Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chậc chậc, việc quan trọng như vậy sao không ai báo ta một tiếng vậy? Có phải ta đã bỏ lỡ phim hay gì không, hửm?"

Đang suy nghĩ làm sao giải quyết phiền phức trước mắt, đột nhiên một giọng nói cuốn hút từ cửa lớn truyền đến—- Người chưa đến giọng đến trước, người này tưởng mình là Hoàng Hi Phụng(*) sao......

Nghe thấy giọng nói này, vẻ mặt của mọi người hơi thay đổi, đương nhiên ngoại trừ Mục Tư Thiều và Roy. Mục Tư Thiều chỉ là hơi nhíu chân mày, và Roy thì ngẩng đầu lên một cách nghi ngờ, nhìn về phía cửa.

Đó là người gì? Chẳng lẽ là thuộc hạ của Mục Tư Thiều? Nhưng cho dù Thiệu Cảnh thân là trợ thủ đắc lực của Mục Tư Thiều, ngày thường cũng chỉ dám đùa cợt một cách vô hại, chưa từng dùng ngữ khí ngạo mạn như vậy trước mặt Mục Tư Thiều, rốt cuộc là người gì?

Đang nghĩ như vậy, người đến đã bước vào cửa lớn......

Gợi cảm, hoang dã. Nhất thời Roy tìm không ra từ ngữ khác để hình dung người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này—-Ấn tượng thuộc về người Âu Mỹ, nhưng mặt mũi lại mang vẻ thùy mị kín đáo của phụ nữ phương Đông, mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ làm thành gợn sóng lớn xinh đẹp, chiếc đầm ống màu đen ôm sát người, hiển thị đường cong đáng kiêu ngạo của cô ta.

Ngoại trừ Mục Tư Thiều và Roy vẫn ngồi trên ghế sofa, những người còn lại đều gật đầu tỏ ý với cô ta, và mấy thuộc hạ chịu sự quản lý của Minh Đường càng là cung kính cúi đầu hành lễ: "Đường chủ." Ngay cả Thiệu Cảnh đang ngồi một bên cũng đứng dậy nhìn lấy người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên xuất hiện đó nói: "Lâu rồi không gặp, Ryan."

"Thiếu Cảnh, lâu rồi không gặp." Ryan nở ra một nụ cười, xem như là trả lời Thiệu Cảnh, và đôi mắt màu lục sâu thẳm đó lướt qua thuộc hạ của mình lại mang cơn lạnh, nhìn đến mấy người đàn ông đó kinh hồn bạt vía, "Hừ, còn biết rằng ta mới là đường chủ àh?"

Không ai dám trả lời, chỉ đồng thời cúi đầu.

Đôi mắt màu lục lướt một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào người của Mục Tư Thiều, làn môi gợi cảm đầy đặn từ từ cong lên, nói một cách khiêu khích: "Lão đại vừa đến, thì các ngươi không xem đường chủ này ra gì rồi. Lại dám không nói ta biết việc quan trọng như vậy?"

Lời là nói như vậy, thế nhưng ánh mắt nhìn Mục Tư Thiều lại mang theo ý khêu gợi—Mục Tư Thiều nhìn hiểu rồi, khóe môi hơi nở ra. Người phụ nữ này, nhiều năm vậy vẫn thích chơi trò này.

Roy cũng xem hiểu rồi, nhưng bất giác lại nhướng chân mày xinh đẹp lên. Vẻ cám dỗ hiển nhiên vậy, đường chủ của Minh Đường Ryan này với Mục Tư Thiều chẳng lẽ là......?!

"Đừng dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đó nhìn ta, Ryan."

Phát giác được Roy ngồi bên cạnh tâm trạng không vui, trong lòng Mục Tư Thiều có tí phấn khởi—Roy đang ghen vì hắn sao? Haha~

Thế nhưng nên nói rõ vẫn là nói rõ tốt hơn, vô duyên vô cớ lỡ khi lại để người tâm tư tinh tế này hiểu lầm, vậy thì nhảy vào sông Hoàng hà cũng rửa không sạch rồi. Thế là Mục Tư Thiều siết chặt cánh tay ôm bên eo của Roy, sầm mặt lại với Ryan: "Không thấy ai ở đây sao?"

"Nhìn thấy rồi." Ryan đột nhiên xịu mặt xuống, bĩu rồi bĩu môi một cách vô vị, bước đi uyển chuyển với cao gót trên mười phân, tự mình vòng qua Hắc Long-cũng một vẻ mặt nghi ngờ và nặng nề trong số đó đến gần sofa, ngồi phịch xuống một bên khác của Mục Tư Thiều, đôi tay ôm lấy cánh tay của Mục Tư Thiều, đến gần bên tai của Mục Tư Thiều, "Đại ca, anh có đại tẩu rồi thì không cần Tiểu Nhiễm, quả nhiên là điển hình của trọng sắc khinh muội đó!"

