Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ý thức dần dần tỉnh táo, trong cơn ngẩn ngơ, Roy chỉ cảm thấy đầu như búa bổ, nhưng mạch suy nghĩ đã từ từ hồi phục minh mẩn.

Hắn, bị bắt cóc rồi. Trong đầu Roy lập tức xuất hiện phán đoán này.

Trước khi ngất đi toàn là cảm giác tê tê, chắc kẻ địch dùng gậy điện hoặc vũ khi mang điện nào đó. Đối phương hiển nhiên rất có chuẩn bị—-Từ khi hắn và Mục Tư Thiều vừa bước ra khỏi phòng, thì trong đại sảnh đột nhiên có người nổ súng, tiếp sau đó chính là sự hỗn loạn và xô đẩy của mọi người, làm vỡ tuyến bảo vệ do vệ sĩ sát thủ của Mục Tư Thiều tạo thành.

Roy nhớ là trước khi mất đi ý thức, có người có ý vô ý dùng sức chen chúc vào phía hắn và Mục Tư Thiều, để họ trong hỗn loạn buông đôi tay đang siết chặt ra, sau đó lại có người nắm lấy cánh tay cầm súng của hắn, sau khi hắn phản kích, thì gặp phải tấn công bằng điện ở sau lưng.

Tuy Roy đã tỉnh rồi, nhưng không mở mắt ra. Giác quan trên dưới toàn thân đều dần phục hồi, từ từ, tay chân cũng hồi phục tri giác, hắn có thề cảm nhận được, bản thân nằm trên sàn đất lạnh băng, đôi tay bị trói ngược phía sau lưng, ngay cà đôi chân cũng bị trói lại.

Bên tai truyền đến tiếng bước chân, vọng lại trong không gian này, hiện lên vẻ hư vô và trống trải, chóp mũi có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi tanh mặn, cùng mùi hồ. Các loại dấu vết này làm Roy có thể khẳng định, đây có thể là kho hàng nằm gần biển hay bến sông.

Không biết đối phương là người gì, cũng không biết mục đích bắt cóc hắn của bọn họ là gì, Roy cảm thấy hiện giờ mở mắt ra không phải hành động sáng suốt, bởi thế mắt phượng mê người tiếp tục nhắm chặt, muốn thám thính bí mật của kẻ bắt cóc.

Dưới đất vừa lạnh vừa cứng, hơi lạnh thoang thoảng từ nơi tiếp xúc của cơ thể và mặt đất dần dần xâm nhập vào xương tủy, làm Roy cảm thấy khó chịu vô cùng. Phía trước đôi mắt nhắm chặt đột nhiên xuất hiện gương mặt mạnh mẽ và góc cạnh rõ ràng của Mục Tư Thiều, trên người hình như cũng truyền đến hơi ấm quen thuộc.

Không biết trải qua bao lâu, Roy gần như muốn ngủ mất, tiếng cửa cuốn sắt bị từ từ mở ra làm dây thần kinh của hắn đột nhiên căng cứng—-Lại có người bước vào rồi.

"Hắn vẫn chưa tỉnh?" Giọng nói có tý ty quen thuộc vang lên, thế nhưng Roy lại nhất thời không nhớ từng nghe giọng nói này ở đâu.

"Vâng." Một người khác trả lời.

Tiếp sau đó thì không ai lên tiếng nữa, Roy nghe thấy có một người đang bước đến gần bên mình.

Khống chế hơi thở và sự chuyển động nhẹ của con ngươi, Roy cố gắng không muốn để đối phương phát hiện sự thật rằng mình đã tỉnh lại. Đây là một trong những phương pháp bảo vệ bản thân không cần chịu nỗi đau thể xác—–Phí bao nhiêu sức lực, mạo hiểm lớn như vậy đi sòng bạc nghe đồn tuyệt không cho phép đánh nhau để bắt cóc, đối phương chắc chắn không phải vì tiền, mà là có ý đồ khác, đã như thế, đối mặt với người đang hôn mê như hắn, ngoại trừ trói buộc, chắc cũng sẽ không làm ra hành động khác.

Roy nghe thấy tiếng ma sát của quần áo, gần ngay trước mặt, tiếp sau đó, một bàn tay hơi lạnh vuốt lên má của hắn, đồng thời hắn nghe thấy giọng nói quen thuộc đó nói: "Quả nhiên là ưu vật..."

