Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 2: TÌM ÔNG BEN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại công ty Jong thị
Ông Hero: A lô, thư ký Mild lên phòng gặp tôi gấp.
Thư kí Mild: Dạ, cháu lên liền.
Mild là thanh niên tốt nghiệp đại học kinh tế xuất sắc và được đích thân chủ tịch sát hạch trong kì tuyển chọn thư kí.
- cóc...cóc...cóc
Ông Hero: Vào đi.
Thư ký Mild: Cháu chào chủ tịch, chú tìm cháu có việc gì ạ!
Ông Hero: Mild, cháu giúp ta tìm một người càng nhanh càng tốt, chi phí không thành vấn đề.
Thư kí Mild: Dạ, là ai vậy ạ? Việc tìm người là của cháu, lúc học phổ thông  cháu làm cảnh sát và điều tra được nhiều vụ án của trường thành công.
Ông Hero: Chuyện này không đơn giản như việc điều tra của cháu đâu. Ba tôi đã tìm 50 năm mà chưa ra, cậu nhắm được không?
Thư kí Mild gãi đầu cười nói: Lâu vậy hả chú, trừ khi người đó không còn nữa mới tìm không ra chứ còn sống làm sao mà tìm không ra được chứ?
Ông Hero: Tôi không cần biết, sống hay chết cũng phải có đáp án, chậm nhất là 2 tuần cậu phải cho tôi đáp án, nếu không có đáp án cậu cũng nghĩ việc đi là vừa.
Thư kí Mild: Dạ cháu sẽ cố gắng hết sức.
Ông Hero: Đây là hình người cậu cần tìm , cậu mau cho người tìm liền đi Nếu cậu làm tốt tôi sẽ thăng chức cho cậu.
Thư kí Mild: Dạ, cháu sẽ cho người tìm ngay ạ! Mà chủ tịch ơi,hai người này luôn hả?
Ông Hero: Tôi quên, người bên trái còn người bên phải là cựu chủ tịch tức là ba tôi.Tôi đẹp trai giống ông ấy không?
Thư kí Mild: Dạ, hình như cựu chủ tịch đẹp hơn...hi...hi
Ông Hero: Thôi được rồi...làm việc đi.
Thư kí Mild: Dạ cháu đi liền đây.
Mild cầm tấm hình vừa đi vừa xem miệng vừa lẩm bẩm : Sao người này thấy quen quen vậy ta, hình như đã thấy qua ở đâu rồi ...ngộ ghê á...dạo này đầu óc mình sao kém trí thế nhỉ, để điện cho thằng Ran nhờ nó giúp mới được.
Mild: A lô, Ran hả? Tao Mild nè.
Ran đầu dây bên kia trả lời: Không cần giới thiệu, mày chết hóa thành tro tao cũng nhận ra, chuyện gì á? Nói mau, tao đang làm nhiệm vụ.
Mild: Chiều nay mày rãnh không? Hẹn hò đi, tao có chuyện gấp cần mày giúp, nó liên quan đến cả sự nghiệp của bạn mày là tao á.
Ran: Tao biết ngay mà, mày mà nhờ thì chẳng có gì tốt đẹp cả. Uh, tối đi, chiều tao có hẹn đá bóng rồi.
Mild: Thằng quần, đá bóng mà không rủ tao?
Ran: Ai dám rủ thư ký của một tập đoàn lớn bận rộn như vậy chứ.
Mild: Mày khen tao hay chửi tao á? Chiều rủ thằng Gulf đi chung đi, tao đã lâu không gặp tụi mày. Với lại dạo này không biết thằng Gulf thế nào?
Ran : Nó cũng như mày thôi, làm tổng giám đốc của tập đoàn lớn rất bận rộn, tao chỉ là tên cảnh sát quèn sao dám rủ chứ?
Mild: Ê, thằng chó, lâu rồi không ăn đòn mày khùng hả? Vậy đi...để tao gọi cho thằng Gulf ...thiệt tình bạn với bè...
Ran: uh, vậy chiều gặp ở sân bóng.
Mild, Ran và Gulf là ba người bạn thân học chung thời đại học, sau khi ra trường mỗi người một công việc riêng nên thời gian gặp nhau cũng ít hơn nhưng tình bạn của họ không hề thay đổi. Ran giờ là một cảnh sát, Mild là thư kí của tập đoàn Jong thị còn Gulf sau khi tốt nghiệp về làm tổng giám đốc cho tập đoàn Trappi thị . Ngoài chức vụ tổng giám đốc ra cậu còn có một quán cafe do mình làm chủ, đó cũng là không gian riêng mà cậu yêu thích nhất vì nơi đó tự tay cậu thiết kế và trang trí với sắc màu vàng của hoa hướng dương, loài hoa cậu yêu thích.
