Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vũ Văn, xem ra ngươi làm Mục đại đổng sự trưởng của chúng ta phát cáu rồi đấy." Hàn Kỷ Thanh lấy hai ly champagne từ khay đựng của phục vụ đi ngang qua, đưa một trong hai ly đến trước mặt Roy, ánh mắt liếc rồi liếc phía xa nơi Mục Tư Thiều đang bị một đám người vây quanh, cười đùa.

"Không cách nào, có một số người thiếu được giáo huấn, ta chỉ có thể miễn cưỡng tự mình ra tay thôi." Lắc rồi lắc ly rượu, mắt phượng ẩn sau kính gọng vàng lộ ra tia sắc bén, sau đó lập tức hồi phục bình thường, "Ngữ Vy, Tiểu Thu, hai người đang làm gì đó?"

Trong khi Hàn Kỷ Thanh cùng Roy nói chuyện, Hách Liên Ngữ Vy bị Hàn Kỷ Thu kéo về một bên ghế sofa "bí mật hội đàm". Vẻ mặt của Hàn Kỷ Thu có tý nặng nề, Hách Liên Ngữ Vy thì cả mặt vô tội, đương nhiên xen lẫn vẻ thú vị.

Hàn Kỷ Thanh xoa rồi xoa vầng trán, bước lên trước ngồi xuống bên cạnh Hàn Kỷ Thu: "Bảo bối àh, ta cũng giải thích rồi, em còn giận?"

"Đương nhiên không phải." Hàn Kỷ Thu bĩu môi, "Em là người hẹp hòi vậy sao?!" Đương nhiên rồi! Không hẹp hòi sao một mình chạy qua Âu châu biến mất nửa năm trời?! Hàn Kỷ Thanh gật đầu lia lịa trong lòng, nhưng trên miệng thì không dám nói, chỉ có thể an ủi nói: "Đương nhiên không phải rồi, Tiểu Thu độ lượng nhất! Vậy, hai người đang nói gì đó?" Ánh mắt hoài nghi của Hàn Kỷ Thanh liếc rồi liếc Hách Liên Ngữ Vy-một bộ dạng tiểu thư khuê các vậy. Cô ta chớp rồi chớp mắt, vô tội nói: "Hỏi em trai ngươi..."

"Em muốn Hách Liên tỷ tỷ và anh Vũ Văn phim giả làm thật!" Hàn Kỷ Thu hừ một tiếng, có tý chột dạ. Cậu ta thích anh Vũ Văn của cậu ta nhất, vốn dĩ sao cũng không cho phép người phụ nữ hình như có dan díu với anh hai ruột kiêm người yêu thương thương của mình tiếp cận anh Vũ Văn của cậu ta. Thế nhưng nếu như anh Vũ Văn và Hách Liên Ngữ Vy thật sự kết hôn, vậy thì anh Vũ Văn có thể triệt để thoát khỏi tên khốn Mục Tư Thiều kia. Hách Liên Ngữ Vy cũng có chồng rồi, vậy thì sẽ không dây dưa với anh hai yêu dấu của cậu ta...Như vậy...như vậy tuy hơi có lỗi với anh Vũ Văn, nhưng, nhưng là vẹn cả đôi đường, một mũi tên trúng hai con nhạn mà!

"Cái gì?!" Hàn Kỷ Thanh trợn tròn mắt, Roy đứng ở một bên cũng rớt mắt kính: "Tại sao?!"

"Cái gì tại sao?" Lo lắng bị nhìn thấu mưu kế một công đôi việc, Hàn Kỷ Thu ra vẻ hùng hồn thét nhẹ, "Hách Liên tỷ tỷ nói sao cũng tốt hơn tên khốn Mục Tư Thiều đó!" Nói rồi, mắt liếc về nơi tên khốn nào đó đang đứng.