Âm lượng của câu nói này không lớn, người bên cạnh đều không nghe rõ, chỉ nhìn thấy đường chủ gợi cảm bốc lửa của Minh Đường này đến gần tai của giáo phụ thì thầm một cách thân mật; và Roy nghe rõ mồn một lại ngạc nhiên nhướng mày.

Đại ca? Chưa từng nghe qua Mục Tư Thiều còn có một người em...Vả lại lúc nãy cô ta mới nói gì? Đại tẩu......?

Đây là lần thứ hai hắn nghe thấy người bên cạnh dùng cách này xưng hô hắn rồi. Lần đầu tiên là Thiệu Cảnh, lần này lại là Ryan này...... Người đàn ông đáng chết này trước mặt thuộc hạ rốt cuộc nói hắn như thế nào vậy......Mắt phượng liếc Mục Tư Thiều một cái, trong đó có tý bất mãn, nhiều hơn là oán giận. Hắn một đại nam nhân, cho dù là người tình, cũng không thể đội lên đầu hắn danh hiệu đại tẩu hắc đạo gì chứ...... Huống hồ, hắn vẫn chưa tha thứ cho hắn đó.

Mục Tư Thiều nghe câu "đại tẩu" này của Ryan, trong lòng cũng la lên nguy rồi. Với tính của Roy, chắc là sẽ không vui khi nghe gọi hắn như vậy. Thế nhưng nhận được ánh mắt "hàm oan mang giận" đó, trong lòng như bị mèo cào qua vậy, không đau, nhưng nhột vô cùng.

Biết Roy không giận mấy, Mục Tư Thiều mới dám giải thích bên tai hắn: "Ryan là em nuôi của anh, cũng là chủ nhân của Minh Đường, phụ trách thu thập tình báo."

Giải thích này cũng xem như hợp lý, Roy miễn cưỡng chấp nhận, gật rồi gật đầu với Ryan.

Ryan hơi ngẩn ra, đột nhiên che miệng cười nhẹ, sau đó lại đổi thành bộ dạng ai oán: "Vũ Văn tiên sinh quả nhiên danh bất hư truyền, sao có thể có người đàn ông đẹp như vậy chứ? Bảo phụ nữ chúng tôi sao sống nổi đây?"

"......Ryan tiểu thư gợi cảm xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ còn sầu những việc này sao?" Roy bất giác hơi cong khóe môi—-Không biết tại sao, hắn có ấn tượng tốt với người phụ nữ này.

Ryan cho hắn một cảm giác cứ như Hách Liên Ngữ Vy. Nếu Hách Liên Ngữ Vy là cao quý, tao nhã tựa bách hợp, vậy thì Ryan gợi cảm, mê người cứ như hoa hồng dại; điểm tương đồng chính là hai người đều xinh đẹp, tự tin, cao ngạo.

"Vũ Văn tiên sinh quả nhiên biết nói chuyện, haha~" Ryan nhìn Roy một cách tán thưởng, đưa tay với đối phương, và Roy vô cùng tự nhiên đón lấy bàn tay ngọc ngà nhỏ nhắn, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay—-Đây vốn dĩ chỉ là một sự lễ phép thông thường, nhưng vào ngay lúc này, Ryan và Roy đều biết, đây là sự công nhận lẫn nhau.

Mọi người ngạc nhìn nhìn hành động của hai người, chỉ có Mục Tư Thiều bị hai người kẹp ở giữa là nhíu chặt mày, nhịn rồi nhịn, nhưng cuối cùng không thể nhịn nổi.

"Đủ rồi, Ryan!" Không nỡ nỗi cáu với người yêu, Mục Tư Thiều chỉ có thể gầm gừ với em nuôi của mình, rồi kéo đôi tay vẫn còn đang nắm lấy nhau một cách thô lỗ, "Sớm biết ngươi đến thì không có gì tốt. Ta không phải bảo ngươi dò la tin tức sao? Sao về sớm như vậy rồi!?"

"Đại ca, anh là đang nghi ngờ khả năng làm việc của em sao?" Đôi mắt màu lục bất mãn nhìn Mục Tư Thiều, Ryan bĩu rồi bĩu môi. Bộ dạng này nào còn khí thế của đại tỷ hắc đạo Đường chủ Minh Đường, rõ ràng là một cô nhóc.

Xoa rồi xoa vầng trán khá nhói, Mục Tư Thiều hình như cũng hết cách với người em gái này.

