Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tiếng đồng hồ.

Thiệu Cảnh căn bản thì không biết hắn bất giác trợn tròn mắt ngơ ngác đứng tại chỗ đã được một tiếng đồng hồ rồi. Vampier Infant danh tiếng lẫy lừng giờ đây nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không biết có thể dùng cái gì để hình dung

Sau khi bị Hắc Long "mời" đến biệt thự tư nhân có hoàn cảnh thanh tịnh này, chưa hàn huyên được vài câu, thì Hắc Long đưa hắn cùng đại tẩu nhà hắn đến tầng hầm này.

Tuy là tầng hầm, nhưng ánh sáng sung túc đủ để thay thế ánh mặt trời, rọi sáng cả không gian rộng lớn. Sàn nhà bằng gỗ, chỉ cần dựa vào cảm giác đi trên đó cùng độ bóng đều đặn thì biết là hàng thượng hạng. Tường ở xung quanh, mỗi một bức đều treo rất nhiều đao kiếm, một trong những bức tường đó lại là các loại súng ống. Bốn vệ sĩ chia nhau đứng ở bốn góc của tầng hầm, hai người đứng ở cửa phòng—-Đây là một phòng tập, là phòng tập riêng của Hắc Long-thủ lĩnh của nhánh mạnh nhất trong năm nhánh Hồng(đỏ) Hoàng Lam Bạch Hắc của U Ảnh.

Và hiện giờ, ở giữa tầng hầm, là hai người đang thi đấu—-Không phải là cuộc thi có điểm dừng, mà là cuộc đọ sức liều mạng thực sự! Hai bên đều không chịu thua kém, cố hết sức tấn công vào điểm yếu của đối phương—-May là trong tay hai người đều không có vũ khí. Thế nhưng đối với hai người này mà nói, cơ thể chính là vũ khí, chỉ cần sử dụng xác đáng, cho dù chỉ là một ngón tay, cũng có thể trở thành thanh kiếm sắc bén lấy mạng người khác.

Hai người này, một người với bộ võ phục màu đen, gương mặt hung tợn, chính là chủ nhân của biệt thự tư nhân này, Hắc Long. Và một người khác, sở hữu một thân hình thon dài tao nhã, gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết, cùng với mái tóc nâu hạt dẻ chấm vai vốn dĩ tao nhã tự nhiên, nhưng giờ lại bị mồ hôi thấm ướt, người đàn ông này không phải Roy thì lại là ai.

"Roy, ngươi sa sút rồi!" Hắc Long vừa nói vừa bắt lấy kẽ hở, hạ thấp trọng tâm, đưa chân quét ngang người đàn ông vốn tao nhã.

Né tránh đợt tấn công một cách chớp nhoáng, Roy không quan tâm mái tóc dài đã ướt đẫm, năm ngón tay thon dài thành trảo, tấn công vào thân hình vừa đứng lên còn chưa vững của Hắc Long, khóe môi nở ra nụ cười châm biếm: "Người sa sút là ngươi đó! Bận tranh quyền đoạt lợi, ngay cả việc cơ bản cũng quên rồi?"

"Chậc, lại dám bất kính với sư phụ?" Hừ nhẹ một tiếng bắt lấy cánh tay đã sắp chạm vào cổ họng mình, Hắc Long thủ pháp khéo léo, muốn chế ngự Roy ở phía trước.

"Ai bảo ngươi thân là thầy mà không làm ngay." Bị khống chế nhưng không hề từ bỏ, Roy đưa tay tập trung sức mạnh vào khuỷu tay, nhắm thẳng vào ngực của người đàn ông phía sau, đánh một cú thật mạnh.

"Đừng hòng!" Nhạy bén nghiêng người, Hắc Long tránh qua cú đánh có thể làm ngực hắn bị thương, dưới chân đồng thời dùng sức, đôi tay cùng lúc, quật Roy xuống đất, đè lấy thật chặt, trước khi Roy còn muốn đánh trả, tay đã giữ lấy vòng cổ thanh mảnh.

"Oh, ta chịu thua rồi." Cổ bị chế ngự, Roy không hề lộ vẻ hoảng sợ, tuy đang thở gấp để bổ sung dưỡng khí, trong mắt phượng mê người lại là ý cười nhạt cùng tý tức giận khi thua mất thi đấu.

"Xem ra hai năm nay kungfu của ngươi xao lãng không ít đó, đồ đệ bảo bối của ta." Hắc Long hihi cười hai tiếng, thả Roy ra, sẵn tay kéo hắn đứng dậy.