"..." Roy cùng Hàn Kỷ Thanh nhìn nhau ngơ ngác, nhất thời cũng không biết nên nói gì. Haizzz...Tiểu Thu đứa trẻ này sao có ý tưởng hoang đường như vậy chứ?

Chỉ có Hách Liên Ngữ Vy đột nhiên phụt cười: "Ai da, đứa trẻ này thật sự quá khả ái rồi! Chẳng trách Kỷ Thanh ngươi lại bất chấp thủ đoạn, phạm lỗi lớn cũng phải giơ móng vuốt về phía em trai mình, ngay cả ta cũng rung động rồi đó, haha." Hàn Kỷ Thanh nghe xong, chuông báo nguy reo to trong lòng, lập tức ôm lấy người yêu nhỏ, một bộ dạng hiển thị quyền chiếm hữu: "Hách Liên Ngữ Vy, ngươi đừng có ý đồ với Tiểu Thu nhà ta."

Hách Liên Ngữ Vy vốn định trêu đùa Hàn Kỷ Thanh một lát nữa, nhưng ánh mắt liếc thấy người đàn ông đang bước về phía này, nghiêm ánh mắt lại, nhẹ giọng cười nói: "Phim hay bắt đầu rồi."

"Kỷ Thanh,...Roy, hai ngươi cũng thật nhàn nhạ." Đàn ông trước khi nhắc đến Roy có sự ngập ngừng, mang vẻ ngại ngùng, thế nhưng bị giọng nói đủ để mê hoặc lòng người của hắn che đậy một cách hoàn mỹ rồi.

"Người tài thường bận rộn mà." Hàn Kỷ Thanh nâng ly và chạm nhẹ với đối phương, giọng cười nói.

Ánh mắt sâu thẳm cuối cùng cũng dừng lại trên người Roy, Mục Tư Thiều mở miệng mang nét nguy hiểm: "Người tài thường bận rộn? Lần này phó giám đốc của ngươi lừa ta một vố nặng đấy...Mục Tư Thiều ta chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn như vậy. Ngươi nói sao đây Roy?"

"Việc gì cũng có lần đầu, không phài sao, Mục đổng sự trưởng?" Đưa tay vén rồi vén tóc ở trước trán, Roy nở ra nụ cười khẩy, trả lời một cách không hề khách sáo. Mắt phượng nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của đối phương, không có tý chùn bước.

Mục, lần này ngươi thực sự chọc giận ta rồi... Rốt cuộc nên giáo huấn ngươi thế nào mới được nhỉ?

"Em họ, tới giờ rồi. Đừng quên lời dặn của cô." Đột nhiên, ở một bên có một giọng nói trầm thấp xen vào, mấy người quay đầu nhìn một cái, là Vũ Văn Phàn Thần.

"Phó giám đốc cùa tập đoàn Vũ Văn?" Nhíu rồi nhíu mày, Mục Tư Thiều nói, "Ta không nhớ rằng Niello và Hàn thị cùng tập đoàn Vũ Văn có liên hệ gì?" Ẩn sau lời nói chính là ý muốn chỉ trích sự đường đột của Vũ Văn Phàn Thần.

Hàn Kỷ Thanh không nói gì, vì Roy trước đó đã nói với hắn rồi. Tuy việc này sẽ hơi tổn hại đến lợi ích của Hàn thị, nhưng vì Roy cùng Hách Liên Ngữ Vy, hắn chịu rồi. Còn với Mục Tư Thiều...chỉ có thề nói có người tự gây họa khó thoát được, cho dù bị kích thích cũng đáng!

"Mục đổng sự trưởng, giám đốc Hàn." Vũ Văn Phàn Thần nâng nhẹ chiếc ly trong tay, xem như chào hỏi rồi, ánh mắt lại trở về trên người Roy cùng Hách Liên Ngữ Vy đang trên ghế sofa.

Vũ Văn Phàn Thần đang đóng vai người đốc thúc và người giám sát đạt yêu cầu—-Thế nhưng Roy cũng không định làm trái mệnh lệnh của "mẫu thân" hắn.