Thấy Mục Tư Thiều hết nói rồi, Ryan cười mỉm một cái, cuối cùng ánh mắt cũng dừng lại trên người đang đứng giữa-Hắc Long. Người sau phát giác ánh mắt của cô ta, cũng nhìn vào đôi mắt ấy—-Không đúng, nên nói từ khi cô ta đến gần phòng khách này, thì ánh mắt của Hắc Long chưa từng rời khỏi.

"Black-Queen......"

Hắc Long không phải chưa từng gặp Ryan, ngược lại, không những gặp qua, mà còn vô cùng quen thuộc. Vì để thu thập tình báo, sản nghiệp nắm giữ dưới trướng Minh đường nhiều nhất chính là sòng bạc, quán bar cùng chợ đen. Và Ryan lăn lộn trong phố Hoa kiều với danh tiếng Black-Queen trong mắt người ngoài, chính là bà chủ của một quán bar.

"Haha, Hắc Long lão đại còn nhớ ta àh, thật là vừa mừng vừa lo đó......" Nghe thấy xưng hô của Hắc Long với mình, Ryan cuối cùng cũng chịu đứng dậy, bước chân cuốn hút đến bên cạnh Hắc Long, "Chậc chậc, trước đó thì ta nghe nói ngài đến Minh Đường nhỏ bé này của ta làm khách thế nhưng ngài cũng thấy rồi đó, vì cả ngày đều bận làm trong quán, không có thời gian chiêu đãi khách quý, thật tình xin lỗi."

"...... Không ngờ Black-Queen gợi cảm bốc lửa lại là đường chủ của Minh Đường, còn là thủ hạ của giáo phụ hắc đạo Á châu, thật ngoài dự liệu......" Hắc Long nhìn Ryan ở phía trước thấp hơn mình một cái đầu, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Vốn tưởng tuy Mục Tư Thiều thân là giáo phụ hắc đạo Á châu, uy danh bên ngoài, nhưng dù gì Newyork không phải địa bàn của mình, và lão bang chủ của U Ảnh đang bệnh nặng, trên cơ bản tất cả mọi người trong U Ảnh đều đã mặc nhận hắn làm bang chủ nhiệm kì kế. Bởi thế cho dù trước đó trở thành tù nhân, bên ngoài còn có lượng lớn anh em, nhận được tin nhất định sẽ đến ứng cứu, cái gọi là phép vua thua lệ làng, Mục Tư Thiều có mạnh hơn đi chăng nữa, trong Newyork lạ nước lạ cái cũng không tạo ra sóng gió gì lớn.

Thế nhưng hắn rốt cuộc là tính sai rồi—-Không ngờ Minh Đường lại thuộc về Mục Tư Thiều, càng không ngờ, Ryan chính là đường chủ Minh Đường mà các bang phái khác tìm hoài không ra. Lần này hắn muốn thoát khỏi tay của Mục Tư Thiều, vậy đúng là đã khó càng khó hơn......

"Việc ngươi không ngờ đến còn nhiều lắm." Ryan nhìn hắn với ánh mắt hơi khinh thường, sau đó thì quay người về ngồi trên ghế sofa.

"......" Hắc Long nhìn Mục Tư Thiều và Roy, cùng Ryan với Thiệu Cảnh ở trước mặt, đột nhiên trên gương mặt mang vết chém cười một cách khá hung tợn, "Lại long trọng để giáo phụ tiên sinh mang hai thân tín đến "thăm hỏi" ta, ta thật sự vừa mừng vừa lo đó...... Chỉ là không biết giáo phụ tiên sinh bây giờ rốt cuộc muốn làm sao? Muốn có được gì từ trên người ta? Ngài khống chế ta và Bạch Ưng rồi, chắc không phải muốn nuốt cả U Ảnh chứ......"

Nghe xong Mục Tư Thiều cười khẩy một cái, mắt ưng nhìn Hắc Long-rõ ràng vì thể lực không đủ mà có tí nhu nhược. "Đương nhiên không phải, Á châu thì đủ để ta đau đầu rồi, việc ở Bắc Mỹ của các người là ngoài tầm với tay của ta rồi, vẫn là không nên nhúng tay tốt hơn."

"Ỏh? Vậy bộ dạng bây giờ là......" Hắc Long rõ ràng không tin lời Mục Tư Thiều. Trong mắt hắn, vị giáo phụ trẻ tuổi này rất có dã tâm. Minh Đường đã là con cờ do Mục Tư Thiều cho người bỏ công đặt vào hắc đạo của Bắc Mỹ, vậy thì hắn chắc chắn có ý đồ với thế lực ở Bắc Mỹ.