Đứng dậy, vén rồi vén mái tóc đẫm mồ hôi, Roy cong khóe môi: "Dùng ít rồi, đương nhiên là xao lãng rồi. Ta đâu như ngươi, ngày ngày nếm máu trên lưỡi dao, cũng sắp không ra dáng người rồi." Hai người cầm lấy khăn và nước vệ sĩ đưa qua, ai nấy tự mình lau rồi lau tóc ướt, bổ sung lượng nước, cùng trêu đùa nhau. Đến khi bước tới cửa, mới ý thức được trong phòng tập này còn một người lúc nãy bọn họ mang theo—-Thiệu Cảnh

"Vũ Văn tiên sinh...Đây...đây rốt cuộc là..." Lúc nãy khi Hắc Long đưa họ đến phòng tập này Thiệu Cành vẫn còn rất cẩn thận, những tưởng Hắc Long muốn cho người giáo huấn bọn họ, còn chuẩn bị liều chết bảo vệ đại tẩu, nhưng không ngờ, đại tẩu nhà mình ngoại hình nhìn như tao nhã xinh đẹp, nhưng bên trong thực chất là yêu nghiệt ngàn năm lại ngăn hắn lại, đón lấy bộ võ phục màu trắng Hắc Long đưa qua, thoáng chốc thì từ phòng thay đồ ở một bên bước ra.

Roy khi mặc võ phục hoàn toàn không như vẻ dịu dàng tao nhã ngày thường—-Nếu nói trong ngày thường Roy là một chú mèo lười nhác, vậy thì Roy của bây giờ chính là một con sư tử sẵn sàng bộc phát.

Cuộc chiến đấu cả tiếng đồng hồ, Thiệu Cảnh nhìn ra được, Hắc Long vô cùng dũng mãnh—-Không thẹn là thủ lĩnh của nhánh mạnh nhất trong năm nhánh dưới trướng của U Ảnh. Và đại tẩu của hắn, cũng là một cao thủ hiếm có, lại có thể cùng Hắc Long chiến đấu cả tiếng đồng hồ! Tuy bại trận nhưng vẫn vẻ vang!

Thế nhưng, Roy và Hắc Long này, rốt cuộc là quan hệ gì?! Đây tuyệt đối không phải là quan hệ bắt cóc và bị bắt cóc!

"Hắc Long từng là thầy dạy boxing của ta." Roy nhìn Thiệu Cảnh đang ngơ ngác đến nói không nên lời, khóe môi nở ra nụ cười ác ý. Thiệu Cảnh này chơi rất vui. Trước khi Mục đến đây, có thể lợi dụng tốt để chơi một tý. Nghĩ đến ai kia trước đó lộ ra vẻ hứng thú đối với Thiệu Cảnh... Roy híp mắt phượng lại, trong đó hiện lên tia sáng không rõ ràng.

Không biết tại sao xung quang đột nhiên trở lạnh, Thiệu Cảnh bất giác lùi lại hai bước, nhưng vẫn vì lời nói của Roy mà ngẩn ra lần nữa: "Thầy dạy...boxing?"

"Hừ, không ngờ đệ nhất thân tín của giáo phụ hắc đạo Á châu lại không chịu nổi kích thích như vậy, xem ra vị trí giáo phụ, Mục Tư Thiều cũng có thề nhường ngôi rồi." Hắc Long hừ nhẹ một tiếng, trong lời nói lộ ra vài nét khinh thường.

"Ngươi nói gì?!" Cho dù ngơ ngác, lời nên nghe thấy vẫn là nghe rõ mồn một—-Có người bôi nhọ lão đại, bảo Thiệu Cảnh làm sao nhịn được? Cũng không quan tâm Hắc Long vì cuộc thi đấu lúc nãy hơi thở chưa đều, Thiệu Cảnh giơ nắm đấm lên, đánh vào mặt của Hắc Long.

"Chỉ có bản lĩnh vậy, cũng quá yếu rồi đó." Lại là lời chế nhạo khinh thường, Hắc Long đỡ lấy cú đấm trước mặt nhanh như chớp. "Khuyên ngươi đừng quá láo xược, ngươi không phải đồ đệ bảo bối của ta, ta thì không mềm lòng với ngươi đâu." Trong giọng nói trầm thấp mang theo sức ép và sự uy hiếp của người phía trên, đột nhiên nhắc nhở Thiệu Cảnh giờ đây đang ở đâu—-Cho dù là đại tẩu nhà mình và Hắc Long quan hệ không tầm thường, giờ đây bọn họ vẫn đang ở địa bàn của U Ảnh, tuy không phải tổng bộ U Ảnh, nhưng biệt thự riêng của Hắc Long, chưa chắc không đáng sợ hơn tổng bộ.

