Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Bây giờ cả hai người đều đã sống chung, Mô-za-a ngay từ đầu vẫn không chịu được việc mất đi sự tự do khi có người ở cùng, tỷ như nhất định phải chia phòng ngủ a, nhất định không thể để đối phương làm loạn nhận điện thoại của mình . . . . . . Nhưng qua một vài ngày, hắn cũng dần dần cảm nhận được có người ở chung thật là tốt—— như chính mình có thể danh chính ngôn thuận ở cùng người nào đó sau khi ăn không cần rửa chén;  không cần phải nấu cơm, sau đó thoải mái mà nằm ở trên giường chơi trò chơi chờ người nào đó nấu cơm xong liền một thân liều chết mà ăn; buổi sáng dậy trễ có thể vội vàng lấy quần áo đối phương mặc vào; hoặc là mất hứng liền có thể không kiêng kỵ  trước mặt đối phương ăn nói thô tục, ân cần thăm hỏi lệnh tôn lệnh đường nhà người khác. . . . . . Một đoạn thời gian này, hắn không thể không nói là vui đến quên cả trời đất, xem như là như cá gặp nước .

Phòng ngủ nhà KO rất lớn, nhưng rất đơn điệu, chiếc giường kingsize màu trắng đen cỡ lớn , gối chăn màu đen, sàn nhà bằng gỗ, máy CD màu bạc, hơn nữa còn có TV LCD màu đen ngoại cỡ đóng ở trên tường, bức tường đều được sơn một màu trắng, ngay cả trang trí bức tranh đều không có, Mô-za-a có đôi khi chính mình nửa đêm tỉnh lại, đều bị dọa nhảy dựng, cảm thấy được âm khí bức người, giống quỷ ốc.

Một ngày nọ hắn đột nhiên nghĩ muốn cầm tờ giấy trắng viết xuống mấy chữ rồng bay phượng múa thật to, nghĩ đến đó liền lập tức hành động.

KO trầm mặc nhìn tiểu gia hỏa nhà mình đứng ở trên giường nhìn trái nhìn phải, kêu la : "KO ngươi xem ta đối chuẩn không, giúp ta lấy keo dán lại đây. . . . . ."

Hắn nhìn trong chốc lát, liền mở ra máy tính ngồi ở bên giường vùi đầu vào công việc.

"Đại —— công —— cáo —— thành!" Mô-za-a vỗ tay một cái, vừa lòng nhìn kiệt tác của mình, quay đầu nhìn KO, thấy hắn hoàn toàn không phản ứng, có điểm khó chịu, "Này!"

"Này Này!"

"KO!"

Thấy hắn mặt không chút thay đổi, Mô-za-a dùng sức ở trên giường nhảy vài cái, làm giường hơi hơi chấn động, rốt cục ngồi xuống bên cạnh KO.

Mô-za-a quỳ gối trên giường ôm cổ hắn,âm thanh thập phần làm nũng: "Nương tử ~~~~"

KO sờ sờ đầu tóc hắn, cúi đầu tiếp tục công việc.

Mô-za-a bất mã nhưng rồi cũng nguôi, cuối cùng hắn sử dụng đòn sát thủ, nhẹ giọng kêu một câu: "Thân ái. . . . . ." —— Tiểu sư muội nói với hắn muốn làm cho người khác cao hứng là luôn luôn ngọt ngào kêu một tiếng"Lão công" , nhưng hắn thử nói cả nửa ngày đều không quay lại, vì thế đổi lại liền kêu "Thân ái " .

Cho dù đổi cách gọi, lão công nhà hắn hiển nhiên cũng là thập phần hưởng thụ, cuối cùng để công việc qua một bên, ngẩn đầu lên nhìn hắn.

"Sao?"

"Ngươi xem ta viết như thế nào?"

KO quay đầu, liền nhìn đến hai tờ giấy thật dài dựng thẳng dán trên đầu giường ở hai bên, bên trái thì chữ xiên vẹo "Ngủ thẳng tự nhiên tỉnh" , bên phải thì khúc chiết "Kiếm tiền đếm tới thủ rút gân" , hoành phi ——"Nhân sinh tín điều" (T/g: em lạy anh Mi ca =.= )

Mô-za-a đứng ở trên giường chống nạnh cười, "Viết thật là tốt đúng không? Oa ha ha ~~"

KO bình tĩnh thản nhiên nói " Ừ" một tiếng.

