Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Đất riêng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit+beta: Chanh ngọt
—————————-

Hạ Lộ Thầm đang tập trung chờ đợi bữa tối nên không quan tâm anh trai mình và người khác đang nói cái gì.

Cuối cùng ở trong bếp chờ đợi một đĩa thịt xào chín tới, người trong bếp liền hét lên với cậu: "Xong rồi."

Hạ Lộ Thẩm nhảy lên khỏi ghế, cúi người chạy nhanh vào bếp bê món thịt lợn xào vừa ra khỏi nồi và hét lên: "Anh ơi, anh Liêu Thành, đã đến giờ ăn rồi!! !"

"Tới đây!" Liêu Thành ngẩng đầu đáp lại, véo điếu thuốc đang hút, nhét thuốc vào túi, vội vàng đi vào phòng bếp: "Tôi bê đồ ăn, hai người lấy bát với đũa nhé."

Hạ Hoắc Cừ đáp lại, quay người đi đến nhà ăn lấy bát đũa mà anh đã đặt sẵn ở đó, sau đó lại đi lấy nước uống.

Khi anh quay lại, trong bếp đã bê rau xào ra, rau non xanh vẫn đang bốc hơi nghi ngút được đặt bên cạnh đĩa thịt heo.

Liêu Thành mở nắp rượu khi nhìn thấy Hạ Hoắc Cừ quay lại, anh cười nói: "Mau, nhanh nhanh, tôi đang đợi cậu đấy, chúng ta ăn cơm thôi."

Hạ Hoắc Cừ ngồi vào bàn bày bát và đũa sạch ra.

Liêu Thành cẩn thận rót nửa bát rượu trắng đưa cho anh, sau đó quay đầu hỏi Hạ Lộ Thẩm: "Tiểu Thẩm, em có muốn uống một chút không?"

Không đợi anh trai lên tiếng, Hạ Lộ Thẩm đã lắc đầu từ chối: "Không không không, em để dành bụng ăn cơm."

"Hahaha, thế em ăn cơm đi, bọn anh uống."

Hạ Lộ Thẩm nhìn thấy bọn họ bưng bát uống, mới từ thau cơm bên trong xới cho mình một bát cơm tẻ.

Khi nấu trên bếp, gạo trước tiên được đun sôi trong nước, khi chín một nửa thì lấy ra sau đó hấp trong nồi hấp. Cơm nấu theo cách này có độ mềm và độ cứng vừa phải, không quá nát cũng không quá khô. Cơm có hạt trong và có một lớp dầu bóng đặc trưng, khi đặt trong bát, hơi nóng sẽ bốc lên cùng với mùi thơm toả ra.

Hạ Lộ Thẩm nuốt nước miếng, bưng bát lên, nhìn anh trai, rồi nhìn Liêu Thành: "Em ăn trước ạ."

"Em ăn đi." Liêu Thành bưng bát rượu lên, nheo mắt cười nói: "Hôm nay ăn bao nhiêu cũng được, phải ăn thật no."

Hạ Hoắc Cừ: "Nhai kỹ nuốt chậm, thân thể em mới khỏi không nên ăn quá nhanh."

Hạ Lộ thẩm gật gật đầu: "Dạ!"

Cậu bưng bát lên dùng đũa gắp miếng cơm trắng đầu tiên.

Cơm hơi nóng, khi nhai trong miệng tràn ngập vị ngọt, hương vị đặc trưng của tinh bột tản ra ngay.

Hạ Lộ thẩm khịt khịt mũi, nước mắt lưng tròng.

Liêu Thành nhấp một ngụm rượu, thoả mãn nheo mắt lại, nói với Hạ Hoắc Cừ: "Ăn đi, ăn đi."

Vừa nói, anh vừa dùng đôi đũa còn chưa dùng tới gắp một miếng thịt lớn cho Hạ Lộ Thẩm.

Cậu nuốt cơm trong miệng, nói với Liêu Thành: "Cám ơn anh Liêu Thành! Em tự mình làm, anh cũng ăn đi ạ."

Liễu Thành mỉm cười.

Hạ Lộ Thẩm nhét miếng thịt vào miệng, nếm được một vị cay cay hoà quyện chút vị ngọt.

Ngày nay ớt là loại gia vị hiếm có, ớt trong món thịt heo xào cũng không nhiều, nếm thử chút vị là được.

Hạ Lộ Thẩm lâu không ăn cay, món này mức độ cay vừa phải. Vị cay qua đi kế tiếp là vị mặn, rồi đến vị thịt thơm ngon.

