Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 4: VÔ TÌNH TÌM ĐƯỢC NGƯỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, ngoại thành Băng Cốc, bên bờ sông, có hai thanh niên nói chuyện với nhau
- Ran: Anh muốn mày tìm giúp anh người này
Vừa nói Ran đưa tấm hình và chỉ người bên trái cần tìm cho người đối diện với anh.
- Tur: Anh ơi người này hiện tại hả?
( Tur là tay săn tin tìm người giỏi và khá nhanh)
- Ran: Không, bây giờ người này đã 80 tuổi rồi, hình này hồi trẻ.
- Tur: Sao anh không cho tụi em hình hiện tại
- Ran: Nếu biết hiện tại ông ta thế nào thì đâu cần nhờ tụi bây.
- Tur: Dạ, tụi em sẽ cố gắng.
- Ran: Nhanh nhất có thể, người này mất tích trùng với vụ đẫm máu của 50 năm trước của hai gia tộc lừng danh mà cả Băng Cốc này ai cũng biết.
Nói rồi Ran vẫy tay chào Tur và bước đi.
👉 Tại Jong thị
Mild bước vào phòng làm việc, sắc mặt uể oải vì dư âm của bia còn lại đêm qua, cậu cảm thấy đầu nặng hơn bình thường, đang mở cửa bước vào phòng làm việc thì có tiếng một người phụ nữ, chị là trưởng phòng của phòng kinh doanh tên là Jin
- Jin: Mild, sao nay trông cậu mệt mỏi vậy? Có sao không ?
Mild quay lại nói:
- Chị, em không sao, tại tối qua gặp bạn vui quá uống vài lon mà giờ đầu em hơi  mệt.
- Jin: Để chị pha giúp em tách trà gừng giải rượu nhé!
- Mild: Ôi...cảm ơn chị...
- Jin: Không cần khách sáo.
Nói rồi chị bước về phòng nghỉ của nhân viên ,nơi đây cũng là nơi pha chế đồ uống của nhân viên.
👉 Tại Trappi thị
Gulf đang dùng hai tay xoa xoa vùng thái dương của mình, có lẻ đêm qua khi hai thằng bạn gục đầu hàng thì cậu vẫn khui thêm vài lon tự mình uống và tâm sự với ngôi sao chiếu sáng trên bầu trời kia. Đang ngồi xoa đầu trên ghế, có tiếng gõ cửa...cóc...cóc...cóc.
- Gulf : Mời vào
Bước vào trong phòng là một cô gái mặc váy trắng dài ,trên tay cầm sấp sơmi, cô ấy tên Dao nhà thiết kế bên công ty MB cũng chính là người yêu của Gulf.
- Dao: Chào tổng giám đốc, anh khỏe không?
Gulf dừng xoa thái dương, ngẩng đầu lên, ngạc nhiên:
- Dao là em sao? Sao em lại đến đây?
- Dao: Em đại diện công ty MB đến đây thảo luận về bản thiết kế mẫu áo thu đông cho năm nay mà hai công ty đang hợp tác.
- Gulf: Vậy sao? Anh nhớ em quá đi mất
Vừa nói cậu vừa đi đến đưa tay ôm eo cô gái và hôn lên má cô.
- Dao: Đây là nơi làm việc không được vậy đâu.Nói rồi cô gỡ tay Gulf ra.
- Gulf: ...Được rồi...chờ anh ...để anh cho người phụ trách thiết kế lên phòng họp.
Vậy là buổi họp diễn ra trôi chảy hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng kết thúc, sau khi nhà thiết kế bên công ty cậu bước ra ngoài, Gulf nói:
- Đi ăn trưa với anh nhé!
- Dao: Dạ !
Thế là hai người rời khỏi công ty Jong thị, họ đến một nhà hàng bên sông, ở đây không khí rất dễ chịu, tuy là buổi trưa nhưng rất mát mẻ, hai người chọn một gốc khuất yên tĩnh trong quán để ngồi chứ không chọn phòng vip như những người có tiền khác. Khi thức ăn dọn lên có rất nhiều món như thịt heo chiên giòn với rau húng quế, cà ri ,món nướng hải sản và ít rau salat trộn.Dao biết Gulf thích món thịt heo chiên giòn nên đã gắp cho cậu
- Anh ăn món này nè!
