Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong quán caffe của khách sạn Lotus, Roy bắt chéo đôi chân một cách tao nhã, thưởng thức ly caffe Royal được điều chế bởi sư phụ đẳng cấp.

"Hmm? Lâu quá không gặp rồi, người đẹp Khuynh Mặc! Ai da, không phải! Tôi nên gọi em là Vũ Văn phó giám đốc, hay là Vũ Văn đại thiếu gia nhỉ?" Ngữ khí lẳng lơ như vậy, Roy không ngước đầu lên cũng có thể nghe ra, người đến là công tử của Tả thị – Tả Minh.

"Tả giám đốc, lâu quá không gặp." Roy mỉm cười gật rồi gật đầu, xem như là đã chào hỏi rồi.

Tả Minh này, từ sau khi lần trước dọn nhà bị hắn chơi một phen thì không còn xuất hiện trước mặt hắn nữa. Thế nhưng, thông qua giới báo chí lại biết được nhiều việc liên quan đến Tả Minh – Ví dụ, giám đốc Tả thị sức khỏe không tốt nghỉ hưu trước thời hạn, đem cả công ty giao cho Tả Minh. Bởi thế Tả Minh vốn dĩ chỉ là giám đốc của một công ty con dưới trướng Tả thị, hiện giờ là tổng giám đốc thực sự của Tả thị, lại ví dụ, tuy là năng lực xuất chúng, nhưng Tả Minh – trước giờ luôn là hình tượng công tử bột bỡn cợt với đời, gần đây hình như có ý trung nhân rồi, phu phụ Tả thị trong cuộc họp báo về tin tức Tả Minh tiếp nhận Tả thị cũng không phủ nhận việc này và cũng âm thầm biểu thị sự ủng hộ đối với cuộc tình của con trai. Có thể thấy không bao lâu sau, Tả thị cũng cử hành một hôn lễ long trọng rồi.

"Người đẹp Khuynh Mặc đừng lạnh lùng vậy mà! Dù gì tôi vì việc dọn nhà của em cũng cống hiến không ít, không có công lao cũng có khổ lao không phải sao?" Tả Minh giả làm một bộ mặt khổ nói một câu nhưng liền sau đó ánh mắt chuyển sang người con gái xinh đẹp ngồi đối diện Roy.

Ai nấy đều biết, người phụ nữ sẽ xuất hiện bên cạnh Vũ Văn thiếu gia kiêm phó giám đốc Hàn thị – Roy, nếu là trẻ trung xinh đẹp lại khí chất xuất chúng vậy thì trên 90% khả năng là vị hôn thê của hắn, người kế thừa của nhà Hách Liên – Hách Liên Ngữ Vy. Hiển nhiên Tả Minh cũng nhận ra rồi, vả lại vô cùng to gan, trước mặt "vị hôn phu" của người ta mà bắt đầu bắt chuyện với người đẹp rồi.

"Vị này nghĩ chắc chính là Hách Liên tiểu thư rồi phải không? Hân hạnh hân hạnh, tôi là Tả Minh." Tả Minh nhìn Hách Liên Ngữ Vy với khí chất bất phàm, trong lòng nghĩ, quả nhiên không thẹn là người mà người đẹp Khuynh Mặc ưng ý, chính là không giống như nhau! Nhưng mà... người đẹp Khuynh Mặc không phải yêu mến ông chủ của khách sạn Lotus này, đổng sự trưởng của Niello Mục Tư Thiều sao? Tại sao lại...

Hách Liên Ngữ Vy rõ ràng cũng biết con người của Tả Minh, cũng không vì thái độ đường đột của hắn mà cảm thấy quá bất ngờ, vẫn mỉm cười một cái: "Hân hạnh, Tả giám đốc. Không biết Tả giám đốc có nhận được thiệp mời lễ đính hôn của chúng tôi?"

"Đương nhiên rồi. Tôi nhất định sẽ đến chúc mừng." Tả Minh nghĩ thì nghĩ, trên mặt vẫn là không thể hiện ra tí gì, nói lời chúc mừng. Sau đó lại hàn huyên vài câu thì rời khỏi caffe.

"Tả Minh tuy xem ra lẳng lơ, nhưng là một vai không thể xem thường." Roy nhìn bóng dáng rời khỏi của Tả Minh, uống cạn caffe thơm nồng trong ly, khóe môi nở ra một nụ cười.

"Hmm? Tại sao lại khẳng định vậy?" Hách Liên Ngữ Vy cảm thấy hiếu kì.

"Bởi vì..." Roy vừa ngước đầu, trong sự vô ý lại nhìn thấy người đáng lý không nên xuất hiện ở đây đang dần tiến về phía này, không tự giác nụ cười ở khóe môi càng rộng hơn: "Tả Minh đối với việc của ta với người đó cũng biết được một hai phần."

