Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Kết thúc?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mew Suppasit

Sao lại quên khóa cửa vậy trời, có lẽ khi thấy nó sang đây, tôi liền quên hết những chuyện không liên quan khác. Bây giờ chuyện nó rối vò như tơ rồi, có lẽ mẹ chưa kịp nói chuyện với bố nên ông đang tức giận lắm. Bố tôi xuống nhà trước, sau đó là mẹ, bà nói tôi hãy bình tĩnh, nói chuyện với bố thì cần mềm mỏng hơn. Nhưng tôi không chắc là có bình tĩnh nổi không. Đợi mọi người ra khỏi phòng, Gulf mới rón rén lại gần rồi ôm tôi.

"Không sao đâu mày. Mẹ tao với mẹ mày sẽ giúp chúng ta."

"Mày cũng vậy, bố tao có nói gì thì cũng đừng để bụng. Tao yêu mày, tao muốn nghe mày nói yêu tao."

"Nhõng nhẽo cái gì, yêu mày được chưa."

Tôi xuống nhà, mẹ Anong đã đến, bố tôi ngồi nghiêm nghị trên sofa, mẹ tôi thì ngồi đối diện mẹ Anong. Tôi với nó cũng tách nhau ra, Jom bị đuổi sang nhà nó, không khí căng thẳng đến mức tôi thấy ngột ngạt.

"Thằng bé nhà chị với con của tôi, bọn nó còn hơn là bạn bè đúng không? Hình như tôi là người duy nhất chưa biết chuyện này."

Bố tôi có lẽ từ lâu cũng nhận ra rồi, ông vốn rất nhạy cảm mà. Tôi biết mình nên ngồi im lặng mà nghe, dù rằng tôi với nó là nhân vật chính trong câu chuyện.

"Như anh nghĩ, hai đứa nhỏ yêu nhau." Mẹ Anong gật đầu thừa nhận, bà ấy điềm tĩnh nhất ở đây. Đôi mắt kiên định nhìn thẳng bố tôi như nói rằng, chuyện của bọn tôi không hề sai trái gì cả.

"Chị nói nghe đơn giản quá vậy?"

"Bố nó à, ông bình tĩnh đã." Mẹ tôi lên tiếng cản ông khi bố tôi lớn tiếng quá, nhưng ông dần mất kiểm soát rồi.

"Tôi phải bình tĩnh như thế nào? Khi nghe con mình yêu đương với thằng nhóc khác? Nó không thể có tình cảm với đàn ông được. Không thể nào."

"Sao anh biết nó không thể?" Mẹ của Gulf đã hỏi lại bố tôi như thế.

"Chuyện này bao lâu rồi, Mew, mày có nói được nữa không?"

"Thưa chú, lâu rồi ạ."

"Con cũng chưa từng đếm, thích nó từ nhỏ rồi." Tôi tiếp lời nó, chính tôi còn không biết mình thích nó từ bao giờ thì làm sao mà trả lời bố được. Nhưng câu trả lời của tôi khiến ông còn tức giận hơn.

"Tao không thể hiểu nổi. Tao không chấp nhận, cả cái xã hội này cũng sẽ không chấp nhận tụi mày. Mẹ thằng Mew, tiễn khách, còn mày theo tao."

"Xin phép tôi nói điều này, hai đứa nhỏ chấp nhận nhau, chúng ta chấp nhận chúng, thì xã hội này lấy quyền gì mà không chấp nhận? Điều anh cần làm là bảo vệ chúng nó, chứ không phải chỉ trích bọn trẻ."

Bố tôi dừng lại khi nghe mẹ Anong nói, lời nói của bà có đánh được vào chút lương tâm của ông không? Rằng tôi yêu nó chẳng có gì là sai trái hết.

"Chú..." Bố lôi tôi theo ông ấy, Gulf nó muốn cản nhưng mẹ tôi giữ nó lại, và tôi cũng nói là không cần lo. Tôi thấy nó khóc và điều đó làm tim tôi thắt lại. Tôi lại làm nó khóc nữa rồi.

"Tao sẽ giúp mày." Bố tôi tìm gì đó trong phòng sách, sau đó tôi thấy cuốn sổ nhỏ màu xanh, passport?

"Bố giúp con cái gì?"

"Giúp mày trưởng thành, trở thành một người đàn ông. Có thể mày ở cạnh nó quá lâu nên mới có cảm giác đó. Đi du học đi."

"Bố! Con là đàn ông. Con biết phân biệt tình cảm của mình."

"Mày không cần nói gì nữa, mày nhất định phải đi."

Bốp. Ông ấy đánh tôi, khóe môi rách toạt và tôi có thể cảm nhận được mùi máu tanh, ông ấy đánh tôi chỉ vì tôi thừa nhận mình thích thằng Gulf. Nhất định phải làm đến mức này sao, cứ phải đối xử với tôi như vậy sao?

