế. Vì tôi và anh cùng trưởng thành trong một mái ấm thật diệu kỳ.

Viết cho những ngày tâm trạng tồi tệ đã qua, và cho tương lai phía trước.

END

01:07 AM, 08/10/2018

Mèo khó ở

p/s: Ảnh bốn chị em.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top