Hách Liên Ngữ Vy giờ mới thực sự kinh ngạc rồi, nhưng khi vừa định mở miệng hỏi nhỏ, sau lưng cảm nhận được một sức ép không thể bỏ qua, theo cùng là giọng nói trầm thấp lại có tí nghi hoặc vang lên: "Roy?"

Mục Tư Thiều không ngờ đến sẽ gặp Roy trong Lotus.

Những người cầm quyền của các đại bang phái đến them dự đại hội hắc đạo Á châu ba năm một lần hôm qua đều nghỉ ngơi tại khách sạn Lotus, bên cảnh sát có phát giác, nhưng đều không dám manh động – Họ đã bắt hụt tại Poppy, không có bằng chứng xác thực, họ sao dám đột nhiên lục soát Lotus. Nếu như điều tra ra gì đó cũng thôi đi, nhưng nếu như cái gì cũng không điều tra ra, vậy thì cục cảnh sát không chỉ là bẽ mặt không thôi.

Và Mục Tư Thiều thân là chủ nhà, tự nhiên là phải tiếp đãi khách quý này. Đại hội hắc đạo, dù gì cũng không phải là một, hai đêm thì xong. Đây không, vừa sáng sớm hắn đã đem "niềm vui mới" trong tin đồn – Hứa Thụy đến Lotus, mục đích chính là mời những lạo đại này cùng dùng bữa trưa, sẵn tiện gửi thiệp mời cho buổi yến tiệc.

"Mục tiên sinh?" Roy cao giọng ở âm đuôi, hắn rất kinh ngạc trước sự xuất hiện của đối phương, nhưng liền sau đó nụ cười tao nhã quen thuộc liền quay về với gương mặt: "Nhân sinh hà xứ bất tương phùng, lâu quá không gặp, Mục tiên sinh."

"Ngươi hình như quên rồi, khách sạn Lotus này là sản nghiệp dưới danh nghĩa của ta. Ta chỉ là đôi lúc đến ủng hộ việc làm ăn của mình mà thôi." Mục Tư Thiều cũng hồi phục sự trấn tĩnh một cách nhanh chóng, ngược lại là vẻ mặt của Hứa Thụy trong lòng hắn thường hay lén lén nhìn Roy, làm hắn nở ra một nụ cười lạnh lùng.

Hứa Thụy sao cũng không thể ngờ đến "Roy" mà bấy lâu nay cậu ta tìm kiếm, hiện giờ đang đứng trước mặt cậu ta. Cậu ta biết gương mặt tao nhã, tinh mỹ đến quá đáng đó của Roy. Đó chính là phó giám đốc Hàn thị, người kế thừa của nhà Vũ Văn, người sắp liên hôn với nhà Hách Liên, cưới đại tiểu thư nhà Hách Liên Hách Liên Ngữ Vy – Vũ Văn Khuynh Mặc.

Trong một thoáng, lòng đố kị phảng phất cũng là dư thừa rồi.

Đứng bên cạnh cửa sổ kiểu Pháp, Roy tận hưởng sự gột rửa của ánh nắng bên ngoài, phảng phất như vị thần tao nhã nhất trên núi Olympia, hoặc như quý tộc cao quý nhất trong cung đình của châu Âu. Ngay cả Hách Liên đại tiểu thư xinh đẹp, đứng bên cạnh hắn cũng không khỏi phai nhạt trong thoáng chốc. Và cậu ta, chỉ là một moneyboy vì kiếm sống mà phải ra bán thân, may mắn được Mục Tư Thiều xem trúng, trở thành người tình của hắn mà thôi... Cậu ta có tư cách gì để so sánh với Roy – người hầu như mới sinh ra là để người khác ngưỡng mộ và đố kỵ.

Sự im lắng của Hứa Thụy đương nhiên trong sự dự liệu của Mục Tư Thiều. Nhìn thấy Roy, nghĩ chắc cũng phải tự ti thôi...

Nhíu mày lại một cách không tự chủ, Mục Tư Thiều có tí đau đầu rồi — Sự khác biệt giữa Hứa Thụy và Roy lớn như vậy, lúc trước hắn rốt cuộc là vì sao rời bỏ Roy mà để lại Hứa Thụy này bên mình chứ?

Thế nhưng Mục Tư Thiều cũng không định để Roy quá đắc ý. Cân nhắc hồi lâu, mở miệng nói với người ở trong lòng: "Đến chào hỏi đi, vị này là tác gia thời thượng nổi tiếng hiện nay. Em không phải luôn muốn viết sách sao? Có thời gian rảnh có thể học hỏi từ anh ta." Nói rồi lại ngước đầu lên nói với Roy: "Roy, ngươi không ngại truyền thụ tý kĩ thuật viết văn chứ?"