Tại Trappi thị
Một người phụ nữ trung niên nước da trắng hồng toát lên vẻ quý phái lẫn quyền lực, bà ấy chính là Seiko chủ tịch tập đoàn Trappi .
Tại phòng tổng giám đốc Trappi thị
Một thanh niên 24 tuổi, cao 1m85, gương mặt thanh tú, nước da trắng hồng, đôi môi đỏ mọng đang ngồi duyệt đống hồ sơ một cách nghiêm túc, cậu rất thân thiện với mọi người nhưng trong công việc hết sức nghiêm khắc, cậu mà giận thì cũng đáng sợ lắm đó.Đang say sưa duyệt đống hồ sơ thì có tiếng chuông điện thoại reo, cậu bắt máy nói:
📲Gulf: A lô, Gulf nghe.
📱Mild đầu dây bên kia: Này Gulf , mày hận tao đến nổi xóa số điện thoại của tao luôn rồi hả? Mà không biết tao là ai sao?Cả giọng nói của tao mà mày không nhận ra ?
📲Gulf: Thằng chó, sao mày không biến luôn đi còn gọi cho tao làm gì nữa.
📱Mild: Ê, sao lại dỗi như con gái vậy?
📲 Gulf: Ai rãnh dỗi với mày....chuyện gì nói đi...tao đang bận lắm.
📱Mild: Bận mấy cũng cho tao 5' chứ.Ê, chiều bay thằng Ran rủ tụi mình đi đá bóng đó, ở sân bóng cũ. Mày đi chung nha...lâu rồi tao không gặp tụi bây...nhớ đến phát khùng rồi nè...hi...hi.
📲 Tao đang bận lắm, một đống hồ sơ đang chờ tao với lại đầu giờ chiều tao có cuộc họp, khi khác nha.
📱Mild: Au...Không được đâu nha...tao khó khăn lắm mới hẹn được thằng Ran, giờ mày không đi sao đủ bộ ba chứ? Tao muốn đá bóng một bữa cho đã...rồi cùng tụi mày uống một bữa ...đi...đi...coi như tao xin mày đó.
📲 Gulf: Hên...sui nha.Tao cúp máy đây.
Buông điện thoại xuống cậu nhận ra rằng đã lâu rồi bọn họ không gặp nhau, từ lúc ra trường lao vào công việc sấp mặt...cuối tuần dành cho cô người yêu tên Dao rồi, có thời gian đâu dành cho riêng mình, cậu nhớ đến thời sinh viên cùng tụi bạn vô tư mà lắc đầu cười rồi cúi xuống duyệt tiếp hồ sơ.Lúc này có tiếng gõ cửa...cóc...cóc...cóc.
Gulf: Mời vào.
Bước vào trong là một người phụ nữ xinh đẹp, bà ấy là chủ tịch và là mẹ của Gulf ,tên là Seiko, bà nói:
- Gulf , con đưa hồ sơ của công ty BG cho mẹ, mẹ muốn xem lại hạng mục cuối cùng họ yêu cầu là gì?
Gulf ngẩng đầu đứng dậy lấy sấp hợp đồng đưa cho bà nói:
- Chủ tịch, sao mẹ không gọi để con cho thư kí mang lên cho mẹ, phiền mẹ lại xuống đây một chuyến rồi.
Bà Seiko: Mẹ gọi cho con nhưng máy con bận ...nói chuyện với ai mà lâu vậy?
Dao hả con? Con bé có việc gì mà giờ này gọi cho con, hai đứa quen nhau 2 năm rồi chứ đâu phải mới quen...mà mẹ nhớ trong giờ làm con không có thói quen nói điện thoại mà.
Gulf: Không phải em Dao mẹ à!
Bà Seiko: Chứ ai mà con nói chuyện lâu vậy?
Gulf: Thằng Mild gọi cho con, nó hẹn con chiều nay đi đá bóng có cả thằng Ran, đã lâu rồi tụi con không gặp nhau
Bà Seiko: Vậy con có đi không?
Gulf: Mẹ nhìn nè, một đống hồ sơ chờ con duyệt...con làm không kịp...thở dài một tiếng.
Bà Seiko thấy con thở dài, bước đến vỗ vai con trai nói:
- Gulf à, con đi với tụi nó đi, mẹ thấy đã lâu lắm rồi con không gặp tụi nó.
Gulf cúi mặt nói: Dạ 2 năm rồi tụi con không gặp nhau.
Bà Seiko: Không phải con rất thích đá bóng sao? Với lại mẹ thấy con chỉ thân với hai thằng bé Mild và Ran thôi, tình bạn này nên duy trì con ạ!
Gulf: Con biết...nhưng mà...