- Gulf: Em đút cho anh ...vừa nói cậu há miệng thật to, Dao cũng chìu ý cậu.Cậu cười rõ hạnh phúc .
- Em đút anh ăn cảm thấy đặc biệt ngon.
- Dao: Chỉ biết nịnh là giỏi
- Gulf:Anh nịnh người yêu anh mà .. hi...hi.Em...nè!
Dao ngước khuôn mặt khả ái lên nhìn cậy như chờ lời nói của Gulf
- Gulf: Tối chủ nhật tuần này đến nhà anh ăn cơm nhé! Mẹ nói phải đặc biệt mời em đó!
- Dao: Có chuyện gì không anh? Em muốn tập trung vào bản vẽ cho xong.
- Gulf: Là giỗ ba anh...
Cậu nói với nét mặt trầm buồn.
- Dao: Dạ...để em sắp xếp tới nha.Mà có nhiều người không anh?
- Gulf: Không mời ai cả...chỉ có em và hai thằng bạn thân của anh.Mẹ nói không mời chỉ có vậy thôi.
- Dao: Dạ..em hiểu rồi...ba anh mất lâu rồi...anh cũng bớt đau buồn nha.
- Gulf: ...anh không hiểu sao cứ đến gần ngày giỗ...mẹ anh rất đau lòng...nhìn thấy mẹ buồn,  anh càng không cầm lòng được...tâm trạng cứ thế..
Dao thấy người yêu nói không cầm được lòng đứng dậy bước qua ôm lấy cậu, cái ôm này hình như giúp cậu xoa dịu rất nhiều.
👉 Tại biệt thự Trappy
Hôm nay là ngày giỗ ông nội và ba của Gulf, mới 4h sáng mẹ cậu dậy sớm chuẩn bị những món chay để mang lên chùa để làm lễ, đó là công việc được ưu tiên hàng đầu vào ngày giỗ của người Thái. Gulf cũng dậy sớm phụ mẹ làm vòng hoa và chuẩn bị trái cây, ở nhà cậu nấu ăn đặc biệt ngon, mọi thứ trong nhà được cậu sắp xếp rất gọn gàng và ngăn nắp.Ngôi biệt thự có ba tầng, tầng một phòng khách và bếp, tầng hai có bốn phòng(1 phòng làm việc,2 phòng ngủ ( của cậu và mẹ), đặc biệt ở đây có một phòng là phòng ảnh của ông nội cậu, phòng này trước đây là phòng của ông nội,sau khi ông mất mẹ cậu đã làm phòng lưu niệm, trong phòng chỉ có ảnh và vật dụng của ông nội cậu, mỗi năm đến ngày giỗ mọi người mới được vào còn tầng trên cao chính là phòng thờ và phòng của quản gia . Gulf đi từ trên lầu xuống  đã mới 5h30' , cậu gọi:
- Mẹ ơi, xong chưa, chúng ta đi thôi, sắp đến giờ lành rồi đó.
Bà Seiko đứng trong bếp cùng quản gia đang cho đĩa thức ăn cuối cùng vào giỏ lên tiếng.
- Mẹ xong rồi đây... chúng ta đi thôi.
Nói rồi bà bước ra cửa theo sau là quản gia đang bưng giỏ thức ăn cho bà.
Gulf vừa lên xe định đạp ga thì điện thoại reo, cậu bắt máy, đầu dây bên kia là Mild
- Alo...Gulf hả ...mày dậy chưa?
- Gulf: Mày nghĩ sao hôm nay giỗ ông và ba tao mà tao còn ngủ hả?
- Mild cười : ...tao biết mày hiếu thảo nhất mà!
- Gulf: Đừng nịnh hót nữa ..có gì nói mau ... tao đang chở mẹ tao đến chùa làm lễ cho ba và ông.
- Mild: ...À...tao điện hỏi mày...chiều tao với thằng Ran muốn đến thăm mộ ông và ba mày, mày đi chung nha.
- Gulf: uh...được rồi...17h nha.
- Mild: Quyết định vậy nha....mày đi đi...lái xe an toàn nhé!
- Gulf: ...Ờ...được rồi...tao cúp máy đây.