"Được rồi, Hắc Long. Thật để ngươi xuống tay, ngươi nỡ sao?" Roy bắt lấy hai nắm đấm một tấn công một chống đỡ, dùng tý sức để hai người thả ra, mắt phượng liếc Hắc Long một cái, cười một cách đầy ẩn ý. "Chúng ta vẫn là rời khỏi đây trước, cả người mồ hôi, khó chịu. Không biết ngươi sắp xếp thiếu Cảnh ở đâu?"

Sắp xếp Thiệu Cảnh ở đâu? Mắt của Hắc Long xoay rồi xoay.

Hắn sao có thể nghe không hiểu ẩn ý của Roy. Đồ đệ trước giờ đều luôn thông minh hơn người này, nhìn cái gì cũng thấu đáo nhất, lại có thể nhìn một cái thì biết hắn có hứng thú với Vampier Infant Thiệu Cảnh trong lời đồn này? Đã như vậy, hắn sao để bản thân ra nông nỗi này? Lại phải giả vờ bị bắt cóc dụ người ta đến đây?

"Đã mệt rồi thì lên nghỉ ngơi. Roy ngươi biết phòng của mình. Còn với thiếu Cảnh thì..." Hắc Long kéo dài âm đuôi, trước khi Thiệu Cảnh một lần nữa nổi giận liếc hắn mới mở miệng, "Đưa thiếu Cảnh lên phòng bên trái tầng ba."

Vệ sĩ được gọi qua ngẩn ra trong một thoáng, nhưng cũng chỉ là một thoáng mà thôi, không nhìn tỉ mỉ căn bản không phát giác, lập tức đưa ra động tác "mời" đối với Thiệu Cảnh.

"Vũ Văn tiên sinh! Xin giải thích rõ ràng!" Thiệu Cảnh mắt thấy sắp bị cưỡng chế mang đi khỏi bên cạnh Roy, trong mắt bắt đầu lộ ra vẻ phẫn nộ và bất mãn—-Roy lại quen biết với Hắc Long? Vậy cuộc gặp gỡ ngoài bãi biển sáng nay, cũng là sắp xếp sẵn từ trước ?! Hắc Long là được Roy chỉ dẫn mới đem người đến nơi cách xa phố Hoa kiều của U Ảnh vậy để bắt người?! Còn bản lĩnh của Roy, quan hệ thầy trò của hắn và Hắc Long... Chẳng lẽ đại tẩu xem như tao nhã xinh đẹp này của hắn lại là người của U Ảnh?

Nghĩ đến đây, trong mắt Thiệu Cảnh lộ ra sát khí—- Gián điệp của U Ảnh, đến quyến rũ lão đại của bọn họ?! Uổng công hắn còn tin tưởng hắn như vậy, thậm chí thừa nhận hắn là bạn đời duy nhất của lão đại!

Nhìn thấy thần sắc trong mắt của Thiệu Cảnh thì Roy biết điều Thiệu Cảnh đang nghĩ, thế nhưng hắn cũng không muốn giải thích. Đợi Mục Tư Thiều đến rồi, hăn muốn xem xem người đàn ông đó sẽ làm như thế nào, là lựa chọn hoài nghi rồi phẫn nộ như Thiệu Cảnh, hay là...

"Cái này đợi Mục đến rồi, ta đương nhiên sẽ giải thích." Roy nói với Thiệu Cảnh một cách thờ ơ, "Thế nhưng ta sẽ không hại hắn." Hắn chỉ muốn nói bấy nhiêu, còn Thiệu Cảnh sẽ nghĩ như thế nào, thì hắn lo không xuể rồi. Thứ hắn quan tâm, chỉ có cảm nghĩ của Mục Tư Thiều

Nhìn mắt phượng không có tình cảm gì đặc biệt của Roy, Thiệu Cảnh cau mặt lại, không nói một lời cùng vệ sĩ đó rời khỏi tầng hầm, trước khi hoàn toàn rời khỏi, còn quay đầu nhìn Roy một cái. Roy vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhưng mắt lại nhìn sàn nhà—-Cắn rồi cắn răng, Thiệu Cảnh đột nhiên nói: "Đại tẩu, tôi tin tưởng người, người đừng để tôi và lão đại thất vọng..." Nói xong thì biến mất tại khúc quanh.

