Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vũ Văn? Xảy ra việc gì?" Đầu bên kia điện thoại, giọng của Hàn Kỷ Thanh có tý lo lắng.

""Lúc ngươi phái người đến, nhớ chuẩn bị giùm ta một bộ quần áo." Giọng nói của Roy mang theo sự mệt mỏi.

"Quần áo?" Hàn Kỷ Thanh ngẩn ra, chắc không phải bị người ta......Vậy thì chắc là Mục Tư Thiều rồi, "Ngươi với Mục Tư Thiều lại.....?" Kịch liệt vậy? Quần áo cũng bay luôn? Thế nhưng với tính cách của Mục Tư Thiều, đây cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng sự suy sụp tinh thần một cách bất thường rõ ràng vậy của Roy làm Hàn Kỷ Thanh không dám cười đùa với hắn như lúc thường.

"Không sao, lát gặp ở công ty đi." Không muốn giải thích nhiều, Roy không đợi Hàn Kỷ Thanh trả lời thì cúp điện thoại rồi, bước vào phòng tắm.

Cả đêm mất ngủ, hai vết thâm dưới mắt phượng hiện rõ trên làn da trắng trẻo của Roy.

Nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương, Roy không khỏi nở nụ cười gượng—-Thật là không biết tự trọng đó......Nếu như người đêm qua không phải là Mục Tư Thiều, hắn tuyện đối không để hắn sống đến sáng hôm nay!

Mục, ngươi lại có thể ép ta đến nỗi này......Quả nhiên là ta quá khoan dung với ngươi sao?

Tắm rửa sơ sài, Roy xoa rồi xoa cái đầu có tý đau nhức.

Cứ khoác áo choàng tắm như vậy mở cửa phòng ngủ ra, không bất ngờ khi Cổ Ngạn và K đang đứng ngoài cửa.

Cổ Ngạn thấy Roy mặc áo choàng tắm bước ra, cũng không lộ vẻ kinh ngạc, trên tay cầm một bộ quần áo: "Vũ Văn tiên sinh, là quần áo lão đại dặn dò chuẩn bị cho ngài. Toàn bộ đều là Spencer tiên sinh chọn giùm ngài, hãy an tâm." Chỉ là ngữ khí lạnh lùng, không cung kính như đêm qua. Nghĩ chắc là hắn đánh bị thương mặt của Mục Tư Thiều, thế nên trong lòng của thuộc hạ trung thành này có ách tắc với hắn rồi ha......

Còn nhớ đến cần chuẩn bị một bộ quần áo cho hắn? Roy cười khẩy một cái.

Bây giờ hối hận rồi? Sớm biết như thế thì lúc trước hà tất làm vậy. Nợ của đêm qua, hắn không định bỏ qua như vậy đâu!

"Mời Vũ Văn tiên sinh đến phòng khách dùng bữa sáng. Hách Liên tiểu thư đã đợi ngài ở phòng khách rồi." Cổ Ngạn lại nói, rồi đưa tay làm một động tác "mời".

Đã có người miễn phí cung cấp một bộ quần áo đặt làm Donnokaran trong quý cho hắn, hắn đương nhiên không có lý do từ chối, lần nữa trở về phòng thay quần áo, Roy mới theo Cổ Ngạn và K xuống lầu đến phòng khách tầng một, Hách Liên Ngữ Vy quả nhiên đã ngồi ở đó dùng bữa rồi. Vừa thấy "vị hôn phu" của mình xuất hiện, trên mặt lập tức nở ra nụ cười mờ ám.

"Bỏ người ta lại cả một đêm, thân là vị hôn phu của ta, có phải là quá không đạt rồi không, Roy?" Làm ra vẻ bất mãn mà than vãn, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia lại lộ rõ vẻ trêu đùa.

Nhướng rồi nhướng chân mày, Roy đến trước mặt Hách Liên Ngữ Vy, cúi người hôn nhẹ lên má cô ta: "Để vị hôn thê xinh đẹp của ta cô đơn trong phòng trống, đích thực là ta không đúng đó, đợi tối nay bồi thường lại cho ngươi, thì sao?"

Vừa mới cảm thấy kinh ngạc với sự thân mật đột ngột của Roy, Hách Liên Ngữ Vy ngẩng đầu lên nhìn thì thấy trên mặt của Cổ Ngạn và K lộ ra vẻ kỳ lạ, trong lòng hiểu ra—-Tuy rằng bản thân Mục Tư Thiều không ở đây, thế nhưng hai tai mắt của Mục Tư Thiều đang nhìn họ đấy...

Khó trách. Xem ra tối qua Roy chịu thiệt cho Mục Tư Thiều rồi...

Sự tình trở nên càng lúc càng thú vị, cô ta thật nôn nóng muốn xem xem Mục Tư Thiều sẽ làm ra những gì trong nghi thức đính hôn của họ...

