Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Nhà Vũ Văn? " Mục Tư Thiều buông điện thoại xuống, đôi chân mày điển trai hơi nhíu lại.

" Roy đến nhà Vũ Văn rồi? " Thiệu Cảnh ở một bên cũng hơi kinh ngạc, " Không phải nói hắn luôn từ chối gặp người của nhà Vũ Văn sao? "

Đôi tay của Mục Tư Thiều bắt chéo nhau để trên bàn, trong mắt là nét u ám bất định. Hắn cũng không rõ Roy đi nhà Vũ Văn là vì cái gì. Chẳng lẽ là đi cùng Vũ Văn Di hưởng thụ niềm vui gia đình? Mục Tư Thiều vì sự suy đoán này của mình mà cảm thấy tức cười, khóe môi kéo ra một nụ cười châm biếm. Người quản lí của nhà Vũ Văn-Vũ Văn Di là người phụ nữ nham hiểm với vô tri như thế nào, Mục Tư Thiều hắn rõ hơn ai hết rồi—-Nhà Vũ Văn ở mười năm trước hoặc có thể xưng là danh môn vọng tộc, nhưng lại hủy trong tay của tộc trưởng đời này. Nhớ ngày trước lúc Niello mới thành lập, áp lực lớn nhất chính là đến từ nhà Vũ Văn, từng một lần ép cho Mục Tư Thiều xém tí là phải dùng đến thế lực của hắc đạo; nếu là người quản lý đời trước của nhà Vũ Văn, nói không chừng Niello thật sự bị bóp chết khi còn trong nôi rồi. Chỉ đáng tiếc, công lực của Vũ Văn Di còn lâu mới đủ.

Thiểu Cảnh ngiêng đầu nghĩ cả nửa buổi trời, đột nhiên từ ghế sofa nhảy dựng lên:" Nhà Vũ Văn với Hàn thị như nước với lửa, Roy thân là phó giám đốc của Hàn thị, sao lại có thể có can hệ với nhà Vũ Văn? Chẳng lẽ......"

" Không thể nào. " Biết được Thiệu Cảnh muốn nói gì, Mục Tư Thiều làm đứt đoạn lời của hắn một cách ngắn gọn. Hắn biết Thiệu Cảnh muốn nói cái gì.

Thực ra không phải không có khả năng. Dù gì Roy cũng là con trai ruột của Vũ Văn Di, trên đời có cái gọi là 'một giọt máu đào hơn ao nước lã' . Chỉ là... ...Mục Tư Thiều híp mắt lại, không biết tại sao, trong lòng hắn chính là cảm thấy Roy tuyệt đối không phản bội Hàn thị.

Nhớ lại buổi tối hôm Roy mở party ở biệt thự của hắn, cái biểu tình châm biếm đó, thần thái tao nhã, tư thế cao ngạo với Roy mà hắn biết là hoàn toàn không giống... ...Hắn biết bản thân đã nhìn sai một cách quá triệt để rồi. Roy như thế, sao thuộc loại người chơi trò chơi gián điệp hạ cấp vậy? Chỉ là... ...hắn vẫn chưa xem thấu được Roy rốt cuộc đang làm gì, muốn có được cái gì... ..." Tiếp tục phái người theo dõi hắn. "

" Vâng. "

Mục Tư Thiều đứng dậy bước đến trước cửa sổ kiểu Pháp, đưa mắt nhìn về phía xa xa.

Chỗ này thực ra có thể nhìn thấy căn nhà mà lúc trước hắn và Roy cùng ở.

Khi điều tra biết được Roy chuyển tay bán mất căn nhà đó, thì một giây sau hắn đã lại có được toàn bộ quyền sở hữu của căn nhà đó—-Tốn mấy trăm triệu mua lại thứ vốn dĩ là của hắn, hành động này dưới mắt của Thiệu Cảnh và luật sư của hắn xem ra đều có chút điên cuồng. Song không biết tại sao, hắn chính là đã làm vậy rồi, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy kì quặc.

Trong nhà cái gì cũng không thiếu—-Mục Tư Thiều giờ mới phát hiện căn nhà này gần như không hề có vết tích của Roy! Toàn bộ quyền sỡ hữu của căn nhà này vốn dĩ là của hắn, phong cách thiết kế cũng là kiểu giản lược hắn yêu thích—-Roy chắc là thích phong cách kiểu Âu, Mục Tư Thiều nhớ sự trang hoàng lộng lẫy mà hắn nhìn thấy khi đến nhà mới của Roy. Rõ ràng là nơi hai người cùng sống chung, nhưng Roy thì ngay cả quần áo và giày dép đều là Mục Tư Thiều hắn tặng! Mà những thứ đó cũng nguyên vẹn để lại chỗ cũ, tất cả của tất cả đều giống như lần cuối cùng Mục Tư Thiều bước vào căn nhà này vậy, song cảm giác lại hoàn toàn không giống. Trong không khí phảng phất cũng mang theo tí hơi châm biếm—-châm biếm Mục Tư Thiều hắn có mắt không biết núi Thái Sơn, Mục Tư Thiều chính là ở trong căn nhà này, ở trên chiếc giường mà hắn và Roy từng vô số lần đau khổ triền miên một mình nằm cả đêm, cho đến trời sáng ngay cả bản thân cũng cười ra tiếng, giờ mới đứng dậy rời khỏi.

