Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Lo cho nó.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gulf Kanawut

"Ngầu ghê Gulf ơi." Thằng Fiat đưa tôi một ly rồi khen tôi bằng đôi mắt ngưỡng mộ.

"Nó đánh nhau ghê lắm đó mày, đừng dại chọc nó." Thằng Champ phụ họa, còn thằng San thì liên tục gật đầu.

"Rồi sao mày ở đây San?" Đó là điều tôi thắc mắc, không biết thằng Mew có đi cùng không, nếu có thì chắc tôi nên về nhà.

"Không có nó đâu, tao đến uống với thằng Champ thôi."

"Ờ không thì thôi." Tôi tiếp tục uống phần của mình. Bọn nó thì nói đủ chuyện, tôi chỉ ngồi nghe, lâu lâu thì nói vài câu. Thằng San với Champ vốn đã nói nhiều thêm cả thằng Fiat thì thôi, muốn điếc cả tai.

"Sao mày quen được San, trông thân ghê, cả ba đứa mày á." Fiat hỏi.

"Tụi tao học chung từ tiểu học, bốn đứa tao." San nói.

"Bốn đứa, còn một đứa đâu, nó chưa tới hả."

Nói chuyện một hồi lại quay về chuyện của tôi với thằng Mew, khi Fiat nó hỏi tiếp, bầu không khí im lặng đến kì cục, hai đứa nó nhìn tôi rồi lại nhìn nhau không biết có nên nói không. Tôi đành mở miệng nói, chuyện cũng có gì đâu.

"Tao với nó xảy ra chút chuyện, giờ thằng San đi theo nó, còn thằng Champ đi với tao. Thi thoảng tụi tao sẽ tụ tập nhưng có 3 đứa thôi."

"Sao giống vợ chồng vậy, kiểu li hôn rồi một đứa theo cha một đứa theo mẹ á."

Fiat vừa dứt lời, thằng San sặc rượu ho đến đỏ mặt, còn thằng Champ cười ngặt nghèo. Tao muốn hỏi mày là mày nghĩ cái gì vậy Fiat, giống chỗ nào? Chia ra như thế vì đơn giản tôi với thằng Champ chung khoa, San với thằng Mew chung khoa, vậy thôi.

May là nó không tiếp tục hỏi, chứ mà hỏi nữa có khi tao đánh mày thật đó Fiat. Mai còn phải đi học nên bọn tôi cũng không uống lâu quá, San, Champ với Fiat cùng về vì bọn nó ở kí túc xá trong trường.

"Để tao chở về, ba thằng mày lên đi khỏi đi bộ." Tôi đi lấy xe, sẵn chở tụi nó luôn, dù gì cũng cùng đường. Nhưng một lần nữa, lại gặp tụi khốn kia. Bọn nó rõ ràng đợi bọn tôi.

Vừa thấy liền lao đến đánh nhau. Cuối cùng cũng phải đánh nhau. Ba thằng tôi thì không sao, cũng không phải lần đầu đánh đấm, nhưng còn thằng Fiat, nó thì ốm yếu như vậy đánh kiểu gì. Tôi phải vừa ngó nó, vừa đánh thằng ban nảy bị tôi bẻ tay, nó cay cú lắm, còn cầm theo cả gậy. Muốn chơi lớn luôn hay sao.

"Thằng chó mày đến đây." Nó vừa chửi tôi, vừa đấm tới, nhưng nó lùn hơn nên tôi cũng dễ dàng né được.

Hai thằng bạn tôi đang bận tay bên kia, thằng Fiat thì vừa chạy vừa né, tội nghiệp, tự dưng bị lôi vào chuyện này. Do bận ngó Fiat nên không cẩn thận bị đánh một cú ngay miệng, khóe miệng rách một chút.

"Hoisss cứu tao, cứu tao." Tiếng thằng Fiat la thất thanh nên tôi chạy sang đó đá ngay ống chân thằng đang định đánh nó khiến nó ngã ra đất.

"Fiat chạy lên xe đi mày, để tụi tao lo..."

Nói tới đó tự dưng đầu óc choáng váng, một bên mắt tối sầm lại. Tôi nheo mắt mấy cái rồi đưa tay quệt mắt trái, có chút máu. Quay lại thì thấy thằng khốn ban nảy cầm gậy gỗ đứng một bên, bất cẩn bị nó đánh một cái nhưng chắc không sao, chỉ bị rách da chút thôi. Cmm thằng chó. Cứ vậy tôi lao vào đấm nó túi bụi.