Gật rồi gật đầu, Roy đưa tay về phía Hách Liên Ngữ Vy. Người đó hiểu ý, để tay vào trong lòng bàn tay "vị hôn phu" của mình, sẵn tiện đứng dậy, trên mặt xuất hiện tý ửng hồng, nhìn trong mắt người yêu, là một sự ớn lạnh—-Người phụ nữ này, diễn xuất có thể nói là đã dày công tôi luyện đó... Mà trong mắt ai đó, cảnh tượng này lại cực kỳ chướng mắt. Đôi tay nắm chặt đó, giống như dây leo độc quấn vào nhau, từng đoạn từng đoạn, trườn lên phía trên.

"Tuy lúc nãy nói qua, thế nhưng chưa đủ chính thức, sẽ làm mất mặt vị hôn thê cao quý của ta đó." Nhẹ giọng nói, Roy ôm lấy eo của Hách Liên Ngữ Vy, mắt phượng liếc qua người đàn ông đang bùng lên lửa ghen, mắt thấy hắn vì lời nói của mình mà vẻ mặt càng âm u, khóe môi nở ra nụ cười châm biếm.

"Các vị." Người mở miệng là Hàn Kỷ Thanh, "Các vị có thể tham gia tiệc ăn mừng tối nay, tôi cùng đổng sự trường tập đoàn Niello Mục Tư Thiều tiên sinh vô cùng cảm kích." Nói xong lời khách sáo, không ngạc nhiên khi nghe những câu đại loại như "Nào có nào có, vô cùng vinh hạnh."

"Nhân đêm nay, tôi muốn tuyên bố một tin mừng." Hàn Kỷ hanh nhìn quanh, cười mỉm một cái, ánh mắt nhìn thẳng Roy cùng Hách Liên Ngữ Vy ở bên cạnh , "Phó giám đốc Hàn thị Vũ Văn Khuynh Mặc tiên sinh, sắp đến sẽ đính hôn cùng Hách Liên Ngữ Vy người kế thừa của tập đoàn Hách Liên."

Lời của Hàn Kỷ Thanh vừa dứt, bầu không khí lặng đi trong một thoáng. Thế nhưng cũng chỉ trong một thoáng đó, tất cả mọi người đều sôi nổi hẳn lên, lời chúc mừng thoáng chốc tràn ngập cả hội trường.

Bọn người này đa số đều là lão đại và tinh anh trong giới thương nghiệp nắm giữ nhiều thông tin, bọn họ không phải không biết người phụ nữ bên cạnh Roy là ai. Thân là người kế thừa của nhà Hách Liên, Hách Liên Ngữ Vy ngay khi vừa về nước thì bị phụ thân dẫn đi tham gia các tiệc xã giao. Và lúc nãy trước cửa lớn Roy nói những lời đó với giới báo chí, bọn họ cũng từng nghe qua. Chỉ là không ngờ rằng, Hàn Kỷ Thanh lại công khai một cách rầm rộ vậy.

Vừa nãy nghe thấy tin tức Roy đính hôn cùng Hách Liên Ngữ Vy, thì bọn họ đã biết Roy là thành viên của nhà Vũ Văn. Dù gì tin tức liên hôn của hai nhà Vũ Văn Hách Liên đã truyền khắp giới thương nghiệp. Mà nhà Vũ Văn cùng Hàn thị, trước giờ luôn là quan hệ đối địch. Với việc tại sao Hàn Kỷ Thanh lại mời kẻ địch làm phó giám đốc, và Vũ Văn Khuynh Mặc lại làm việc cho đối thủ, đây là bí mật mà rất nhiều người đều không thám thính được.

Mục Tư Thiều mặt không có biểu tình nhìn Roy, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sát khí—-Hình như muốn bổ đôi đầu của người này, xem xem bên trong rốt cuộc chứa đựng những gì.