Bà Seiko: Con đang lo đống hồ sơ này sao...mang lên phòng mẹ...mẹ giải quyết dùm con...vậy con yên tâm chưa?
Gulf tròn mắt nhìn mẹ: Thật không mẹ?
Bà Seiko: Mẹ có gạt con bao giờ chưa?
Gulf chạy đến ôm mẹ cười nũng nịu:
- Con yêu mẹ nhất trên đời.
Bà Seiko: Cái thằng,như trẻ con, đã có bạn gái rồi mà còn nũng nịu mẹ như con gái vậy.Dao mà nhìn thấy sẽ cười cho đấy.
Gulf: Em ấy sẽ không thấy được cảnh này đâu, con chỉ làm nũng với mẹ thôi còn bên cạnh em ấy con phải dỗ khi em ấy làm nũng con...làm nũng thật thích.
Bà Seiko: À, Gulf con nói với 2 thằng bé Mild và Ran cuối tuần này nói tụi nó về nhà ăn cơm, ta cũng nhớ bọn chúng. Con cũng dẫn con bé Dao về nhé!
Cuối tuần này là giỗ ông nội và ba con rồi.
Gulf: Dạ, con nhớ rồi ạ! Con cảm ơn mẹ.
Bà Seiko chỉ có một mình Gulf là con. Sau khi chồng qua đời bà dành hết tâm huyết cho công ty và chăm lo cho con trai.Gulf chính là động lực sống của bà.Là một chủ tịch hết sức nghiêm túc, quyết đoán trong công việc nhưng đối với con trai bà hết sức tâm lí và thương yêu.Trước đây bà là đứa trẻ mồ côi nhờ gặp được cha nuôi cũng là cha chồng của mình sau này, bà được thương yêu và có một gia đình như bao đứa trẻ khác.Chính vì tình yêu của chồng và cha nuôi làm bà quý trọng nó hơn. Bà bước vào thương trường đầy sóng gió.Mang Trappi thị dẫn thứ hai sau Jong thị.
17h 15' tại sân bóng:
Mild đến trước nhìn sân bóng nơi này đã lâu không đến làm cậu nhớ đến những ngày tháng sinh viên tươi đẹp và vô tư của mình không lo không nghĩ , ăn no rồi học.Giờ thì mệt không có chỗ thở làm người trưởng thành thật đáng sợ.Đang hồi tưởng với suy nghĩ của mình Ran đi từ xa đến vỗ vai cậu:
Ran: Thằng chó...mày đến sớm vậy...lần đầu tiên tao thấy mày đến sớm nha.
Mild quay lại:Au...mày nói gì vậy...người đến muộn là mày mà còn chửi tao.
Ran: Ngày nào mà tao nói tử tế với mày...chắc ngày đó tao sắp đi gặp ông bà á. Ê...Mild...thằng Gulf đâu?
Mild: Tao không biết , tao điện thoại cho nó rồi...nó nói hên...sui.
Ran: Mày làm ăn kiểu gì vậy, có chút chuyện mà làm không xong...hết nói nổi.
Mild: Không phải tại tao nha.
Ran :Ê Mild,hồi sáng mày nói có chuyện gì quan trọng nhờ tao?
Mild: À, tao quên...gặp mày cái tao nhớ tới ngày tháng tươi đẹp nên quên mất chuyện quan trọng.
Ran: Thật ra có chuyện gì? Nói mau đi.
Mild: Tao muốn nhờ mày tìm gấp dùm tao một người , người này rất quan trọng với ông chủ tao đó.
Vừa nói Mild lấy trong túi ra tấm hình và chỉ vào người cần tìm cho Ran biết.
Ran: Ông ấy là ai?
Mild: Ông chủ tao nói ông ấy tên Ben, mất tích vào năm mươi năm trước cùng thời điểm xảy ra cuộc chiến đẫm máu của hai gia tộc Jongchevaatwat và Traippipattanapong với bang Sanaka.
Ran: Chuyện xảy ra của hai gia tộc đó tao có nghe ba tao kể , nhờ hai gia tộc đó mà mảnh đất này mới được bình yên nhưng năm mươi năm rồi sao mà tìm?
Mild: Ông chủ tao nói sống hay chết cũng phải biết tin tức cho ông ấy câu trả lời chính xác.Mày nhờ anh em trong thế giới ngầm điều tra dùm tao đi , bao nhiêu tiền ông ấy cũng chi.
Ran: Để tao cố gắng xem sao.
Mild: Mày ráng giúp tao càng sớm càng tốt nha...nếu thành công tao được thăng chức á...ha...ha
Ran:Ê...Mild...mày đang làm thư ý...mày muốn thăng chức làm gì?