Nói vừa xong ,mẹ Gulf và quản gia cũng vừa bước lên xe. Bà hỏi:
- Ai gọi cho con mà sớm vậy?
- Gulf: Dạ...thằng Mild...nó điện cho con hẹn chiều nay cùng tụi nó đi thăm mộ ông và ba.
- Bà Seiko: Tụi nhỏ này thật có lòng... năm nào cũng vậy ...không đến cũng gửi trái cây thắp nhang cho ông và ba con...tình bạn này là con có phúc lắm mới được hưởng đó.
- Gulf: ...Mẹ...mẹ nói gì vậy?là tụi nó có phúc mới làm bạn được với con trai mẹ....chắc tụi nó tu mấy kiếp ấy chứ.
Hai mẹ con cứ nói mãi về Ran và Mild, một tình bạn tu từ nhiều kiếp. Bất chợt làm Gulf thấy tự hào về tình bạn này.
Sau khi bà Seiko, Gulf và quản gia đến chùa làm lễ xong , họ cúi chào các sư thầy ra về,lúc này mặt trời cũng vừa hé về đến nhà thay đồ xong Gulf không quên chạy ra vườn nơi một rừng hướng dương đang đợi cậu, ngoài quán cafe cậu thích thì khu vườn này chính là nơi cậu thấy thoải mái nhất vì nó có kí ức về ông nội, nơi mà ông để lại cho mình là một khoảng vườn trồng toàn hướng dương.Đang tưới hoa, gương mặt cậu đang nhớ về ông thì quản gia bước ra nói:
- Cậu Gulf, mời cậu vào ăn sáng, còn lại để tôi làm giúp cậu.
- Gulf quay người nói: Ông Je, ông vào ăn chung với mẹ và cháu đi ạ!
- Quản gia Je: Thôi ạ, cậu và bà cứ ăn đi...lát tôi ăn sau.
- Gulf: Không được....hôm nay là nfayf giỗ...chắc ông và ba xũng muốn chúng ta ngồi chung mà..nói rồi Gulf kéo quản gia vào nhà.
Thế là ba người họ ăn cơm trong sự vui vẻ nhưng cũng không khỏi nhớ thương về người đã mất.
17h chiều ngày hôm đó Mild và Ran cùng Gulf đến thăm mộ ông và ba của cậu( ông nội và ba của Gulf chết cùng một ngày vì bị người của bang Sakara ám sát lúc cậu mới 5 tuổi), họ mang đến   mỗi người một bó hoa hướng dương đặt lên mộ của người , Gulf đưa tay lên rờ từng ngôi mộ với vẻ tiếc thương, Ran và Mild đứng kế bên cũng xúc động nói
- Mild: Cảm ơn ông, cảm ơn bác đã cho con một thằng bạn thật tuyệt vời.
- Ran: ...Ê...tao thấy mày hơi sến rồi á...mày đừng làm tao khóc trước mặt ông và bác trai nha...khó coi lắm á.
- Mild: Tao đâu có sến...tao chỉ nói những lời tận đáy lòng mình thôi...Gulf, nếu mày muốn khóc thì hãy khóc đi...tao sẽ cho mày mượn bờ vai.
- Gulf: ...hai thằng mày nói đủ chưa định ghẹo gan tao hả?
- Ran: ...haiza...tao không biết cái nết này của mày giống ai nữa...tốt nhất là không giống người ông và ba tuyệt vời của mày.
- Mild: ...Ran ...mày muốn bị thằng Gulf đánh mày tại đây sao...khó coi lắm á.
Nói vừa xong Gulf cũng vừa nhào tới kí đầu Mild và Ran, hai người chạy xung quanh mộ, Mild vừa chạy vừa nói:
- Ông ơi...ba ơi...thằng Gulf nó đánh con...cứu con với.
Tiếng la của các chàng trai vang lên trong nghĩa trang làm náo loạn cả lên.
Sau khi viếng mộ xong cả ba cùng trở về nhà Gulf.Trong ngôi biệt thự bà Seiko và quản gia Je đang chuẩn bị bữa tối thì có một cô gái bước vào cất tiếng chào:
- Cháu chào cô ạ!