"..."

"..."

Một màn yên lặng tĩnh mịch.

"Ta không nghe nhầm đấy chứ?" Hắc Long hồi thần, một bộ dạng không dám tin rằng mình đã nghe thấy gì.

"..." Roy nghe thấy câu hỏi của Hắc Long, vô cùng chậm rãi nhíu chặt chân mày, "Đại tẩu?"

Ngước đầu lên, mắt phượng chạm phải ánh mắt sắc bén của Hắc Long, đột nhiên, Hắc Long cười phá lên: "Haha! Đại tẩu...đại tẩu! Haha... Roy, ngươi...ngươi trở thành...Oh...mẹ kiếp đau thật... Haha..." Nói ra hai chữ đó, Roy đấm một cú thật mạnh vào bụng của Hắc Long, Hắc Long chỉ la lên một tiếng đau, rồi lại tiếp tục cười phá lên.

Cả đời anh minh của hắn! Roy nhìn trừng trừng vào nơi Thiệu Cảnh rời khỏi, lại nhìn rồi nhìn vẻ mặt cười ha hả của Hắc Long, trong mắt phượng lộ ra vẻ u ám—-Hay lắm Thiệu Cảnh!

Mặc kệ Hắc Long vẫn còn đang cười phá lên, Roy tự mình rời khỏi tầng hầm. Trên đường đi không có bảo vệ cản hắn lại, nghĩ chắc là Hắc Long dặn dò qua rồi.

Trên đường về đến phòng ở tầng hai suôn sẻ không trở ngại—-Đây là nơi hắn từng ở trong nửa năm, vì để học boxing với Hắc Long.

Năm đó Roy chỉ được mười tám tuổi. Ở Anh quốc trùng hợp quen biết Hắc Long. Hắc Long của lúc đó mới vừa trở thành chủ nhân của "Hắc" một trong năm nhánh, khoác lên mình danh hiệu Hắc Long, vì nhiệm vụ đến Anh quốc.

Từ nơi của Hàn Kỷ Thanh biết được thân phận của Hắc Long, Roy nảy sinh ra ý nghĩ theo học boxing với Hắc Long—-Sau khi học qua loa một loạt các loại võ thuật, thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết lúc đó muốn thử một tý sự kích thích của boxing cận chiến. Hắc Long cũng khá thưởng thức thiêu niên năm đó chỉ mới mười tám tuổi nhưng đã có nét đẹp bất phàm, thế là mang hắn về Mỹ, dạy hắn boxing.

Căn phòng cơ bản không có gì thay đổi, Roy nhìn tất cả những thứ trong phòng, từ từ nhớ lại hai mươi năm ở Anh, trên mặt dần dần trở nên âm u rồi...

Máy bay phản lực tư nhân.

Đã gần nửa đêm, nhưng trên máy bay không một ai có thể an nhàn ngon giấc.

Giáo phụ đại nhân một tay cầm caffe một tay giơ tạp chí lên từ từ lật lấy. Không phải hắn không lo lắng, mà là bây giờ lo lắng cũng vô ích. Bất kể sự thật của việc Roy bị Hắc Long mang đi là gì, hắn cũng chỉ có thể sau khi thấy Roy mới biết được. Trước lúc đó...

Mắt ưng ẩn giấu phía sau cuốn tạp chí liếc Bạch Ưng ở đối diện một cái, vẻ âm u trong đó không ai biết được—-Hắn nhất định phải giải quyết Bạch Ưng trước. Bất kể thế nào, hắn cũng phải từ bỏ điều kiện ưu đãi một phần ba chiếc ghế trưởng lão mà Bạch Ưng đề cập. Vì người đàn ông tao nhã vô cùng đó.

Khóe môi của giáo phụ nở ra một nụ cười gượng.

Roy àh Roy , Mục Tư Thiều ta cũng có ngày vì một người khác từ bỏ lợi ích to lớn trước mắt.

Mắt thấy vẻ mặt của lão đại nhà mình, K và Cổ Ngạn ở một bên lập tức hiểu ý, nhìn nhau một cái, gật rồi gật đầu—-Kế hoạch nên bắt đầu thực hiện rồi...kế hoạch liệp(săn) ưng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#off