Vừa nhai, nước thịt bùng nổ trong miệng. Thịt không quá béo, lượng mỡ vừa phải khiến miếng thịt trông cực kỳ mềm tràn đầy nước sốt.

Hạ Lộ Thẩm nheo mắt lại, trong lòng cảm thấy vô cùng xúc động.

Đây mới là cuộc sống!

Ngoạm một miếng thịt lớn!

Lúc trước ăn rau, cậu ăn nhiều đến mức gần như mất hết hứng thú với cuộc sống.

Hạ Hoắc Cừ nhìn em trai, đưa cho cậu một miếng rau xanh: "Thử món này đi."

Hạ Lộ Thẩm ăn mà không ngẩng đầu lên, cậu gắp miếng rau nhét vào miệng, ánh mắt sáng lên.

Loại rau xanh này có vị ngọt với một chút vị đắng đặc trưng, ăn mềm mềm, rất ngon và còn giảm vị béo của thịt.

"Món này cũng ngon quá trời!"

Sau khi uống rượu, hai má của Liêu Thành hơi đỏ lên, trên mặt nở nụ cười chân thành: "Các loại rau được chăm sóc cẩn thận, khẳng định ăn ngon, em ăn nhiều một chút."

Hạ Lộ Thẩm buông tha cái bụng đang no căng, một lúc ăn ba bát cơm, cuối cùng anh trai nhịn không được nắm lấy tay cậu: "Đừng cố nữa."

Hạ Lộ Thẩm không còn cách nào khác đành tiếc nuối đặt bát đũa xuống, ánh mắt vẫn dán chặt vào món thịt xào trên bàn, biểu cảm trên mặt còn chưa hết thèm, nhưng đồ ăn trong bụng đã gần đến cổ họng, cậu thực sự không thể ăn được nữa.

Liêu Thành nhìn thấy cậu như vậy liền bật cười: "Bên kia anh còn có một miếng thịt, ngày mốt lại nấu tiếp."

Hạ Lộ Thẩm vội vàng lắc đầu, "Không cần đâu, bữa này em ăn rất thoả mãn rồi ạ."

Anh trai vỗ nhẹ vào vai cậu như an ủi.

Sau khi ăn xong, cậu cũng không rời đi, chỉ ngồi ở bàn nghe họ trò chuyện.

Hai người trò chuyện đủ thứ. Hạ Lộ Thẩm lắng nghe và biết thêm rất nhiều điều về thế giới bên ngoài.

Ăn trưa xong, Hạ Hoắc Cừ bắt Hạ Lộ Thẩm về nhà ngủ trưa, anh và Liêu Thành tiếp tục công việc.

Sau khi ngủ dậy, cậu đã đi tìm hai người họ, nhưng khi đến nơi lại không thấy bóng dáng ai.

Buổi tối, khi Hạ Hoắc Cừ trở lại, nói: "Anh đã lấy lại một phần cánh đồng ở dưới chân núi, ngày mai dẫn em đi xem."

Hạ Lộ Thẩm không ngờ anh trai mình lại hành động nhanh như vậy, cậu kinh ngạc ngồi dậy, đặt cuốn sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài. "Còn chưa muộn, chúng ta đi luôn nhé?"

"Đã đến giờ ăn tối rồi."

"Không, bữa trưa em đã ăn quá nhiều rồi, tối nay không cần ăn nữa." Hạ Lộ Thẩm đứng dậy, cầm chiếc áo khoác của anh trai trên ghế bên cạnh, lấy cho mình một chiếc khác, "Chúng ta chỉ đi nhìn một chút thôi, coi như đi dạo, trở về ngủ cho ngon."

Trong căn cứ có không điện, đại đa số mọi người buổi tối muốn chiếu sáng, họ chỉ cần dùng vài nan tre nhét chéo vào đâu đó, nhưng hiệu quả không tốt bằng nến.

Hầu hết mọi người sẽ hoàn thành mọi việc vào ban này, đi ngủ ngay khi trời tối và thức dậy vào lúc bình minh ngày hôm sau.

Làm việc khi mặt trời mọc và nghỉ ngơi khi mặt trời lặn.

Hạ Lộ Thẩm đã ngủ nửa buổi chiều, vừa mới dậy đọc tiểu thuyết, hiện giờ cậu còn chưa buồn ngủ, rất muốn ra ngoài vận động chút.