"Các vị." Không mềm mại như thiếu niên, lại không khàn như đàn ông bình thường, thứ mà trời ban phú cho Roy, ngoại trừ vẻ ngoài cuốn hút tuyệt trần, còn một giọng nói không gì sánh bằng—-trong trẻo, xen lẫn tý trầm thấp, giống như từng được huấn luyện phát âm một cách chuyên nghiệp, tao nhã dễ nghe, lại bất giác bộc lộ sự lôi cuốn bất tận.

Mắt thấy mọi người dừng cuộc đàm thoại, ánh mắt tập trung về phía này, Roy mang theo ý cười tiếp tục nói: "Tin chắc rằng thiệp mời của hai nhà Vũ Văn Hách Liên đã đến tay các vị, hi vọng khi đó các vị có thể đến dự tiệc đính hôn cùa hai nhà Vũ Văn Hách Liên."

"Ngoài ra," Hàn Kỷ Thanh lại mượn lời nói: "Tuy ta rất không nguyện ý nói, thế nhưng không cách nào khác. Vũ Văn tiên sinh đã là người kế thừa cùa tập đoàn Vũ Văn, cuối cùng cũng phải rời khỏi Hàn thị chúng ta. Một nhân tài như vậy, nói thật lòng, ta thật sự không nỡ." Lý do như đùa lại như thật, làm người ta khó phân thật giả, "Ta nghĩ, qua vài ngày, chắc các vị có thể nhận được tin tức giám đốc mới lên nhậm chức của tập đoàn Vũ Văn. Đúng không, Vũ Văn?" Để Hàn Kỷ Thanh công khai Roy là thành viên của nhà Vũ Văn, ít nhiều có thể giảm thiểu ảnh hưởng đối với Hàn thị, ít ra không có người nói, giám đốc Hàn thị Hàn Kỷ Thanh nhìn người không kỹ, nuôi ong tay áo.

"Hơ, đích thực như vậy." Roy cười nhẹ nói, xem như thừa nhận rồi.

Câu nói này mới là bom tấn thực sự—-Tập đoàn Vũ Văn sắp đổi chủ rổi?

Đối với thân phận của Vũ Văn Khuynh Mặc, đa số đều là mơ hồ không rõ,thế nhưng ít ra có khái niệm tổng quát—-Người trẻ tuổi họ Vũ Văn này, chắc không phải người kế thừa chính thồng của nhà Vũ Văn—-Năm đó khi nhà Vũ Văn đại loạn, người kế thừa hợp pháp duy nhất còn lại, chính là người thanh niên kế bên Vũ Văn Khuynh Mặc, con trai của đại ca của đổng sự trưởng hiện thời nhà Vũ Văn Vũ Văn Di, Vũ Văn Phàn Thần. Và Vũ Văn Khuynh Mặc này...rất có thể là con trai của người có tai tiếng vào năm đó-Vũ Văn Di. Thế nhưng, không ai dám nói những lời này. Vũ Văn Di được xem là nữ cường nhân trong giới thương nghiệp, sau khi bà ta nắm quyền, tất cả những người bàn luận qua vụ bê bối của bà ta đều không dám lên tiếng nữa. Và Vũ Văn Khuynh Mặc, người trẻ tuổi vừa xuất hiện thì bộc lộ nét bất phàm, cộng thêm hắn và Hàn thị cùng Niello có mối dây dưa không rõ ràng, cũng không phải người dễ chạm vào.

Nhất thời, người đến mời rượu không dứt, mà đa số là đến nói khéo để thám thính tin tức. Tập đoàn Niello, Hàn thị, tập đoàn Vũ Văn, tập đoàn Hách Liên, những tập đoàn xí nghiệp có sức ảnh hưởng to lớn nhất, lại dây dưa không rõ đến mức độ này, vậy những tập đoàn xí nghiệp còn lại của họ, e là phải cân nhắc cân nhắc lại hướng đi sau này của giời thương nghiệp rồi.