Lại một ngày nọ, Tiêu Nại cùng phu nhân đến thăm nhà bọn họ, thấy đôi câu đối rất có phong cách kia.

"Giấy trắng mực đen, giống câu đối phúng điếu." Mỗ đại thần bình luận nói.

Mô-za-a nghe xong lạnh xương sống rùng mình một cái, ngày hôm sau liền chán nản đem đôi câu đối "Nhân sinh tín điều" kia thủ tiêu gấp .

XXXXXXXXXXXXX

Năm mới đã đến, công ty rốt cục cho nghỉ tết, Mô-za-a mỗi ngày nằm ở nhà chẳng phân biệt được ngày hay đêm mà chơi trò chơi, còn có thể cùng KO cùng đi đánh nhau với người khác trong game,khiến cho tất cả mọi người trong ảo tưởng tinh cầu đều biết Thủ Khả Trích Tinh Thần có cái thực H thực BL( thực hoàng thực bạo lực ). . . . . .

 Mô-za-a đột nhiênngẩng đầu lên,  hai cái mắt gấu mèo đối với KO nói: "KO chúng ta đi du lịch đi?"

Đang đứng ở bên cửa sổ cầm di động nói chuyện KO quay đầu lại, ánh mắt lẳng lặng nhìn hắn một cái, sau đó vuốt cằm suy nghĩ.

********

Mô-za-a đứng bên cạnh đống hành lý túi lớn túi nhỏ cùng Ngu Công nói chuyện qua điện thoại: "Đúng, du lịch. . . . . . Ta cũng chỉ là đột nhiên nghĩ đến thôi ╮(╯▽╰)╭. . . . . . Hắn? Hắn đương nhiên cũng đồng ý . . . . . . Đi nơi nào? Không rõ lắm, Bùi Diệp giúp chúng ta chọn . . . . . . Đi vài ngày? Đại khái là nửa tháng. . . . . . Giúp ngươi mua quà? Tốt, trước lấy lấy tiền hối lộ ta đi, hắc hắc hắc ~~ lão tử luôn là người keo kiệt,  ích kỷ thì thế nào? Ta cũng không quên lúc trước ngươi làm chuyện tốt chó ta đâu . . . . . Cái gì huynh đệ, thân huynh đệ còn phải TM tính rõ ràng, huống chi ta với ngươi lại không quen. . . . . . Ngươi mới là tiểu nam nhân, các ngươi cả nhà đều tiểu nam nhân! . . . . . ."

XXXXXXXXXXX

Trên phi cơ, KO ngồi ở ngoài cửa sổ, đem ánh mắt thản nhiên hướng ngoài cửa sổ nhìn đám mây trắng tự động bay qua, Mô-za-a ngồi ở bên cạnh đeo đồ che mắt ngủ.

Bọn họ dừng lại đầu tiên là Nhật Bản. Nhật Bản mùa đông được cho là thập phần rét lạnh, Mô-za-a kéo khóa áo lông lại, đứng ở đầu đường xem các mỹ nữ mặc váy ngắn mang tất chân đến tận đầu gối đi qua đi lại , trong lòng mặc niệm mơ màng, chính là cảm thán hàng nghìn lần trong lòng ( T/g: xem ra anh rất dũng cảm, Mi ca à —.—)

Hai gò má nóng lên, bên cạnh nam nhân mặc áo len cao cổ màu đen, một thân phong tuyết theo tiệm thức ăn nhanh 7-11 đi ra, đưa một ly cà phê nóng hổi tỏa ra nhiệt khí , Mô-za-a quay đầu lại tiếp nhận đồ uống, nhìn thấy người nọ khuôn mặt tuấn tú mà lạnh nhạt, trong lòng bỗng dưng ấm áp, cười đến mắt tít lại, lộ ra hai hàm răng sáng bóng.