Dao cúi chào và đặt giỏ trái cây xuống bàn, bà Seiko quay lại nói
- Cháu tới rồi à! Vào đi cháu! Đến chơi được rồi...không cần mua nhiều vậy đâu?
- Bà Seiko: Quản gia Je mang nước và trái cây ra cho ta.
- Quản gia Jo: Dạ...có ngay thưa bà.
Quản gia đưa nước ra và cũng cúi chào Dao một cách thân thiện, Dao nhìn xung quanh hỏi:
- Anh Gulf đâu rồi bác?
- Bà Seiko: Gulf đi thăm mộ...chắc cũng sắp về rồi.
Vừa nhắc đến Gulf đã nghe tiếng tranh cãi nhau từ ngoài cửa của ba chàng trai, lúc này ông quản gia lên tiếng
- Bà, cậu Gulf về rồi đấy.
Ba chàng trai bước vào cửa, Ran và Mild chắp tay cúi chào bà Seiko, Mild nhanh miệng
- Con chào mẹ, mẹ khỏe chứ ạ?
Ran chạy tới đập vai Mild quay sang bà Seiko nói:
- Lại bắt đầu rồi đấy...mẹ...mẹ đừng tin lời của nó...hãy tin con đây...con rất nhớ mẹ đấy.
Nói rồi cậu chạy tới ôm bà Seiko, Mild thấy vậy, cứng họng nhìn sang Gulf cầu cứu
- Gulf, mày coi thằng Ran...nó hai mặt lúc nào vậy?
- Gulf lúc này chỉ biết lắc đầu bó tay, nhìn mẹ và ngước nhìn Dao hỏi:
- Mẹ...con mới về...Dao...Em đến khi nào vậy?
Nghe Gulf nói Mild chạy tới ngồi gần bà Seiko nói:
- Chào em Dao xinh đẹp, anh là bạn trai của thằng Gulf, rất vui vì được gặp em.
Dao tròn xoe mắt nhìn Mild bối rối,Ran ngồi kế bên vỗ vào đầu Mild một cái rõ mạnh và kèm theo câu
- Bốp...bốp....bạn trai này...mày lại bắt đầu giở trò hả...em Dao không hiểu tưởng thật thì mày có nước bầm người với thằng Gulf...Dao em đừng tin lời nó...nó đùa đó.
- Gulf lên tiếng: hai thằng mày có ngậm ngay cái miệng lại không...em Dao của tao mà chạy mất là mày chết với tao.
Nói rồi Gulf chạy tới ôm Dao , họ cười rôm rả, bà Seiko nói:
- Chú Je , dọn cơm đi....đã đầy đủ rồi.
Tất cả mọi người quây quần bên mâm cơm thật ấm cúng, sau bữa ăn vì bản thiết kế sáng mai phải nộp nên Dao xin phép về trước. Trong nhà chỉ còn lại ba chàng trai, quản gia Je và bà Seiko.Bà Seiko nói:
- Gulf, con dẫn bạn lên phòng tâm sự đi, đã lâu mấy đứa mới có dịp gặp nhau, tối nay ngủ lại với Gulf một đêm.Lên chơi đi, lát mẹ mang trái cây lên cho ba đứa, lên sẵn ghé phòng ông một lát, đã một năm rồi...con muốn vào đấy đúng không? Hôm nay ta cho phép con và cả 2 đứa bạn con cùng vào nhưng nhớ được xem chứ không đụng vào đồ trong phòng.
- Gulf, Ran và Mild: Dạ...mẹ.
Thế là Gulf dẫn hai thằng bạn mình lên phòng ngủ, đến căn phòng của ông nội Gulf, Ran hỏi:
- Gulf, phòng này sao?
- Gulf gật đầu còn Mild thì đẩy cửa vào, lúc này Gulf có điện thoại nên ra ngoài nghe, trước khi ra ngoài nghe điện thoại Gulf còn dặn:
- Nhớ đấy...được xem ....không được sờ
Mild xua tay nhanh miệng
- Biết rồi...ông cụ non...
Ran và Mild bước vào phòng như khám phá thế giới, trong phòng có rất nhiều hình biểu tượng hình mặt trời, hình ông nội lúc là thời trung niên, các đồ vật như mô hình thuyền, súng và cả máy bay, hai chàng trai xem đến say mê , Ran lên tiếng
- Mild, công nhận ộng nội thằng Gulf ngày xưa ngầu ha...nhưng sao tao không thấy thời trẻ mà là thời trung niên không vậy?