Đây không phải là Mục Tư Thiều bịa đặt, thứ đồ nhỏ trong lòng này đích thực có hứng thú với việc sáng tác. Vả lại đối với sách của tác giả Khuynh Mặc, cũng rất tán thưởng và yêu thích. Chỉ là không ngờ đến, thần tượng hôm nào bây giờ lại trở thành tình địch, không biết hiện giờ trong lòng cậu ta nghĩ sao. Thế nhưng Mục Tư Thiều không rảnh lo lắng cho suy nghĩ của Hứa Thụy, hắn chỉ muốn xem phản ứng của Roy.

Roy chỉ nhìn một mắt cậu thiếu niên như chú mèo con vậy trong lòng đối phương, cong nhẹ khóe môi lên, lộ ra một nụ cười có tí châm biếm: "Chẳng lẽ Mục tiên sinh không sợ người ta nói là bắt cóc trẻ vị thành niên sao? Thứ tôi viết, không phải để cho trẻ em xem đâu." Giọng vừa dứt, người thiếu niên luôn cuối thấp đầu trong lòng Mục Tư Thiều đương nhiên ngước đầu lên, nhìn Roy với ánh mắt không thiện cảm gì mấy.

Mục Tư Thiều và Roy đều không có bỏ qua ánh mắt oán hận đột nhiên mà có của Hứa Thụy và nắm đấm mà cậu ta tự cho rằng là "ngấm ngầm" nắm chặt.

Thật là một đứa trẻ không biết che giấu đó... Roy cười thầm trong lòng, Mục Tư Thiều này, khẩu vị có thể nói là càng ngày càng kì lạ rồi.

Nghĩ vậy, Roy lại nhớ đến sự khiêu khích rõ ràng của Mục Tư Thiều đối với mình lúc nãy, lại mở miệng nói: "Còn nữa, Mục tiên sinh, xưng hô người khác tùy tiện như vậy thì không phải là cử chỉ lễ phép đâu. Anh có thể gọi tôi là Vũ Văn tiên siinh, dù gì, chúng ta cũng không thân lắm." Trong đôi mắt mê hoặc như mèo vậy đầy vẻ chòng ghẹo.

Hắn biết Mục Tư Thiều sẽ có phản ứng với câu nói này của hắn—-Người đàn ông quen với việc được người khác ngưỡng vọng, khi đối mặt với sự xem nhẹ của người khác, sẽ luôn không vui, vả lại còn nảy sinh hứng thú quá mức. Quả nhiên, Mục Tư Thiều nhíu rối nhíu mày.

Hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt hướng về Roy, xem như ngươi giỏi.

Tiếp sau đó, ánh mắt chuyển sang người phụ nữ kế bên Roy, cứng giọng hỏi: "Vũ Văn tiên sinh không định giới thiệu tí với ta ư?" Đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ "Vũ Văn tiên sinh" để Roy biết, đối phương đã vô cùng không vui, thậm chí đã bị mình chọc giận rồi.

Mục Tư Thiều đương nhiên biết người phụ nữ này là ai, chỉ là trong tiềm thức của hắn vẫn không tin rằng sự thật là Roy lại đi đính hôn với một người phụ nữ.

Roy cười mỉm trong lòng, một tay dìu lấy Hách Liên Ngữ Vy một cách tao nhã, tự nhiên mà ôm lấy eo của cô ta. Hách Liên Ngữ Vy cũng khá phối hợp mà đứng dậy, dựa vào trong lòng "vị hôn phu" của mình một cách nhu nhược.

Chỉ thấy một tay khác của Roy vuốt rồi vuốt tóc màu nâu hạt dẻ dài chấm vai của mình, nhìn sắc mặt không tốt mấy của Mục Tư Thiều cười nói: "Đây là vị hôn thê của tôi, Hách Liên tiểu thư."

Ánh chiều tà thông qua cửa sổ kiểu Pháp rọi vào trong quán caffe có sắc màu ấm cúng, một đôi giai nhân nhìn nhau mỉm cười. Nụ cười trên gương mặt còn tinh mĩ tao nhã hơn cả người phụ nữ bên cạnh của người thanh niên nhưng lại không hề báo trước vậy mà làm nhói đau trái tim của người đàn ông đang quan sát.

Roy, xem ra, ngươi là quyết chọc giận ta rồi!

Roy vô cùng vui vẻ mà nhìn Mục Tư Thiều đang bị lửa giận thiêu đốt—-Hoặc là còn có tí lửa ghen. Quả nhiên, kích thích này trực tiếp mà có hiệu quả. Hắn thật là không chờ đợi được mà muốn xem xem trong ngày đính hôn đó người đàn ông này sẽ có biểu hiện gì đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#off