"Bố nó, anh đang làm gì vậy hả? Anh không được làm tổn thương nó. Nó là con chúng ta mà."

Tôi rời khỏi nhà, bỏ lại tiếng la lối của bố, bỏ lại tiếng gọi thản thốt của mẹ, tôi muốn gặp nó lúc này. Khi nó thấy tôi, nó lại khóc, sao mày dễ khóc vậy, biết là tao thấy mày khóc, tao cũng đau lắm không?

"Đi với tao."

"Đi đâu?"

"Trốn, đi bất kì đâu cũng được, có tao có mày là được."

Tôi nắm tay nó rồi chạy lên chiếc taxi gần đó, bọn tôi chọn biển là nơi đầu tiên đến. Vốn là ngày mai tôi với nó sẽ ra biển chơi nhưng bây giờ lại thành chạy trốn ra biển. Tay đan tay thật chặt, chúng tôi đi dọc bờ biển, vẫn còn chút nắng nên trời không quá ảm đạm.

"Đau không?" Gulf lo lắng nhìn tôi.

"Đau, hôn tao chút đi."

Bình thường nó sẽ chửi tôi là cái đồ mặt dày, rồi cằn nhằn, nhưng bây giờ nó chỉ yên lặng nhìn tôi rồi cúi đầu hôn tôi. Nó liếm lên vết thương trên môi khiến nó hơi nhói, nhưng dường như nó là một liều thuốc an thần, khiến tâm trạng tôi tốt lên đôi chút.

"Bố mày nói gì?"

"Bảo tao đi du học, nhưng mày yên tâm, tao không đi đâu hết."

Gulf thở dài không nói, bọn tôi ngồi ngắm biển, chỉ yên lặng ngồi cạnh nhau mà thôi.

"Tại sao người ta cứ thích đặt ra giới hạn vậy?"

Tôi biết nó nói giới hạn gì, là khi yêu, người ta giới hạn giới tính giữa hai người, một nam và một nữ, nhưng ai là người đặt ra nguyên tắc đó, không một ai cả. Người ta cho đó là đúng đắn, còn tình cảm như bọn tôi là lệch lạc, nực cười. Lát sau nó nặng nề nói.

"Về nhà thôi."

"GULF!" Mày muốn tao về rồi tao sẽ phải đi du học sao? Bọn tôi sẽ xa nhau sao, tôi không muốn.

"Mày không thể trốn tránh mãi đâu Mew. Cứ cho là tao với mày sẽ đi trốn cùng nhau, rồi sau đó thì sao? Bố mẹ bọn mình thì sao Mew."

"Tao không quan tâm, tao chỉ cần mày."

"Đừng trẻ con mà, chỉ là đi du học thôi, bọn mình đâu có chia tay."

"Tao sẽ đến một nơi xa lạ mà không có mày, tao sẽ phải làm sao?"

Tôi đã quen việc có nó trong cuộc sống của tôi, nó là một phần trong tôi rồi. Phải làm sao mới thích nghi được chứ. Gulf nó nghĩ nhiều hơn tôi, nó nghĩ đến cả gia đình bọn tôi, còn tôi thì cứ như thằng nhóc chưa lớn cứ thích làm gì thì làm mà chẳng thèm quan tâm đến ai.

"Mew, coi như vì tao đi. Sau này mày về thì bọn mình bỏ trốn cũng không muộn."

"Mày sẽ chờ tao đến lúc đó không?"

Tôi muốn ích kỷ, nhưng nó đã tính đến chuyện tương lai rồi thì tôi cũng phải nghĩ vì nó. Nếu tôi đi học về, tôi sẽ có thể lo cho cả hai đứa tốt hơn.

"Tao sẽ chờ mày như mày từng chờ tao."

"Tao sẽ điên mất, nhớ mày đến điên."

"Tao sẽ gọi cho mày mỗi ngày, nếu được nghỉ tao sẽ đến đó. Bố mày cũng cần thời gian để chấp nhận chuyện này mà."

Tôi hiểu là ông ấy cần thời gian nhưng nó hơi khắc nghiệt với tôi. Tôi với nó sẽ phải xa nhau vô thời hạn, chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi tôi đã thấy khó chịu rồi. Bọn tôi nói với nhau rất nhiều, ngồi ở biển đến khi chiều tàn mới về nhà. Mẹ lo lắng cho tôi và hỏi tôi có ổn không? Dĩ nhiên là không rồi, làm sao tôi có thể ổn được. Tôi không nói chuyện với bất kì ai, tôi muốn ở một mình.