Cho đến khi dùng xong bữa sáng, Mục Tư Thiều cũng không xuất hiện. Cũng đúng lúc xe chuyên dụng của Hàn thị đến rồi.

"Anh Vũ Văn!"

Người chưa đến giọng đến trước, người đến chính là tiểu thiếu gia của Hàn gia Hàn Kỷ Thu.

Tối qua vừa nhận được điện thoại của anh Vũ Văn yêu dấu, thì cậu ta cả đêm không ngủ được. Lại nghe nói anh Vũ Văn hình như lại bị Mục Tư Thiều bắt nạt rồi, cậu ta nói gì cũng phải "đích thân" đến "anh hùng cứu mỹ nhân".

"Tiểu Thu, sao em đến rồi?" Roy thấy người đến bước qua với vẻ hùng hổ, ngạc nhiên hỏi.

"Em lo lắng mà!" Đầu lao vào lòng Roy, Hàn Kỷ Thanh dụi rồi dụi một cách thỏa mãn, vừa đúng nhìn thấy một màn đỏ ửng trên cổ Roy, trong một thoáng nhíu chặt mày, nhưng không nói gì cả, chỉ nói: "Anh Vũ Văn, chúng ta đi thôi."

"Uhm." Roy đáp một tiếng, hơi hơi đẩy con bạch tuộc Hàn Kỷ Thu trong lòng ra, nói với Cổ Ngạn và K: "Thay ta chuyển cáo cho Boss của các người, cám ơn sự chăm sóc cùng tiếp đãi của anh ta, ta và vị hôn thê của ta sẽ cung kính nghênh đón anh ta trong buổi lễ đính hôn." Vả mặt lạnh lùng, những vẫn không mất sự tao nhã cùng lễ độ.

Nói xong cũng không đợi Cổ Ngạn họ trả lời, lập tức ôm lấy Hách Liên Ngữ Vy, cùng Hàn Kỷ Thu rời khỏi tòa nhà.

Trong một căn phòng nào đó ở tầng ba của tòa nhà, người đàn ông đêm qua đã làm việc không nên làm đang ngồi bên bản làm việc.

Cả đêm không ngủ, trên mặt đàn ông cũng không có vẻ mệt mỏi, chỉ là sắc mặt tệ như mới từ địa ngục trở về vậy.

"Lão đại." Tiếng gõ cửa, cùng với giọng nói của Cổ Ngạn vang lên bên ngoài.

"Tiểu thiếu gia của Hàn gia đón Vũ Văn tiên sinh cùng Hách Liên tiểu thư về rồi."

"..."

"Vũ Văn tiên sinh muốn tôi chuyển cáo cho người...Anh ta củng Hách Liên tiểu thư cung kính nghênh đón đại giá của ngưởi trong buổi lễ đính hôn." Cổ Ngạn vừa nói vừa len lén quan sát vẻ mặt của Mục Tư Thiều. Dù gì, nghe nói người chung chăn gối với mình phải đính hôn với người khác, là ai cũng sẽ không có vẻ mặt tốt, càng huống hồ là loại đàn ông như lão đại của họ chứ...

"...Xuống đi." Mục Tư Thiều yên lặng nghe xong lại trầm mặc một hồi, giờ mới mở miệng, nhưng lại không nói gì.

Cổ Ngạn nghe lệnh rút lui khỏi phòng.

Đàn ông phía sau bàn làm việc đứng dậy bước đến bên cửa sổ. Từ cửa sổ của căn phòng này, vừa đúng có thể nhìn thấy cửa chính của tòa lâu đài. Xe của Hàn thị vừa mới nhanh chóng lái đi từ cửa chính, nhìn ra được là lái về phía thành thị. Vì có sự cản trở của rừng rậm, bóng dáng chiếc xe rất nhanh thì mất hút rồi. Mục Tư Thiều nhìn về hướng chiếc xe cuốn bụi chạy đi hồi lâu, giờ mới thở dài một tiếng.

Tối qua hắn nhất thời không tự khống chế được, gần như cưỡng bức Roy, còn chưa biết con yêu tinh đó sẽ làm sao báo thù đây. Người đàn ông nhìn như cao quý tao nhã đó rốt cuộc thù dai biết bao cho dù hắn không biết cũng có thể tưởng tượng ra được.

Haizzz...

Mục Tư Thiều đương nhiên hiểu rõ hậu quả của việc làm tối qua chính là hai người lại trở mặt lần nữa. Thậm chí rất có khả năng làm thái độ của Roy lùi vể trạng thái khi họ mới chia tay. Thế nhưng lúc đó cơn giận đang lên não, căn bản là không thể suy nghĩ.