- Mild đáp: Chắc lúc ấy là lúc huy hoàng của ông chứ sao nữa...tao sau này ở tuổi trung niên mà đẹp trai vậy...tao cũng muốn giữ khoảnh khắc huy hoàng thôi.
Vừa nói Mild vừa rảo mắt qua các tấm hình mà mình đang chăm chú nghía...bất chợt cậu sững người đứng lại như hoa mắt...cậu dụi đi dụi lại hai ba lần rồi mới gọi Ran
- Ran....Ran....mau đến đây xem giúp tao...có phải tao hoa mắt không?
Ran nghe Mild nói vậy liền vừa bước tới vừa nói
- Thằng điên ...mày làm sao...hoa mắt cái gì?
Nó đập vào mắt Ran là tấm ảnh thời thanh niên của ông nội Gulf, lúc này hai thằng cùng đứng hình, Mild hỏi Ran
- Có phải mày cũng đang thấy cái tao nhìn thấy không?
- Ran và Mild cùng nói một lúc: Ông Ben....
Vừa lúc đó Gulf nghe xong điện thoại bước vào, thấy hai thằng bạn cùng gọi tên ông nội mình nên nổi cáu quát
- Hai thằng điên tụi bây....ai cho gọi tên ông của tao hả?
Nghe Gulf giận dữ quát ,Mild và Ran hoàn hồn trở lại, bình tĩnh chạy lại phía  Gulf nói
- Mild : Gulf...đừng giận...không phải như mày nghĩ đâu....lại đây...tụi tao muốn nói với mày một chuyện quan trọng.
- Ran: Phải đó Gulf...lại đây đi
Mild vừa chạy đến chỗ Gulf kéo tay cậu đến trước khung hình của ông nội cậu, vừa đến...Ran hỏi
- Đây có phải hình lúc trẻ của ông nội mày không?
Mild thúc thúc vào người Gulf nói
- Mày trả lời đi....chuyện này....chuyện này.... quan trọng lắm đó.
Gulf nhìn hai thằng bạn mình có vẻ sốt sắn nên trả lời:
- Uh...đúng vậy ....thì sao?
Mild hỏi tiếp
- Có phải ông mày tên Ben  không?
Gulf nghe bạn nhắc lại tên ông mình nên lần nữa nổi sùng
- Hai thằng mày đủ rồi nha...ra ngoài cho tao...ra ngoài....mày có biết từ khi ông tao mất, mẹ tao đã cấm tất cả không ai được gọi tên ông tao...mày hiểu chưa?....dừng một lát.... nhưng tại sao tụi bây lại biết tên ông tao? Tao chưa hề nói tên cho tụi mày biết mà....ngay cả trên bia mộ cũng ghi tên khác.
- Ran nói: Mày có biết...suốt năm mươi năm qua đã có người cho tìm cái tên này không?
- Gulf hỏi dồn: ....là ai....ai muốn tìm ông tao?
Vừa lúc đó, ngoài cửa bà Seiko đã nghe cuộc trò chuyện của ba người, bà gương mặt không còn tươi cười vui vẻ , hòa nhã như lúc ăn cơm, sắc mặt lạnh, đanh lại.Bà bước tới nói:
- Ba đứa bước ra khỏi phòng này ngay...qua phòng làm việc...ta có chuyện muốn hỏi.
Nói xong, bà cũng quay lưng bước ra ngoài, ba chàng trai cũng đành bước theo qua phòng làm việc.
Khi đến phòng làm việc, bà Seiko nhìn Ran hỏi:
- Ran, con nói chuyện này cho ta biết...là ai...ai muốn tìm cha ta?
Mild đứng kế cạnh lên tiếng
- Dạ...là ông chủ của con....chủ tịch tập đoàn Jong thị....
Bà Seiko thở ra nhẹ nhõm , điều bà lo là bang Sakana biết được hậu nhân của ông Ben còn sống sẽ cho người diệt cỏ tận gốc. Vừa thở ra, bà hỏi tiếp:
- Tại sao Jong thị lại cho tìm cha ta?