"Thực ra ta không định đối đầu với ngươi, ngươi là người ứng tuyển tốt nhất cho chức bang chủ nhiệm kỳ kế của U Ảnh, Hắc Long. Chúng ta với U Ảnh còn rất nhiều giao dịch có thể làm, cả hai nảy sinh kẽ hở gì đều không phải việc ta muốn thấy." Mục Tư Thiều nhướng rồi nhướng mày, cuối cùng khi đối phương sắp không đứng vững nữa thì vẫy rồi vẫy tay, tỏ ý hai người áo đen dìu hắn ngồi xuống ghế sofa ở một bên, "Tạm thời giam giữ ngươi, chẳng qua là vì sự hiểu lầm ban sáng......" Nói rồi, Mục Tư Thiều quay đầu nhìn người bên cạnh một cái. Sắc mặt của Roy không hề tốt, chắc chắn lại nhớ đến việc Hắc Long toan tính phản bội hắn.

"Hiểu lầm?" Hắc Long chắc là vì cuối cùng cũng có thể ngồi xuống, không cần dùng sức đứng, bởi thế giọng nói có lại sức lực, ánh mắt sắc bén nhìn Roy, "Ta nhớ hai người mỗi người một súng, giết mất hai thân tín của ta."

"Nếu không phải ngươi có ý đồ nổ súng với ta, hai thân tín của ngươi cũng sẽ không chết, sư phụ của ta." Roy mở miệng một cách lạnh lùng, trong lời nói mang rõ sự chế nhạo.

"...... Là ta quá sơ ý. Nếu như không phải ta cho ngươi Derringer (khẩu súng cỡ nhỏ dùng cho phái nữ) , chí ít có thể làm một trong hai người bị thương, Roy." Hắc Long híp mắt lại, Roy trong trí nhớ của hắn không mạnh như vậy, ít ra không có gan để cầm súng giết một người, thế nên hắn mới yên tâm đưa Derringer cho hắn, cũng sơ ý không gỡ bỏ đạn ở trong, "Còn ngươi nữa, thiếu Cảnh...... Quả nhiên không thẹn là Vampire Infant hệ thống bảo vệ hoàn thiện như vậy cũng không thể ngăn được ngươi."

Hắn vốn tưởng có Thiệu Cảnh trong sự khống chế của mình, Mục Tư Thiều sẽ có sự kiêng dè, nhưng không ngờ Thiệu Cảnh lại trốn ra rồi—-Từ trong hệ thống bảo vệ hoàn mỹ đó trốn ra rồi.

"Hắc Long lão đại, ngươi sai rồi." Thiệu Cảnh cười mỉm một cái, nói một cách từ tốn: "Không phải hệ thống bảo vệ của ngươi có vấn đề, cũng không phải ta lợi hại như vây. Mà là......"

Thiệu Cảnh nói rồi, ánh mắt nhìn về phía......Roy ở bên cạnh của lão đại nhà mình. Đây chính là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất hắn tin tưởng Roy tuyệt không phải tai mắt của Hắc Long.

"Lòng hại người không thể có, đề phòng người không thể không có, Hắc Long." Roy không hề quay đầu, nhưng cũng biết Thiệu Cảnh đang nhìn mình, thế là mở lời với Hắc Long, "Ta tin tưởng ngươi không làm gì ta, thế nhưng ta không cách nào đảm bảo ngươi không làm gì với thiếu Cảnh. Thế nên trước khi rời khỏi ta táy máy hệ thống bảo vệ của ngươi, để thiếu Cảnh có thể an toàn rời khỏi. Không ngờ rằng...... ta vẫn đề cao ngươi rồi."

Con ngươi của Hắc Long co lại, không thể tin được nhìn lấy Roy vừa mới nói ra lời lẽ kinh ngạc. Ngay cả Mục Tư Thều cũng ngạc nhiên nhìn người bên cạnh. Bọn họ chưa từng nói đoạn này?

"Ta những tưởng chúng ta không thể là kẻ địch, thế nên mới làm như vậy. Hắc Long, sự việc vốn dĩ không trở nên phức tạp như vậy."

Trong mắt phượng xen lẫn vẻ phức tạp, Roy đột nhiên có tý áy náy với người đàn ông bên cạnh này—-Nếu như không phải vì hắn, liên lạc với Hắc Long, Mục Tư Thiều hiện giờ cũng không rơi vào tình cảnh hai bên đều khó xử này.

Nhưng nếu như Mục Tư Thiều muốn giúp Bạch Ưng đối phó Hắc Long...... Hắn chắc cũng sẽ nghĩ cách ngăn cản chăng......

Nghĩ như vậy, Roy đột nhiên cảm thấy vô cùng đau đầu.

Thật không biết trò hề này nên kết thúc thế nào......

Chú thích:

(*) Hoàng Hi Phụng: là nhân vật quan trọng trong "Hồng lâu mộng", là người quản lý quý phái lại bất phàm, nổi tiếng nhanh trí tháo vát, cũng nổi danh với thủ đoạn cứng rắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#off