Là Bạch Ưng! Trong lòng Roy lập tức xuất hiện gương mặt dung tục của Bạch Ưng.

Trước đó không nghe ra được, dù sao lúc trước, Roy chỉ vội vã nói vài câu với hắn trong yến tiệc của đại hội hắc đạo, thế nhưng một câu "ưu vật" này lại y hệt với lời nói mà con chim nhỏ gan to bằng trời này cợt nhả hắn khi ấy, đột nhiên khơi lại ký ức của Roy.

Lại là Bạch Ưng...Phí bao nhiêu sức lực đi sòng bạc bắt cóc hắn, chiếu theo cục thế hiện giờ mà nói, thì chỉ có một mục đích—-Dùng hắn để uy hiếpThiều?!

Mục Tư Thiều thân là giáo phụ hắc đại, thân thủ bất phàm, đương nhiên không như Roy hắn dễ bắt được, và lại còn tiện khống chế. Không những thế, màn "anh hùng cứu mỹ nhân" trên yến tiệc đại hôi hắc đạo, cùng với sau này hắn vì muốn cứu hắn từ trong tay Hắc Long mà cam tâm từ bỏ quyền khống chế một phần ba hội trưởng lão U Ảnh Bạch Ưng đã hứa, từng việc này, đều làm Bạch Ưng biết độ quan tâm của giáo phụ hắc đạo Mục Tư Thiều đối với Roy hắn, thế nên mới nghĩ ra ý tưởng bắt cóc này...

Cho dù cánh tay hiện giờ để trên mặt đang cợt nhả hắn làm Roy cảm thấy chán ghét vô cùng, cho dù trong lòng Roy hận không thể lập tức róc xương lóc thịt Bạch Ưng, thế nhưng trên mặt vẫn không cử động, ngay cả mắt cũng không mảy may chuyển động, duy trì tư thái mê man một cách hoàn mỹ.

"Bạch Ưng thiếu chủ, đã giờ phút này rồi, người còn có tâm tư săn người đẹp?"

Bỗng, một giọng nói quen thuộc khác xông vào màng tai, trong lòng Roy thót một cái—-God, sao hắn có thể quên mất lão hồ ly già Tần Vạn Dư này! Trước đó thì biết Tần Vạn Dư đã cấu kết với Bạch Ưng, khi nãy hắn vừa hồi phục ý thức, lại quên mất sự tồn tại của lão hồ ly già này. Và hiện giờ xem ra, lão đã có mặt tại kho hàng này ngay từ đầu?!

"Chẳng lẽ Tần lão không có hứng thú với hắn? Ta thì không tin. Lúc đầu, vẫn là tần lão đưa hắn đến đại hội hắc đạo, không phải sao?" Bạch Ưng cuối cùng cũng rút lại cánh tay vuốt ve trên mặt hắn, đứng dậy hình như muốn đối diện với Tần Vạn Dư. Việc này làm Roy ngầm thở phào nhẹ nhõm, da gà trên người cuối cùng cũng giảm bớt lại.

Tần Vạn Dư nghe xong cười một cách hèn hạ: "Bạch Ưng thiếu chủ nói không sai, hắn đích thực là ưu vật cực phẩm hiếm có, chỉ là không ngờ, giáo phụ đại nhân của chúng ta đã ra tay trước." Nói đến cuối cùng, trong ngữ khí xen lẫn tý âm u, mang một vẻ...oán khí.

"Hiện giờ hắn đã rơi vào tay chúng ta, không phải có thể hưởng thụ kỹ càng sao?" Bạch Ưng hỏi tiếp, khi nói đến hai chữ "hưởng thụ", hình như là hưng phấn vô cùng, giọng nói cũng hơi run rẩy.

Không ngờ Tần Vạn Dư lại mở miệng bác bỏ rồi: "Không được."

"Tại sao?!" Bạch Ưng hình như khá tức giận, Roy nghe thấy vài tiếng bước chân nặng chịt rời xa mình, chắc là Bạch Ưng ép gần Tần Vạn Dư, "Là ngươi đề nghị ta đi bắt cóc hắn, hiện giờ một cực phẩm để ngay trước mặt, ngươi muốn ta chỉ có thể nhìn không thể động vào, ngươi rốt cuộc là ý gì, hử?!"

Thì ra người đề nghị là Tần Vạn Dư...Roy nhắm chặt đôi mắt, trong lòng lại trĩu xuống vài phần. So với con chim non Bạch Ưng này, Tần Vạn Dư đích thực vẫn là gừng càng già càng cay, không biết bọn họ rốt cuộc muốn gì...