- Mild đáp: Dạ....con nghe chủ tịch con nói người cần tìm ông Ben không phải là chủ tịch mà là cố chủ tịch tức là ba của chủ tịch con, ông ấy nói đã tìm suốt 50 năm rồi mà không thấy.
Nghe Mild nói xong, bà Seiko đã dần hiểu ra câu chuyện....cố nhân của ba....người ba muốn tìm có phải là ông ấy.Đang suy nghĩ thì Gulf lên tiếng hỏi
- Mẹ, vậy người tìm ông là ai...có quan hệ gì với nhà ta?
Bà Seiko khựng lại nói
- Mild, chuyện này con khoan nói với chủ tịch của con, cho ta thời gian ba ngày suy nghĩ, nếu thông rồi ta sẽ tự động đến tìm ông ấy hỏi chuyện.Còn bây giờ hai đứa về trước nhé! Ta có chuyện muốn nói với Gulf
- Mild nhìn sang Ran nói: Ran à , mày cũng cho người dừng lại việc tìm kiếm đi...tao nghĩ đã có đáp án rồi.
- Ran:...uh...tao biết rồi...Gulf tao với Mild về trước nha...tụi con chào mẹ.
Nói rồi hai chàng trai cáo biệt ra về.Sau khi Mild và Ran về bà Seiko quay sang Gulf nói:
- Gulf à, mẹ nghĩ đã đến lúc nói với con rồi.
- Gulf: Mẹ...thật ra chuyện này là sao?Con không hiểu gì cả?
Bà Seiko vỗ vai con ngồi xuống ghế nói
- Người tìm ông nội con không phải là kẻ thù của chúng ta...là tâm giao...mẹ không ngờ ông ấy cũng cho người tìm ông con...mà tìm tận 50 năm...làm sao họ có thể tìm ra chứ...ông con đã đổi tên...dù có chết tên ghi trên mồ cũng là tên giả...tên thật của ông con như con đã biết...mẹ không cho con nhắc cái tên này vì ta sợ kẻ thù luôn rình rập xung quanh.Ông nội con và ông ấy là anh em... à không....hơn hẳn anh em. Họ luôn nhớ về nhau, đã đến lúc ta cho ông ấy biết tin tức về ông của con rồi, đó cũng chính là di nguyện cuối cùng ông con muốn ta làm.
- Gulf: ...Người quen sao mẹ...bạn của ông...
- Bà Seiko: Sợi dây chuyền con đang đeo là kỉ vật của ông ấy và ông nội con, nó còn một sợi nữa do ông ấy dữ
- Gulf:...mẹ đây là mặt trời....còn cái kia là hướng dương sao?
- Bà Seiko: ....đúng vậy...hướng dương luôn hướng về mặt trời...mặt trời luôn tỏa nắng làm hướng dương rực rỡ.
- Gulf gào lên khóc: ...nhưng....hướng dương.....hướng dương....đã chết rồi
Lúc này cậu cũng đã hiểu tại sao lúc 5 tuổi ngày nào ông cũng dẫn cậu đi ngắm mặt trời lên,tại sao cậu lại giống ông thích hướng dương và yêu luôn mặt trời.Rồi một ngày cậu biết ông mình đã bị bắn chết.Lúc đó ông chị cần nhìn về phía mặt trời mà mĩm cười.
Gạt nước mắt,cậu quay sang nói với mẹ
- Mẹ.....Con muốn gặp mặt trời của ông
- Bà Seiko: Mẹ cũng muốn gặp ông ấy...mẹ cũng muốn biết ông ấy đối với ông con thế nao? Có như ông con từng kể với ta không? Nhưng trước khi gặp ông ấy mẹ phải đi gặp một người.
- Gulf: ...chủ tịch Jong?
- Bà Seiko: ...đúng vậy....con điện đến công ty cho người sắp xếp công việc.... ba ngày sau ta và con sẽ đến gặp ông ấy.
- Gulf: Dạ....con biết rồi ạ!
Hai mẹ con ôm nhau không biết đây là việc nên vui hay nên buồn, vì nó là ý nguyện cuối cùng của ông Ben.
❤Hết chap 4❤




Thâ





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#anh#tinh