Mild:Tao không biết...giám đốc gì đó... cười rất tươi.
Ran dúi đầu Mild nói:Mơ giữa ban ngày hả thằng điên.
Hai đứa đang cười thật tươi thì Gulf xuất hiện trong bộ đồ thể thao.
Gulf: Ê, Hai đứa mày bị chạm dây khùng hả?
Ran và Mild giật mình nhảy ra một bước la lớn:
Ran: Au....thằng quần...mày người hay ma mà đến không nghe thấy bước chân vậy hả?
Gulf: Tao là ma đây ...tao đến để bóp cổ hai đứa khùng của tụi bây đang cười không thấy tổ quốc thì có.
Mild: Kệ nó đi Ran, ráng giúp tao nha.
Ran: ok...tao sẽ cố.
Gulf: Tụi bây đang nói chuyện gì vậy?
Mild: Bí mật....không nói.
Ran: Đúng rồi đó...kệ nó đi Gulf , tụi mình đi đá bóng thôi kệ thằng Mild nó đang mơ làm giám đốc á.
Mild: Ê, Ran...mày bán đứng tao lúc nào vậy?
Gulf vẫy tay : Đi thôi...mày còn càm ràm gì nữa.
Ba cậu thanh niên khoát vai nhau đi vào sân bóng hòa vào trận đấu đang chờ. Sau trận đấu cả ba nằm vật ra sân cỏ nhìn lên bầu trời trong xanh.
Ran hỏi: Trong hai năm qua tụi bây làm gì?Sao tao muốn sống lại thời sinh viên hơn bây giờ.
Mild: Bộ mày muốn nhỏ hoài không lớn sao Ran , mày còn phải cưới vợ ,sinh con nữa đó...ha...ha.
Ran: Tao còn muốn độc thân vui tính thêm vài năm nữa, chưa muốn yêu đương bây giờ, tao mà có người yêu , không có thời gian dành cho tụi mày đâu nha.
Mild: Ê Gulf, sao mày im lặng vậy ? Có gì sao?
Gulf: Tao....tao... tao.
Ran: Mày làm sao?
Gulf: Tao...tao có có bạn gái rồi.
Mild và Ran: ....hả...bao lâu rồi?
Gulf: Được 2 năm.
Ran và Mild: Là ai...khai mau.
Gulf: Hai đứa mày làm gì ngạc nhiên vậy...bộ muốn ăn tươi nuốt sống tao hả? Em ấy tên Dao, em ấy học sau chúng ta một khóa.
Ran: Ê Mild, mày xem tao với mày thua xa thằng Gulf rồi, tao không ngờ thằng hiền nhất nhóm giờ lại có bồ trước tiên.Còn tao với mày nổi tiếng cua gái có máu mặt mà giờ vẫn độc thân.
Mild thở dài:Đúng là cuộc đời khó nói thiệt...hành tẩu giang hồ cho lắm giờ trắng tay....còn thằng không làm gì giờ rượu thịt no say...
Gulf đánh vào đầu Mild: bốp... bốp... thằng điên ...mày đang nghĩ cái quái gì gì vậy? Tao vẫn ở đây với tụi mày mà.
Ran: Ê Gulf, em Dao của mày bữa nào cho tụi tao gặp mặt một bữa nha! Mà tụi mày có gì chưa đó?
Gulf: Có gì là có gì?
Mild: Thì chuyện hai người yêu nhau làm với nhau đó...kể tụi tao nghe coi
Gulf: Không nha...tụi tao yêu nhau rất trong sáng đó.
Ran: Vậy mày có vấn đề về sinh lí sao? Quen nhau 2 năm mà mày không muốn em ấy à?
Mild: ....Phải đó....
Gulf: Chỉ có hai thằng quỷ tụi bây mới đen tối,yêu nhau phải giữ gìn cho nhau chứ.Tao tôn trọng em ấy vì có tính tốt đẹp đó.
Ran:Có ngày mất người yêu nha...mày phải xem lại mày đi.
Gulf : Biết rồi...tao tự biết.À, mẹ tao nói cuối tuần này tụi bây đến nhà tao ăn cơm, tao sẽ đưa em ấy về ra mắt tụi bây.
Mild: uh, tao sẽ đến lâu rồi tao cũng không gặp cô.
Gulf: Cuối tuần này giỗ ông nội và ba tao.
Ran: Tao cũng sẽ đến.Nói cô dùm tao.
Gulf: bỏ đi...giờ đến quán tao nha...tao cho người làm vài món tụi mình nhậu rồi hàn huyên tới sáng.
Mild ngồi xổm dậy: Chần chờ gì nữa...đi thôi.
Ba người thanh niên ấy rời sân bóng đi thẳng về quán cafe của Gulf.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#anh#tinh