Trái tim như vỡ vụn thành từng mảnh, tất cả như đổ sụp, nếu không có những lời nói của nó an ủi tôi, có lẽ tôi cũng không gắng gượng được. Gulf cũng không khá hơn tôi là bao. Tôi biết nó sẽ vùi đầu vào gối rồi bật khóc nức nở cho xem. Khi nó nói tôi hãy đi du học đi, nó đã né tránh mắt tôi. Nhưng tôi kịp nhìn thấy ánh mắt không nỡ của nó, lưu luyến hơn bao giờ hết. Nó không muốn tôi đi, nhưng nó phải bỏ cái cảm giác ích kỷ đó sang một bên và an ủi ngược lại tôi.

Những ngày sau đó trôi đi trong vô nghĩa, Gulf đã trở về trường học, mẹ tôi vẫn cố khuyên ngăn bố nhưng chuyện đó là không thể. Ông đã đến trường tôi để rút hồ sơ và chuẩn bị mọi thứ. Tôi không được ra ngoài, điện thoại hay máy tính cũng không. Mọi chuyện diễn ra theo cách tôi không hề mong muốn nhưng tôi lại không có quyền từ chối.

"Mew, mẹ vào được không?"

Tôi mở cửa cho mẹ, bà nhìn tôi đầy thương cảm, bà cũng đã cố hết sức rồi.

"Mẹ Anong có nói gì không mẹ, thằng Gulf sao rồi."

"So với con...cũng không khá hơn là bao."

Mẹ ôm tôi, và tôi cũng không thể kiềm chế được nữa. Tôi đã cố không khóc, nhưng chỉ khi nhắc đến nó, tim tôi lại đau nhói. Tôi dựa đầu lên vai bà rồi òa khóc như một đứa trẻ.

"Con đau...mẹ ơi...con thật sự nhớ nó."

"Mẹ giúp bọn con nhé?" Tôi hiểu mẹ muốn nói gì, mẹ có thể giúp bọn tôi bỏ trốn cùng nhau, nhưng thằng Gulf đã nói rồi, sau đó thì sao? Vừa học vừa làm có chịu nổi không?

"Nó chỉ là biện pháp nhất thời thôi mẹ, con sẽ đi rồi trở về. Khi đó con có tài chính độc lập rồi và con sẽ lo được cho hai đứa. Chỉ là..."

Chỉ là tôi sẽ cách xa nó nửa địa cầu, sẽ nhớ nó đến phát điên. Mẹ giúp tôi chuẩn bị đồ, tôi không quan tâm lắm, sao cũng được. Tôi cũng không biết chính xác khi nào thì đi, bố chỉ nói với Jom khi nào đi sẽ nói. Rồi đùng một cái, Jom nói ngày mai tôi sẽ đi. Tôi còn không biết làm sao để nói cho nó biết. Chỉ mới có mấy ngày mà tôi đã nhớ nó đến như vậy. Nhớ nó càu nhàu tôi mỗi ngày, nhớ lúc nó hung dữ đòi đánh tôi, nhớ khi nó giận dỗi tôi. Đau thật.

"P'Mew, bố đi rồi, anh nói chuyện lẹ đi. Em canh cho." Jom nó chạy ùa vào phòng, dúi điện thoại vào tay tôi rồi lại chạy ra ngoài.

[Mew, mày sao rồi?] Trong điện thoại vang lên tiếng người mà tôi nhớ nhung mấy nay.

"Gulf. Tao không ổn. Tao nhớ mày." Tôi nghe nó thở dài, rồi lại hít một hơi sâu, giọng nó nghẹn ngào.

[Khi nào thì đi?]

"Ngày...mai."

[Ngày bắt đầu kì thi, bố mày đúng là không muốn tao đến đó tiễn mày thật rồi.]

"Đừng đến. Nếu mày đến đó, tao thật sự không biết tao sẽ làm gì nữa." Có khi tôi sẽ bất chấp hết mà ở lại.

[Mew...tao yêu mày.]

"Nhõng nhẽo rồi, đừng khóc nha. Mày khóc là tao khóc luôn đó."

"P'Mew, bố về, nhanh lên."

[Được rồi, ngày mai đi cẩn thận. Đến thì gọi cho tao.] Nó tắt máy rồi, tôi trả điện thoại lại cho Jom, trái tim vừa được chữa lành lại treo lơ lửng trên cành cây lần nữa.

Tôi im lặng ra sân bay, để hai người xử lý tất cả thủ tục. Tôi giơ tay lên vái và chào tạm biệt bố mẹ, bà ấy òa cố nén khóc và mỉm cười với tôi, còn bố, ông vẫn không nói với tôi lời nào. Tôi đi vào khu vực kiểm tra an ninh, làm theo tất cả các quy trình cho đến khi hoàn tất rồi đi thẳng đến điểm chờ lên máy bay. Đến lúc lên máy bay rồi, tôi nhìn lại phía sau lần nữa, nó sẽ không đến vì hôm qua bọn tôi đã thống nhất với nhau rồi. Nhưng tôi vẫn lưu luyến nhìn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top