Cậu nhét quần áo vào trong ngực anh trai, đẩy vai anh, "Đi thôi, đi thôi."

Hạ Hoắc Cừ bị cậu đẩy ra ngoài, đành phải nói: "Được rồi, em đi chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã."

Hạ Lộ Thẩm cười khúc khích nhưng cũng đi chậm lại.

Hai anh em sánh vai nhau bước ra ngoài.

Hạ Lộ Thẩm hỏi: "Dưới ngọn núi nào ạ?"

"Ngay đằng kia, phía sau nhà."

Hạ Hoắc Cừ dẫn cậu đi một vòng đến con đường phía sau nhà rồi từ phía sau đi lên.

Dọc hai bên đường đi là những cánh đồng.

Hiện tại đang là mùa xuân, trong ruộng có rất nhiều loại đang được trồng, từ lúa, ngô, khoai lang, thuốc lá, đậu phộng... từng mảnh từng mảnh.

Những mảnh ruộng này đều là của căn cứ.

Chỉ có ruộng bậc thang dưới chân núi và một phần trên núi là ruộng riêng.

Sau khi bức tường trên đỉnh núi được sửa chữa vào mùa đông năm ngoái, mỗi thành viên trong căn cứ được cấp năm phần đất, về cơ bản được dùng làm ruộng và trồng rau.

Mặc dù lúc đó Hạ Lộ Thẩm đang nằm trên giường bệnh, nhưng vẫn là thành viên của căn cứ, căn cứ đã phân bổ đất cho cậu.

Nhiều người trong căn cứ kiếm sống bằng nghề thu thập hoặc cho thuê đất nếu không trồng rau.

Hạ Hoắc Cừ quá bận rộn nên ruộng của bọn họ cũng cho người khác thuê. Người kia đang trồng rau trên ruộng và chưa có thời gian cày xới vụ xuân.

Vừa hay Hạ Hoắc Cừ thu ruộng cũng thuận tiện hơn, nhưng trong thời gian ngắn này, tiền thuê ruộng không thể lấy được.

Hạ Lộ Thẩm không biết điều này, liền đi vòng quanh xem bên đường có thứ gì mọc lên. Cậu muốn trồng mọi thứ, nhưng không biết làm thế nào.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến chân núi.

Hạ Hoắc Cừ chỉ vào một trong những cánh đồng hình chữ nhật, nói với Hạ Lộ Thẩm: "Đây là cánh đồng của nhà mình."

Hạ Lộ Thẩm ánh mắt nhìn vào thửa ruộng.

Cánh đồng này trông khá lớn, dài khoảng 40 đến 50 mét và rộng từ 6 đến 7 mét. Trong ruộng có các luống hình thành đều nhau, có một số rễ, lá lộn xộn và những thứ khác còn sót lại. Những túp lều bằng nhựa ở hai cánh đồng, chỗ đó bị che kín và rất khó nhìn thấy bên trong trồng cây gì.

Thứ nhiều nhất trên đồng ruộng là cỏ dại.

Trên mặt đất cỏ dại mọc lan trên một khu vực rộng lớn, cỏ mọc dày và cao tới đầu gối. Không biết người thuê thửa ruộng này có chăm sóc tốt không.

Hạ Hoắc Cừ thấy cậu đảo mắt một vòng, hỏi: "Đã quyết định trồng gì chưa?"

"Vẫn chưa, anh ơi, anh muốn em trồng cây gì?"

"Trồng gì cũng được." Hạ Hoắc Cừ nói tiếp: " Chẳng qua không cần trồng lúa, chúng ta chỉ có thể đổi được một ít gạo, ăn cũng không nhiều."

"Vậy thì không trồng." Hạ Lộ Thẩm rất nghe lời, hôm nay cậu vừa đi giúp gieo mạ, quả thực không dễ trồng.

Hạ Hoắc Cừ "Em suy nghĩ xem muốn trồng cái gì? Ngày mai anh dẫn em đi đổi hạt giống."

"Trồng một ít ớt, cà tím, bí ngô, dưa mùa đông và các loại rau khác?" Hạ Lộ Thẩm suy nghĩ, "Chờ em quen việc hơn, chúng ta có thể nấu ăn và ăn ở nhà."

Cơm tập thể trong căng tin thật sự không ngon, thiếu dầu và muối, đồ ăn cũng không có gì thay đổi.

Hạ Lộ Thẩm thực sự không muốn ăn.