"Tao đã cố nhịn rồi nhưng mày cứ làm tới đúng không, được, muốn đánh thì tao đánh." Cứ một cú đánh tôi chửi nó một câu, đến khi nó mất đà ngã xuống nhưng nắm đấm tôi vẫn không có dấu hiệu ngừng. Máu miệng nó cũng chảy rồi, mặt mũi cũng bầm tím. Lúc này San với Champ mới lôi tôi ra khỏi người nó, bọn bạn nó cũng kéo thân thể bầm dập của nó chạy đi.

"Bình tĩnh lại Gulf, mày định đánh đến khi nào hả?" Champ vừa lau máu cho tôi, vừa nói, thằng San cũng vuốt lưng cho tôi bình tĩnh lại. Lâu rồi mới điên đến mức này.

"Đi bệnh viện rửa vết thương đi, chảy máu cỡ này đó mày." Sau khi lau hết máu, Champ chăm chú nhìn vết thương trên trán tôi, tôi không biết nó trông thế nào, nhưng đau, đau nha mày.

"Tụi mày có ai làm sao không?" Tôi hỏi lại, nhìn bọn nó không có bị gì nặng lắm nhưng ai biết được.

"Không, có mình mày, thôi để tao với thằng Fiat tự về, Champ mày đưa nó đến bệnh viện đi."

San nói rồi gọi thằng Fiat từ trên xe xuống, nó cũng hoảng lắm khi thấy tôi bị thương, mém tí là đòi đi cùng, may mà thằng San kéo nó đi được. Vết thương trên trán có hơi đau, tôi nhìn qua gương chiếu hậu, không dài lắm, cũng làm gần chân tóc, chắc không thành sẹo đâu.

May mà y tá nói nó không cần khâu, chỉ cần băng bó thôi. Xong xuôi tôi ôm thêm một đống thuốc về. Quá mệt mỏi, vừa ngả lưng xuống giường là tôi ngủ luôn.

Mew Suppasit

Sáng sớm tôi vừa ra khỏi cửa thì gặp nó với miếng băng trắng trên trán. Nó đi đánh nhau ở đâu à, khóe miệng còn bị rách, cả tay cũng trầy hết.

"Mày đánh nhau à?" Tôi không nhịn được mà hỏi khi vào thang máy. Nó không nhìn tôi cũng không nói chỉ gật đầu, mày ghét tao đến mức này luôn hả Gulf?

Tôi bực mình vì lòng tốt của tôi không được đáp lại, nó không muốn nói thì thôi, lằng nhằn mắc công lại cãi nhau lúc sáng sớm. Học chung nhưng tôi với nó cũng không đi chung tao giờ, mỗi đứa một xe. Tôi qua kí túc xá đón thằng San, vừa lên xe nó đã than.

"Đau lưng chết tao."

"Hôm qua phóng túng quá độ hả thằng quần?"

"Điên à, đi đánh nhau, thấy không nè nè."

Nó kéo tay áo lên, có mấy vết trầy lớn, không phải trùng hợp quá chứ, sáng nay thằng Gulf cũng bị thương.

"Thằng Gulf sáng nay cũng bị thương, đừng nói tụi mày đánh nhau nhá?"

"Không, tao có điên đâu mà đánh nó, tụi tao bị đám khác, hình như người ngoài trường. Nó bị rách da trên trán, tụi tao không sao."

"Sao mày không gọi cho tao hả thằng quần, gặp chuyện sao không gọi?" Tôi bực mình nên có hơi lớn tiếng, tụi này có coi tôi là bạn không vậy, bị đánh cũng không nói một tiếng.

"Gọi gì kịp, tụi tao cũng đâu có ngờ đâu. Lo hả?"

"Lo cho nó." Sao không lo, dù nó có ghét tôi đến mức nào thì tôi cũng vẫn lo lắng thôi, tôi đâu có ghét nó đâu.

"Lo thì sao không thử giải quyết xong xuôi chuyện của quá khứ đi, cố nhớ ra được gì không?" Tôi biết cái thằng San hỏi là ý gì. Lúc tôi với Gulf cãi nhau, nó luôn nói rằng tôi mới là người ghét nó trong khi tôi chưa hề nói gì. Nó cứ đổ lỗi cho tôi là tôi quên mất nhừng gì tôi nói trong khi tôi hoàn toàn không nói thế.

"Tao đã nói là tao không có nói gì ghét nó hết, nó cứ cứng đầu."

"Nếu mày không có nói sao nó cứ khăng khăng vậy được."

"Thì nó vốn cứng đầu cứng cổ mà, tao đã cố gắng lắm rồi nhưng mày thấy rồi đó, nó có thèm nói chuyện với tao đâu?"

San thở dài, xe cũng vừa đến nên hai đứa tôi vào lớp mà không nói thêm gì. Tôi đã thử xin lỗi nó nhiều lần để nó thôi giận tôi nhưng lần nào nó cũng tránh mặt không muốn. Không còn cách nào khác nên tôi đành phải chịu thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top