Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Gulf có người yêu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mew Suppasit

Bọn tôi đã làm lành, nhưng thằng Gulf vẫn không có ý dọn về ở cùng, mà tôi thì không biết mở miệng nói làm sao hết. Thôi thì để sau đi, giờ lo hàn gắn lại đã, dù gì cũng mấy năm trời ghét bỏ nhau, dù là hai đứa hiểu lầm ý nhau. Nhưng tôi vẫn chưa nói hết cho nó biết mọi chuyện đâu. Từ từ đã, nếu giờ nó biết chắc nó lại không thèm nhìn mặt tôi mất.

Dạo này nó hay biến mất tiêu, trong khi tôi đang muốn dành thời gian bám lấy nó. Sau khi hỏi thằng Champ thì biết nó cắm cọc ở bên CLB, giúp vở kịch mà đàn anh nó nhờ. Thế là tôi theo đuôi nó luôn. Nó thì không biết tôi đến làm gì, nhưng mà đến rồi thì nó nhờ vả tôi như thằng chạy vặt vậy. Phụ dựng cổng, dựng đèn rồi đủ chuyện. Còn nó thì lo vụ diễn kịch với mấy đứa diễn viên.

"Mày mất tích mấy nay là ở đây giúp tụi nó tập kịch đó hả?"

"Ờ, cũng sắp tới lúc diễn rồi mà."

Tôi với nó nói được mấy câu, đàn anh nó lại réo tên nó, thế là nó lại chạy đi một lần nữa. Nhìn nó cực dữ vậy ta, thôi thì giúp được gì tôi sẽ giúp.

Cuối cùng vở kịch cũng diễn ra tốt đẹp, nhưng cùng lúc đó, tôi lại biết được chuyện khác.

"Mew, mày biết gì chưa, thằng Gulf với Puifai hình như đang tìm hiểu nhau." Thằng Champ không biết lấy tin ở đâu ra, nhưng tin tức này đáng tin đó. Tôi cũng ngờ ngợ được mà, nhưng sao tôi lại khó chịu quá vậy chứ. Gulf có người yêu, vậy là tôi lại bị đá sang một bên nữa sao? Chỉ vừa mới làm lành với nhau thôi mà.

"Không biết."

"Gì, mày hay đến phụ nó mà, nghe nói là tụi nó hay tập kịch đến khuya lận, xong rồi vậy đó." Champ vẫn tiếp tục nói, tao không có hứng nghe đâu nhé thằng quần. Tao biết hết, mà tao không muốn tin thôi.

"Tao về đây." Tôi bỏ mặc hai đứa bạn ngồi ngây ngốc mà về phòng, cảm giác khó chịu ngày một lớn, làm tôi thấy bức bối trong người quá. Nhưng mà sao lại gặp nó với Puifai ở đây vậy, ngay dưới sảnh nhà, thằng quần này, nó nhanh thật. Mới nghe tin hẹn hò mà nó dẫn bạn gái về phòng liền luôn vậy đó?

Tôi làm như không thấy nó, bấm thang máy lên nhà mà không đợi nó luôn. Vừa về nhà thì tôi ngủ luôn, mấy nay phụ nó mệt muốn chết mà nó còn không thèm cảm ơn tôi. Xong xuôi thì nó đi hẹn hò rồi đá tôi qua một bên, bạn bè gì vậy mày. Không biết ngủ bao lâu, tiếng chuông điện thoại làm tôi tỉnh giấc.

"Alo"

[Mew, phòng của con là phòng 506 phải không?] Tôi dời điện thoại ra nhìn cái tên người gọi, quái nào mẹ tôi lại đến nữa vậy?

"Không, là 507. Mẹ đừng có bấm chuông bậy đó." Chết thật, 506 là phòng Gulf. Nếu nó mà ra mở cửa thì mẹ tôi sẽ biết ngay. Tôi vội vàng chạy ra mở cửa, nhưng mà lần này xui thật rồi vì cửa phòng thằng Gulf cũng mở cùng lúc với tôi.

Mẹ tôi hết nhìn tôi rồi lại nhìn nó, may mà mẹ Anong không đi cùng, chứ không có đến 2 cái máy tạo nước mắt, nơi này sẽ ngập ngụa trong biển nước mất.

"Mẹ Malee." Thằng Gulf mở to mắt nhìn mẹ tôi, rồi nhìn sang tôi. Tôi lắc đầu nhún vai, không phải tại tao đâu mà.

"Hai đứa...tại sao lại...?"

"Mẹ, bình tĩnh đã, nghe con nói." Tôi nắm tay mẹ trước khi bà nổi cơn tam bành ở đây.

"Mẹ nghe đây, nói đi, tại sao mỗi đứa một phòng thế này, hai đứa hợp lại lừa mẹ đấy à?"

"Gulf, ai vậy?" Giọng nói nhỏ nhẹ này hẳn là của Puifai, liền sau đó, thân hình nhỏ nhắn của Puifai xuất hiện trước tầm mắt mẹ, bà hơi ngạc nhiên nhìn cô ấy rồi nhìn Gulf.

"Con chào bác ạ." Puifai lễ phép chào, sau khi quan sát tình hình, cô ấy nói. "Đây là nhà con ạ, bị hư ống nước nên nhờ Gulf sang sửa giúp."

"Thế à, mẹ không biết. Vậy sửa cho xong đi rồi về." Mẹ tôi không hề nghi ngờ, quay người đi vào phòng tôi.

Lẽ ra tôi nên thở phào nhẹ nhõm khi bí mật vẫn chưa bị lộ chứ, nhưng tôi lại mong chờ nó bị lộ hơn, có lẽ khi đó nó mới chịu dọn qua ở cùng tôi. Làm cái mẹ gì mà giờ này còn chưa để người ta về đi, tôi bực mình, đã trễ rồi, còn ở lại làm gì.

Cứ nghĩ ngủ một giấc thì cảm giác bực bội đó liền biến mất, nhưng khi thấy Puifai đứng đó, lần nữa nó lại bộc phát, khó chịu quá.

Lát sau nó cũng mò về, mẹ tôi lại đến mà không báo trước. Bà ấy bảo đi thăm nhà dì ở gần đây nên ghé một chút vì nhớ Gulf. Thôi được rồi, tôi chấp nhận là bà còn thương thằng Gulf hơn đứa con trai ruột này.

Hôm nay bí mật mém chút bị lộ, may mà có bạn nó nói giúp. Sau khi mẹ về, nó cũng không vội về phòng mà ngồi nói chuyện với tôi.

"Tao về đây ở nhé, lúc nảy tim tao muốn ngừng đập luôn."

"Ờ, tao cũng tính nói rồi, dọn về ở đi." Tôi thở phào, cảm giác bức bối cũng vơi đi một chút. "Puifai về chưa?"

"Về rồi, mệt muốn chết." Nó nói rồi lấy tay che miệng, như vẻ lỡ lời nói ra vậy, còn tôi thì cau mày, má, lại bực mình nữa rồi. Không biết là hai đứa nó tìm hiểu nhau tới đâu rồi? Đến mức độ nào rồi mà Gulf có thể kể cho nó nghe chuyện bọn tôi giận dỗi nhau từ bé tí đến giờ. Nếu nó không kể thì lấy gì Puifai biết chuyện mà giải vây giúp chứ. Càng nghĩ lại càng bực mình, nó trước giờ đâu phải là người hay tâm sự với ai ngoài tôi đâu chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top