Hạ Hoắc Cừ: "Ngày mai dậy sớm, đi chợ xem có thể đổi được hạt giống gì."

"Dạ." Hạ Thẩm vui vẻ đồng ý, sau đó hỏi: "Anh, anh muốn mang thứ gì đi đổi thế?"

"Trong nhà không phải còn có một túi đậu nành sao? Chúng ta đổi đậu nành đi."

Hạ Lộ Thẩm gật đầu đồng ý, sau đó hỏi: "Anh ơi, em có thể xuống ruộng nhìn xem không?"

Trong căn cứ đang thiếu nguồn cung cấp nên mọi người đều rất cẩn thận với mùa màng trên cánh đồng của mình. Nếu ai đó bị phát hiện ăn trộm thứ gì đó, họ sẽ bị đưa đến đội an ninh và sẽ bị phạt tiền hoặc bị
đuổi khỏi căn cứ.

Mọi người coi trọng danh dự của mình, sẽ không dễ dàng đi đến ruộng của người khác. Nếu không, trong căn cứ có nhiều con mắt như vậy, ai nhìn thấy mà tố cáo rất có thể sẽ không còn gì để ăn.

Hạ Hoắc Cừ gật đầu, "Đi đi, anh đã nói với nhà Lâm Húc rồi."

Hạ Lộ Thẩm bước xuống ruộng một cách cẩn thận.

Mấy đêm vừa rồi trời mưa rất nhiều, trong mương đầy bùn. Cậu vừa bước xuống, chân đã bị trượt.

Hạ Lộ Thẩm loạng choạng suýt thì trượt xuống đất, đang tính dùng cả hai tay kéo đám cỏ bên cạnh.

Anh trai cậu nhanh mắt, nhanh tay, tóm chặt lấy cổ áo cậu nâng lên: "Cẩn thận!"

Hạ Hoắc Cừ lại nói: "Đừng động vào chúng, những loại cỏ này rất sắc bén."

Hạ Lộ Thẩm gần như choáng váng, cậu ngơ ngác nhìn anh trai, sau đó lại nhìn đám cỏ bên dưới, dùng đốt ngón tay nhẹ chạm vào, quả nhiên lớp cỏ bên dưới thô ráp, khi chạm vào toàn gai. Nếu ai vô tình động vào chúng, chắc chắn sẽ gây ra một vết xước nhỏ.

Cậu hít một hơi rồi hỏi: "Tại sao cỏ này lại sắc vậy ạ?"

"Một số loại cỏ thì như thế này, một số lại có gai, có côn trùng và kiến ​​bò trên đó, còn có rắn làm tổ bên dưới, khi nhổ chúng hãy cẩn thận chút."

Hạ Lộ Thẩm nghe anh nói mà sợ hãi đến nỗi mở to mắt nhìn mặt đất dưới chân mình: "Còn...còn có rắn?"

"Rất ít, nhưng không loại trừ khả năng đó."

Hạ Lộ Thẩm xoa xoa cánh tay, sắc mặt liên tục thay đổi, cuối cùng nói: "Không sao, em sẽ chú ý."

Ý định ban đầu của Hạ Hoắc Cừ là nhắc nhở cậu cẩn thận, không phải để dọa cậu. "Cẩn thận cũng không có gì sai. Thế giới bây giờ nguy hiểm hơn nhiều, ngay cả khi làm ruộng cũng phải chú ý."

Hạ Lộ Thẩm ra sức gật đầu.

Hạ Hoắc Cừ mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy vai cậu: "Được rồi, anh cùng em đi dạo trên cánh đồng."

Năm thửa ruộng, một mảnh quy đổi thành diện tích 66,7 mét vuông, vậy tổng năm mảnh có diện tích là 333 mét vuông, nếu thực sự muốn nhìn từng chút một, phải mất một lúc lâu.

Có thể "giết" thời gian trước khi trời tối.

—————————

Tác giả có điều muốn nói: Chà, bài viết này là một bài viết về nông nghiệp có nhịp độ chậm, Hạ Lộ Thẩm có thể biến thành mèo sau hơn hai mươi chương. Cậu ấy là một chú mèo may mắn, rất giỏi trồng trọt, săn bắn và thu thập vật tư. Anh trai và trúc mã là một cặp, sau này họ mới chính thức đến với nhau. Tôi sẽ đăng lời nhắc đọc sau, cảm ơn mọi người.

Lời editor: ngóng em bé hoá thành chiếc mèo quá điiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top