"Bạch Ưng thiếu chủ, ngươi tại sao không suy nghĩ giáo phụ đại nhân của chúng ta là người như thế nào?" Tần Vạn Dư phụt cười một cái, hình như đang châm biếm sự vô tri của Bạch Ưng, "Ngươi tưởng Mục Tư Thiều sẽ cần thứ đã bị người khác chạm vào rồi sao? Nếu ngươi chạm vào hắn rồi, chúng ta phí bao tâm trí đem hắn về, đến khi ấy e là rổ trúc múc nước-cũng như không! Không muốn bị Hắc Long đoạt mất ngôi vị bang chủ U Ảnh, Bạch Ưng thiếu chủ tốt nhất nên quản quản nửa thân dưới của mình trước!"

Bạch Ưng hình như bị trận cướp lời cùa Tần Vạn Dư làm cho không biết nên nói gì, cưới cùng hừ mạnh một tiếng: "Vậy thì phiền Tần lão, coi giữ hắn kỹ càng!" Roy nghe thấy tiếng bước chân rời xa và tiếng cửa cuốn sắt bị mở ra, xem ra là Bạch Ưng hùng hồn rời khỏi kho hàng.

"Đồ bất tài, còn tưởng mình là chân mệnh thiên tử..." Đợi cửa cuốn sắt khép lại lần nữa, giọng nói già cỗi nhưng không che đây được sự dung tục của Tần Vạn Dư hừ một tiếng, hình như cực kỳ xem thường Bạch Ưng.

"Vũ Văn tiên sinh còn muốn giả vờ đến khi nào? Ta không phải Bạch Ưng đồ ngu bất tài đó. Đã tỉnh rồi, sao không mở mắt ra?"

Tần Vạn Dư quả nhiên là lão hồ ly già!

Roy bất đắc dĩ, từ từ mở mắt phượng ra—-Đã bị hắn nhìn thấu rồi...

Cảnh tượng trước mắt với tưởng tượng của Roy không có khác biệt gì . Đích thực là một kho hàng, chất không ít thùng gỗ, có một số nắp thùng vẫn chưa đóng lại, trong đó hiển nhiên là trang phục giá rẻ—-Chả trách cả kho hàng dày đặc mùi hồ.

Tần Vạn Dư ở nơi cách hắn năm bước chân, từ trên cao nhìn xuống chỗ hắn, mắt chuột dung tục cũng sắp híp thành một khe, trong đó thoáng tia sáng làm Roy cảm thấy chán ghét.

"Tần lão." Tư thế nằm thật sự trái ngược với sự tao nhã trước giờ của Roy, hơi giãy giụa ngồi dậy, bởi vì chân tay đều bị trói, Roy có tý trọng tâm không vững, sau khi ngồi dậy còn hơi lắc lư.

"Vũ Văn tiên sinh vẫn thật là gặp nguy không sợ, đã đến tình trạng này rồi, lại còn có thể bình tĩnh như vậy, thật làm người ta khâm phục đó..."

"Không biết Tần lão làm như vậy, có lợi ích gì với ngươi?" Roy lạnh lùng hỏi. Điều hắn cần làm hiện giờ, chính là kéo dài thời gian với Tần Vạn Dư. Hắn tin, người đàn ông đó nhất định có thể tìm thấy hắn trong thời gian ngắn nhất, "Nếu thành công, Bạch Ưng có thể có được U Ảnh, ngươi có thể đạt được gì? Tổng bộ của Duyên Hà hội ở Singapore, vẫn trong khu vực quản lý của Mục Tư Thiều, ngươi không sợ đắc tội hắn, để lại hậu hoạn?"

"Ta sớm thì đắc tội hắn rồi, giáo phụ đại nhân của chúng ta, đã không thể chần chờ muốn đối phó ta rổi..." Tần Vạn Dư từ từ ép gần Roy, "Tiếp tục ở châu Á, chỉ sẽ bị Mục Tư Thiều ép lên con đường cùng!"

"..." Roy không lời, hắn thật sự không biết, Mục đã bắt đầu đối phó Tần Vạn Dư này rồi?

"Ngươi nghĩ hắn vì cái gì muốn đối phó ta?" Bỗng nhói một cái, Roy nhíu chặt mày, bị Tần Vạn Dư thô lỗ nhấc cầm lên, mắt phượng bất đắc dĩ nhìn vào mắt chuột khiến người ta chán ghét.