Hắn cười đến thiệt tình, tự nhiên làm cho người ta cảm giác thập phần ấm áp , cái mũi cùng cái lỗ tai lạnh đến đỏ bừng, KO nhịn không được cúi người nhẹ nhàng hôn lên tóc hắn.

Bên cạnh chợt vang lên mấy cô gái đi trên đường thét chói tai.

Mô - za - a  mặt đỏ tai hồng cúi đầu, hận không thể tìm chỗ không người chui vào.

Bọn họ đi vào mùa đông, chỉ tới kịp nhìn đến núi Phú Sĩ phủ đầy tuyết.

"Váy ngắn. . . . . . Nữ sinh. . . . . . Chế phục. . . . . . Cây anh đào. . . . . ." Trạch nam Mô-za-a oán niệm lại oán niệm than thở liền bị lão công nghe được, vì thế buổi tối người nào đó ở trong ôn tuyền bị hung hăng gây sức ép một lúc.

XXXXXXXXXX

Điểm đến tiếp theo là Ô-xtrây-li-a.

Bọn họ đến Ô-xtrây-li-a lưu lại không quá lắm một tuần, ở đây là thiên đường dành cho người đồng tính luyến ái, đi thăm một chút thấy được rất nhiều kì trân dị bảo, cảm nhận được người dân nhiệt tình ủng hộ. . . . . . Mỗi ngày ở một tiệm trang phục, Mô-za-a  thử quần áo thời điểm bị một nữ nhân viên tóc vàng của cửa hàng lấy khuỷu tay huých hắn, nháy mắt mấy cái chỉ vào KO đứng ở cách đó không xa đứng, hỏi hắn: "your boyfriend(bạn trai của cậu)?" Làm hắn lúc ấy vội vàng ra vẻ bình tĩnh nói một câu: "sorry, I don't understand what you said(xin lỗi, tôi không hiểu cô nói gì)."

Điểm đến cuối cùng là Hongkong.

Mô-za-a rốt cục trở lại tổ quốc thân yêu, tâm tình kích động không nói nên lời , ghé vào ngoài cửa sổ xe nhìn thấy mấy người da vàng tóc đen, ánh mắt tỏa sáng.

Hắn lớn như vậy thật vất vả mới ra ngoài du lịch, kiến thức rất nhiều quốc gia khác nhau, đồ vật này nọ mua một đống lớn, ảnh chụp cũng được vài tấm, cảm giác rất chân thật, nhưng dù sao hắn vẫn cảm thấy tổ quốc thân thiết hơn, không có cảm giác khủng hoảng khi ở đất khách quê người.

"Nương tử ~~~" hắn tiến đến bên cạnh KO, kêu rất ngọt ngào, mặt mày hớn hở cười.

"Ừ." KO tựa vào ghế xe, thản nhiên lên tiếng, đem hắn ôm vào trong lòng.

Mô-za-a nằm xuống đùi của KO, thật ra cũng có chút thói quen, đã nhiều ngày bọn họ đều là đồng giường cộng chẩm, ngày ngày ôm ấp, đối với đối phương mỗi một chút hơi thở đều vô cùng quen thuộc. Mô-za-a dần dần cảm thấy chuyện thân mật này cũng không có gì xấu hổ hay không được tự nhiên cả, trở nên có chút đối với nhiệt độ cơ thể của đối phương.

——"Yêu, là như vậy sao. . . . . .?"

Mô - za - a trong đầu không biết như thế nào đột nhiên nhớ tới những lời này. . . . . .

Nhiều ngày bôn ba, làm cho Mô-za-a có chút mỏi mệt, nhắm mắt lại, tìm tư thế tương đối thoải mái nằm xuống, cọ cọ ở đùi KO,  ngáp mấy cái liền mơ màng hỏi một câu: "Chúng ta muốn đi đâu?"

KO nói: "Nhà của ta."

"Nga, tới rồi nhớ thức ta dậy. . . . . ."

————"Ngươi nói cái gì? ! ! ! ! ! ! ! ( ⊙ o ⊙)" lần này tỉnh ngủ hẳn....

Trong xe truyền ra tiếng kêu đầy sợ hãi của người nào đó.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top