Mục Tư Thiều có thể tưởng tượng, nếu Roy biết được việc này, còn không biết phải cười nhạo hắn sao đây. Đôi mắt phượng xinh đẹp mê người đó sẽ hơi hơi híp lại, sau đó trên gương mặt tinh mĩ đến không tưởng tượng nổi sẽ xuất hiện một nụ cười tao nhã ôn hòa, tiếp theo, làn môi ngọt ngào sẽ nói ra những lời lẽ khắc nghiệt... ...Mục Tư Thiều nghĩ đến bộ dạng của Roy, trong mắt không tự giác lộ ra một nét cười mà ngay cả bản thân hắn cũng không để ý.

Thiệu Cảnh nhìn thấy Mục Tư Thiều đứng bên cạnh cửa sổ, oán thầm không biết lão đại anh minh thần võ của họ lại có ý định gì đây, nhưng trong lòng lại biết lão đại nhà mình còn có lời gì chưa nói xong, thế là chỉ hạ giọng đáp rồi đứng yên tại chỗ, quả nhiên, lát sau, Mục Tư Thiều lại mở miệng tiếp, ngữ khí là sự băng giá không giống với lúc nãy nói về Roy:" Nhà Vũ Văn hoành hành ngang ngược hết mấy chục năm, nhân cơ hội này, cho nó trở về với cát bụi đi. "

Thiệu Cảnh ngẩn nhẹ ra, trong mắt hiện lên nét hưng phấn—-" trở về với cát bụi" ? Ýcủa lão đại, là có oán báo oán có thù báo thù sao? Vậy hắn còn khách sáo gì nữa... ...

Hàn trạch.

" Liên hôn? " Hàn Kỷ Thanh vì từ ngữ mà Roy nói ra một cách nhẹ nhàng kinh ngạc đến cằm rớt cả xuống đất.

Roy ung dung gật gật đầu, còn không quên cầm ly caffe lên hớp một miếng: " Có cần phải kinh ngạc vậy không? Nếu bác trai bác gái còn sống, ngươi cũng sớm cưới thiên kim nhà giàu nào đó sinh vài đứa trẻ rồi. "

" Anh ta dám! " Roy vừa dứt lời, thì nghe thấy có người hùng hồn hét một câu, tiếp theo thì với tốc độ ánh sáng bay vào lòng của Hàn Kỷ Thanh, " Anh dám cưới vợ sinh con, em... ...thì em sẽ chạy đến nơi anh không thể tìm được nữa! "

" ... ..." Hàn Kỷ Thanh đau đầu, xoa rồi xoa huyệt thái dương, vừa liếc Roy một cái, vừa an ủi em trai nhỏ thương thương trong lòng, " Ngoan, anh Vũ Văn của em nói bậy mà, đừng tin anh ta. Sao anh có thể làm chuyện phản bội em được chứ~"

Hàn Kỷ Thu hiển nhiên là mới ngủ trưa xong, trên người còn mặc đồ ngủ, một bộ dạng mơ màng, nhưng lại cố căng to mắt ra, dễ thương cực kì.

" Hừ, cho anh cũng không dám! " Nói rồi lại lẩm bẩm lầm bầm vài tiếng thì dựa vào lòng của Hàn Kỷ Thanh mơ mơ hồ hồ mà ủi đến ủi lui, ngay cả 'anh Vũ Văn mà mình yêu nhất' cũng không kịp để ý. Hàn Kỷ Thanh thì cả mặt vô nại cộng ngọt ngào ôm lấy người trong lòng vừa hôn vừa bế, một tí cũng nhìn không ra là giám đốc Hàn thị quát gió gọi mây.

Roy thấy vậy, đứng dậy vỗ vỗ nếp nhăn trên quần: " Tóm lại 'mẹ của ta' muốn ta rời khỏi Hàn thị. Và đính hôn với đại tiểu thư nhà Hách Liên. Nếu ta không đáp ứng, nhà Vũ Văn sẽ chính thức tuyên chiến với Hàn thị. " Lời thì nói rất nghiêm túc, trong mắt phượng lại là nét chơi đùa, cái xưng hô liên quan đến 'mẹ của ta' cũng mang theo tí ti châm biếm.

Hàn Kỷ Thanh bận rộn với việc muốn bế người yêu về phòng thân mật, tay huơ một cái bắt đầu đuổi người, mảy may không thấy nét kinh ngạc của lúc nãy khi vừa mới nghe thấy hai từ "liên hôn" : " Đi đi, đi đi. Đi gặp gặp đại tiểu thư nhà Hách Liên đó đi. Ta còn không tin tưởng ngươi sao. "

Roy nhìn thấy bộ dạng gấp gáp của Hàn Kỷ Thanh nhướng rồi nhướng mày, cũng không nói gì, chỉ là trong giây phút Hàn Kỷ Thanh bước lên bậc thềm mở miệng nói:" Tiểu Thu, anh Vũ Văn của em phải đi rồi đó! "

Giọng chưa dứt, thì thấy người trong lòng Hàn Kỷ Thanh tức thời tỉnh giấc:" Anh Vũ Văn! " Động tác giãy giụa làm Hàn Kỷ Thanh xém tí ôm không chặt cậu ta, loạng choạng một hồi trên bậc thềm: " Vũ Văn, ngươi biến ngay cho ta! " Gần như là dùng hét rồi đó.

" Haha, Tiểu Thu, tạm biệt nha. " Roy cười lớn hai tiếng, quay người rời khỏi căn nhà sang trọng của Hàn gia. Tiếp theo sau đó, là thời gian hẹn hò rồi. Nghĩ rồi nghĩ, Roy vẫn là lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, đối phương rất nhanh là bắt máy rồi, giọng nói rất là mềm mại:" Roy, không ngờ đến ngươi gọi lại sớm như vậy rồi. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#off