"Tại sao?" Chịu đau hỏi, Roy nhìn Tần Vạn Dư từ từ cúi người xuống, cật lực khống chế dạ dày đang cuồn cuộn, đôi tay bị trói ngược từ từ chuyển động.

"Tại sao? Ta làm sao biết tại sao?! Ta chỉ biết cứ tiếp tục như thế thì ta chỉ có thể ngồi chờ chết!" Tần Vạn Dư đột nhiên to giọng, Roy chỉ cảm thấy màng nhĩ nhói một cái, nhíu chặt chân mày.

"Thế nên ngươi cấu kết Bạch Ưng, muốn hợp sức đối phó Mục?"

"Bạch Ưng chẳng qua là ván cầu, U Ảnh vào trong tay hắn, hậu quả sớm muộn sẽ như những bang phái biến mất trong phố Hoa kiều vậy. Giúp hắn, chẳng qua là vì cứu bản thân mà thôi..." Tần Vạn Dư sáp gần mặt của Roy, mang theo ý cười dung tục hít một hơi sâu, than thở: "Thật đáng tiếc...Bạch Ưng nói không sai, nhìn thấy được mà không ăn được, thật sự rất đau khổ..."

Roy nhịn lấy dục vọng muốn nôn mửa, nhìn gương mặt xấu xí ngay trước mặt, không nói một lời. Hắn đã từ miệng của Tần Vạn Dư biết được một việc—-Vì để Mục Tư Thiều thỏa hiệp, hắn tạm thời là an toàn. Như vậy, thì làm hắn hơi yên tâm . Nhân khoảng trống lúc Tần Vạn Dư đến gần mình, đôi tay vẫn đang ngầm chuyển động của Roy cuối cùng cũng thuận lợi tháo sợi dây đang trói cổ tay ra—-Đây là kỹ xảo hắn từng học, làm thế nào tự giải cứu khi bị bắt cóc, điều may mắn là, Tần Vạn Dư và Bạch Ưng chắc đều cho rằng hắn không có lực sát thương gì, nên không hề dùng cách trói đặc thù phòng chống thoát khỏi để trói hắn.

Không lập tức hành động, Roy vẫn duy trì tư thế đôi tay bị trói ngược, hơi hơi híp mắt lại, trong lòng bắt đầu nhung nhớ—-Không biết người đàn ông đó hiện giờ sao rồi...phát hiện mình bị bắt cóc, sẽ lại như thế nào...

"Lão đại, tra ra rồi! Là Bạch Ưng và lão hồ ly già Tần Vạn Dư đó!" Thiệu Cảnh xông vào phòng, một vẻ mệt mỏi, nhưng khó giấu cơn phẫn nộ và lo lắng—-Roy mất tích rồi, hắn và Ryan dùng cả đêm mới điều tra ra, người tối qua gây hỗn loạn ở đây lại chính là do Bạch Ưng và Tần Vạn Dư phái đến.

Bỗng nhiên đứng dậy, tia máu đầy trong mắt người đàn ông cả đêm không ngủ, hiện vẻ nhếch nhác vô cùng, cả mặt sát khí nặng nề phảng phất như ma vương đến từ địa ngục, làm người ta bất giác run rẩy.

Tối qua, chính tại cánh cửa bên ngoài căn phòng này, hắn chính là như thế buông tay của Roy, chớp mắt một cái...lại làm người hắn yêu rơi vào tình trạng nguy hiểm như vậy! Hắn đường đường giáo phụ hắc đạo Á châu, lại còn không bảo vệ được người yêu của mình! Tối qua đám người giải tán, khi biết được trong cả sòng bạc đều không tìm thấy Roy, hắn gần như muốn cho mình một phát súng! Thế nhưng hiện giờ không được, Roy còn đang đợi hắn cứu hắn...

"Lão đại, tiểu thư Emma đến rồ!"

"Emma? Bà ta đến làm gì?...Bà ta rốt cuộc là người gì?!" Mục Tư Thiều đột nhiên nhớ ra, cuộc đối thoại tối qua của người đàn bà tên Emma này và Roy, vả lại người kinh doanh sòng bạc này chính là Emma này! Nếu như người phụ nữ này là đồng lõa của Bạch Ưng và Tần Vạn Dư...

Mục Tư Thiều nhanh chóng cầm lấy súng trên bàn, mở chốt súng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#off