Và Mục Tư Thiều vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong mắt ưng nắng mưa bất định.

"Ghen rồi sao?" Người nói là Hàn Kỷ Thanh, làm ra vẻ thở dài, "Vẫn là thôi đi. Vũ Văn sớm muộn cũng phải về nhà Vũ Văn, liên hôn cũng là tất nhiên. Dù gì hai người cũng chia tay rồi, không phải sao?"

"Hứ! Anh Vũ Văn tốt như vậy, đương nhiên phải tìm người phụ nữ tốt mới được! Mục đổng sự trưởng có mắt không thấy của báu, bây giờ làm ra vẻ mặt vậy cho ai coi đây?!" Lời châm biếm không hề nương tình, đương nhiên là Hàn Kỷ Thu nói. Nhìn thấy vẻ mặt này của Mục Tư Thiều, cậu ta cũng cảm thấy trong lòng thật sảng khoái!

"Tiểu Thu..." Mà Hàn Kỷ Thanh lại có tý lo sợ, lập tức đem Hàn Kỷ Thu rời khỏi phạm vi gió lốc—-Đó là giáo phụ hắc đạo đó... Bị chọc giận thật rồi, thì nguy mất. Chỉ có thể trông mong con yêu nghiệt ngàn năm Roy đó đến chế phục hắn rồi...

Mục Tư thiều không hề để tâm lời của hai anh em Hàn thị, mắt ưng chỉ chăm chú vào con yêu nghiệt tao nhã đó trong đám đông.

Roy, Ngươi muốn kích thích ta sao? Đáng chết thật, ngươi thành công rồi!

Hình như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, Roy ngẩng đầu lên, tìm thấy vị trị của Mục Tư Thiều một cách chính xác, mắt phượng phía sau kính lộ ra nét cười châm biếm.

Cho phép Vũ Văn Phàn Thần đi theo, đáp ứng Vũ Văn Di phải công khai nói rõ hôn ước của hắn và Hách Liên Ngữ Vy, chẳng qua là vì hắn muốn cho Mục Tư Thiều tý quà đáp lễ mà thôi.

Và khi nhìn thấy vẻ mặt khó coi của đàn ông, Roy không thể không thừa nhận, trong lòng mình là niềm vui trả thù biến thái đó.

Là hắn quá khoan dung với người đàn ông thiếu được giáo huấn đó, mới để đối phương một lần lại một lần làm tổn thương bản thân. Không sai, đích thực là "tổn thương."

Bất kể là đơn chuyển nhượng tài sản, hay là bạo hành trong lâu đài ngày hôm đó, tuy ngoài mặt hắn gió lặng mây tạnh, nhưng thực sự cảm nhận được sự đau lòng. Roy là người không ngại thừa nhận tình cảm. Từ lâu về trước thì hắn đã hiểu tình cảm của bản thân đối với Mục Tư Thiều rồi. Bị người mình yêu làm tổn thương, tuy không đến nỗi thấu xương thấu thịt, nhưng cũng đủ để hắn đau rất lâu. Để có thể thản nhiên đối mặt với Mục Tư Thiều như vậy, là vì Roy hiểu rõ, Mục Tư Thiều tuy ở hắc bạch hai đạo hô mây gọi gió nhiều năm, về phương diện tình cảm, có thể vì đứng ở quá cao mới nhìn không thấu, cũng có thể vì chưa từng gặp người có thể làm hắn khuất phục. Tóm lại tình cảm của hắn vẫn chưa được thành thục.

Người đàn ông như vậy, không thuộc về thứ dễ dàng có được, bởi thế mới cần dạy dỗ đàng hoàng.

Và hắn, không ngại làm một lần người thuần hóa thú, muốn đem con dã thú khó thuần phục đó thu phục triệt để.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#off