Cả một đêm qua, hắn trước là hoảng sợ sau là ức chế, đáng lẽ toàn bộ nhịn trong lòng. Nhưng dưới sự khiêu khích lần nữa của Roy con yêu nghiệt đó, cuối cùng bộc phát không thể thu thập, mới tạo thành cục diện không thể cứu vãn đó. Sau đó hắn rời khỏi phòng ngủ của tầng bốn không quay vể thật ra không phải vì tức giận, mà gần như là trốn chạy khỏi đó...

Nghĩ hắn đường đường là giáo phụ của hắc đạo Châu Á, vì một gã đàn ông lại sa sút đến mức này, nói ra cũng không biết là người không tin nhiểu hay người cười nhạo nhiều...

Haizzz...

"Lão đại." Trong lúc Mục Tư Thiều chìm vào trong sự tự chán ghét bản thân, tiếng gõ cửa không hợp thời vang lên. Cùng lúc là giọng của Thiệu Cảnh truyền đến.

Mục Tư Thiều nhíu rồi nhíu mày, nhìn Thiệu Cảnh bước vào, mang theo vẻ vô nại.

"Lão đại... Hứa Thụy không chịu đi, nói muốn gặp người." Thiệu Cảnh ậm ậm ừ ừ nói. Hắn phụng mệnh đi xử lý mẻo con mà lão đại mất đi hứng thú đó, không ngờ mèo con xem như nhu nhược lại cố chấp ngoài dự liệu, ngay cả chi phiếu bảy chữ số cũng đuổi nó không đi, cứ phải gặp Mục Tư Thiều một lần...Thế là hắn cũng hết cách rồi.

Mục Tư Thiều xầm mặt lại.

Việc của Roy đã làm hắn "lao lực tâm sức", căn bản không có thừa sức lực đi xử lý Hứa Thụy, vì thế từ sớm đã dặn dò Thiệu Cảnh đi giải quyết. Mục Tư Thiều trước giờ phóng khoáng với người tình, cho dù Hứa Thụy đã làm những việc vốn không nên làm, hắn cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, ra tờ chi phiếu bảy chữ số, hi vọng đứa trẻ này này có thể bắt đầu lại từ đầu.

Ngờ đâu mèo con này lại dây dưa không dứt như vậy.

"Làm ngất rồi đưa đi, ngươi biết nên làm sao." Mục Tư Thiều không muốn tiếp tục dây dưa với Hứa Thụy, nhíu mày dặn dò Thiệu Cảnh.

Giọng chưa dứt, thì nghe tiếng huyên náo bên ngoài, cửa bị bật ra, một bóng người nhỏ nhắn xông vào, lao thẳng vào Mục Tư Thiều: "Thiều...Em rốt cuộc làm sai gì rồi?! Đừng...đừng đuổi em đi..."

Mắt nhạy tay nhanh dìu lấy người trong lòng, Mục Tư Thiều nhìn Cổ Ngạn và K đứng bên ngoài một cách lạnh lùng, hai người lộ ra vẻ khó xử, lập tức cúi đầu: "Lão đại...Hứa thiếu gia xông thẳng qua đây, thuộc hạ không dám cản..." Dù gì cũng từng là người tình của lão đại nhà mình, bọn họ cũng không dám đánh ngất Hứa Thụy, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta xông vào.

"Kéo cậu ta lại." Mục Tư Thiều không kiên nhẫn đẩy một cái, thì đẩy đến bên tay của Thiệu Cảnh đang ở trước mặt. Đôi tay của Thiệu Cảnh thu lại một cách nhanh nhẹn, khóa chặt đôi tay của Hứa Thụy, không để cậu ta xông qua đó nữa, làm xấu đi tâm trạng vốn không tốt mấy của Mục Tư Thiều.

"Thiều, đừng mà..." Hứa Thụy đã khóc đến hơi trước không nối hơi sau. Cậu ta làm sao cũng không nghĩ đến, Mục Tư Thiều nhỉn cũng không nhìn cậu ta một mắt thì đuổi cậu ta đi, cậu ta thậm chí còn không biết vì sao! Vũ Văn Khuynh Mặc, nhất định là hắn!

"Tiểu Thụy." Giọng nói trầm thấp của Mục Tư Thiều mang theo vẻ không kiên nhẫn cùng uy hiếp, làm Hứa Thụy bất giác hạ thấp giọng khóc, nước mắt lờ mờ nhìn người đàn ông trước mặt.

"Thiều...Đừng đuổi em đi..." Không dám la hét lớn tiếng nữa, Hứa Thụy nhỏ tiếng khóc nói, "Em rốt cuộc có gì không tốt, em có thể sửa, đừng mà..." Cậu ta không muốn rời khỏi Mục Tư Thiều. Mục Tư Thiều ở Poppy cứu cậu ta một mạng, trả hết nợ nần giùm cậu ta, còn giống như tất cả người tình dịu dàng chu đáo chăm sóc từng ly từng tý cho cậu ta, bất kể là cơ thể hay linh hồn, cậu ta đểu đã triệt để xem Mục Tư Thiều là chỗ dựa, Cậu ta tuyệt đối, tuyệt đối không muốn rời xa người đàn ông này...

"Đủ rồi." Ngăn cản Hứa Thụy tiếp tục nói , Mục Tư Thiều đưa tay xoa rồi xoa vầng trán. Nhớ đến nụ cười tao nhã hoàn toàn không khác ngày thường của Roy khi nghe nói hắn muốn chia tay với hắn, Mục Tư Thiều không khỏi đau đầu—-Hắn rốt cuộc nổi cơn điên gì, lúc trước mới ưng ý đứa trẻ ngoại trừ khóc lóc làm nũng thì cái gì cũng không biết này, thậm chí bỏ rơi Roy...

"Ta còn tưởng em sẽ là đứa trẻ thông minh, xem ra là ta sai rồi." Mục Tư Thiều bước đến bên bàn làm việc ngồi xuống, dùng giọng điệu lạnh lùng nói, "Số tiền đó đủ cho em hoàn thành việc học, kiếm một việc làm, qua một cuộc sống bình thường, tại sao không cần?"

Hứa Thụy không ngừng lắc đầu: "Đừng mà... Thiều, tại sai phải đuổi em đi..." Vũ Văn Khuynh Mặc dựa vào gì bắt Thiều đuổi cậu ta đi!? Thiều rõ ràng đã bỏ rơi hắn rồi mà...! Còn Hách Liên Ngữ Vy đó nữa, lại không tin tưởng lời cậu ta nói...Dựa vào đâu tất cả mọi người đều hướng về hắn, tất cả mọi người đều thích hắn...dựa vào đâu chứ!

Nhìn vẻ oán hận cùng đố kỵ trong mắt Hứa Thụy, Mục Tư Thiều nhíu mày lại, hiểu rõ trong đầu cậu ta đang nghĩ gì, lạnh lùng nói: "Tiểu Thụy, sự đố kỵ mà không có thực lực làm hậu thuẫn cuối cùng chỉ làm hại bản thân em, hiểu không?"

"Thiều,em...em không biết anh đang nói gì..." Nghe xong trong mắt Hứa Thụy hiện vẻ kinh hoàng, trong một thoáng dừng động tác giãy giụa, mở to mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của ngưởi đàn ông.

"Chẳng lẽ em tưởng ta không biết em làm bao nhiêu việc sau lưng ta sao? Cần ta từng cái một nói cho em nghe không?" Thấy cậu ta vẫn không chịu từ bỏ, Mục Tư Thiều cười lạnh lùng nói, cũng xem như là hạ thông diệp cuối cùng.

Thấy thứ đồ nhỏ đang bắt trong tay vẫn muốn giãy giụa nói gì đó, Thiệu Cảnh mở miệng trước khi lòng kiên nhẫn của Mục Tư Thiều hết sạch: "Đi thôi, thứ đồ nhỏ. Lão đại đối với ngươi đã chí tình chí nghĩa, ngươi cũng nên biết cái gì gọi là dừng lại đúng lúc, ha~"

"Không...đừng mà..." Hứa Thụy vẫn không chịu, nhưng vì lời nói lúc nãy của Mục Tư Thiều mà không dám lớn tiếng khóc thét nữa, chỉ có thể quay đầu van nài nhìn người đàn ông ngồi trước bàn làn việc, không hề có sức lực phản kháng mặc cho Thiệu Cảnh lôi cậu ta ra ngoài.

Cánh cửa nặng dày được đóng lại, Hứa Thụy cuối cùng cũng dùng sạch sức giãy giụa.

"Vậy mới ngoan chứ." Thiệu Cảnh cười nhẹ một tiếng, đưa mèo con ra khỏi tòa lâu đài.

Lão đại cũng thật sự tận tình tận nghĩa với Hứa Thụy, không chỉ đưa ra chi phiếu bảy chữ số, còn tặng cậu ta một căn hộ có vị trí không tệ. Lo những thuộc hạ khác xem mèo con này là thú vật hắn bỏ rơi mà mặc ý làm xằng, còn cố ý dặn dò đường đường VampierInfant hắn đích thân đưa mèo con này đi.

Thiệu Cảnh lái xe, dành thời gian nhìn Hứa Thụy đang mắt đo đỏ ngẩn ngơ co lại trên ghế bên cạnh, không có ý kiến mà lắc rồi lắc đầu.

Chú mèo con này so với đại tẩu nhà mình, thật sự không đáng để xem. Ngay cả hắn cũng phải hoài nghi, lúc trước lão đại có phải là nhất thời đầu óc ngớ ngẩn, mới đắc tội với đại tẩu, đem chú mèo con này về rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#off