Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngày hạnh phúc bên nhau

-"Tôi biết là cậu không thể trượt băng". Lucifer nhìn Michael đang sửng sốt trước một dải song đóng bang chạy tít tắp đến tận đường châ trời. Ánh mặt trời nơi đây chói lòa, nhưng mọi thứ vẫn lạnh lẽo, không hề ấm áp, dễ chịu như trên Thiên Đường.
Lucifer đưa cho Michael một chiếc áo khoác nhung màu trắng, dù họ là thiên thần, nhưng trước cái rét của Bắc Cực thì vẫn nên giữ ấm cho bản thân một chút. Nhất là đối với Michael, người vốn dĩ đã sống quanh năm trên thiên đường, nơi chỉ mang mùa xuân ấm nóng, dễ chịu.
- "Cậu nên trượt bang để hồi phục những trấn thương của cơ thể". Lucifer đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Michael, đôi mắt vàng rực của cậu ta ngó Lucifer kì lạ.
- "Tôi tự đi được mà". Michael lao ra sân băng, dù là một thiên thần với hàng triệu năm chiến đấu, nhưng cậu ta vẫn loạng choạng trên sân băng này. Thậm chí đã phải dùng đôi cánh của mình, vẫy lên vẫy xuống như một con vịt trời để giữ thăng bằng.
Lucifer bật cười, hắn nhẹ nhàng và uyển chuyển lướt vào sân băng, nắm lấy tay của Michael.
- "Tôi sẽ hướng dẫn cậu". Hắn nhẹ nhàng đưa Michael theo mình, hai người lướt trên bề mặt băng dầy và trơn nhắn. Lucifer có thể nhẹ nhàng tạo ra các đường cung đẹp đẽ. Michael lúc đầu còn khá bối rối, cậu ta bám riết lấy bàn tay Lucifer. Nhưng dần dần, cậu ta đã thích nghi được với mặt băng, bắt đầu sử dụng sự thăng bằng của mình trượt theo Lucifer.
Phải nói rằng, nếu như Lucifer mang lại vẻ phóng khoáng trên sân băng bằng những sải chân dài, khuôn mặt điềm tĩnh, vững chắc. Thì Michael lại có phong cách trượt băng nhẹ nhàng, uyển chuyển, giống như một cánh chim đang nhẹ nhàng lướt đi.
- "Muốn đua đến đường chân trời không?". Michael nói, đôi mắt cậu rực sáng.
- "Được thôi, nếu tối thắng hãy chấp nhận tôi một điều kiện". Lucifer đáp, mái tóc bạch kim tung bay trong gió, đôi mắt tím sáng lấp lánh, hắn đẹp đến rung động lòng người.
Michael chẳng hề lo lắng gật đầu.
- "Hãy đi cùng tôi đến vũ hội của các tiên băng". Lucifer nói.
-"Được thôi! Có gì đâu hahaha, nếu tôi thắng, cậu sẽ phải cùng tôi đi tìm viên đá nham thạch". Michael bỗng nói mà không hề suy nghĩ.
Lucifer ngỡ ngàng nhìn Michael, lo sợ rằng cậu sẽ nhớ ra điều gì đó. Nhưng khuôn mặt của Michael vẫn vô tư lự.
- "Tôi biết thật là ngu ngốc, chưa có ai tìm được, cho nên....tôi sẽ thắng cậu!". Michael lướt đi trên mặt băng thật nhanh, cậu phóng về phía trước.
Lucifer nhớ đến khoảnh khắc họ còn thơ trẻ, khi thế giới mới hình thành sau cuộc chiến giữa con người và các thiên thần, họ cũng đã có một cuộc đua bằng đôi cánh của mình đến mặt trời. Lúc đó, viên đá nham thạch chỉ là một thông tin mà Chúa Trời nhận được từ vũ trụ, không ai kiểm chứng được nó đúng hay sai. Michael đã luôn cảm thấy thích thú khi tìm ra các bảo vật này, cậu ấy cho rằng, các thế giới nên được bảo vệ một cách vĩnh viễn.
- "Tôi sẽ không để cậu thắng đâu". Lucifer lao theo sau, hắn ta mỉm cười nhìn mái tóc vàng óng ả của Michael chìm vào trong ánh sáng mặt trời rực rỡ, cậu ta thật đẹp, thánh thiện, thuần khiết hơn bất kì ai.
Lucifer lướt qua Michael, hắn ta không kìm được mà nhìn vào cậu ấy. Cả khuôn mặt Michael như bừng sáng, đôi mắt vàng lấp lánh, mái tóc tung bay. Họ đã từng nhìn thấy Chúa, ông ấy thật đẹp, thật hiền hậu và nhân từ. Nhưng đối với Lucifer, ông ta quá hoàn hảo, vô dục, vô cầu. Từ khi họ còn là những tổng lãnh thiên thần, hắn đã luôn muốn nhìn thấy Michael vào mỗi ngày, khi có cậu ta ở bên phải của Chúa, hắn không thể thôi dỏng tai lên nghe tiếng thở, giọng nói, thậm chí ngay cả tiếng vạt áo của cậu ta chuyển động cũng làm hắn chú ý.
Lucifer dừng lại trước vầng mặt trời ở cuối con song băng bất tận, người thường mất đến cả ngày để tới được cuối con song băng, nhưng họ là thiên thần, tốc độ và thời gian cũng ngắn hơn rất nhiều.
- "Tôi thắng rồi!". Lucifer nói.
Michael bật cười, cậu đưa tay lên vuốt mái tóc vàng óng ả, đáp:
- "Nào, vậy thì cùng đi đến vũ hội thôi".
Đám tiên băng nhốn nháo hơn Michael tưởng rất nhiều, chúng đều có mái tóc màu trắng hoặc xanh, chúng bao bọc bởi nhưng chiếc cánh mỏng như lớp băng, khuôn mặt của chúng tinh tế, nhỏ nhắn. Nữ sẽ có mái tóc dài màu xanh, trong suốt như các thác nước, nam thì có mái tóc ngắn màu trắng. Chúng đang túm tụm lại uống rượu từ những con sống ngầm dưới mặt băng lạnh giá. Chúng hò hét, say xỉn. Nữ thì múa đao, múa kiếm, nam thì nhẩy nhót cài những bông hoa tuyết lên đầu. Họ kéo cả Lucifer và Micheal vào nhẩy, bọn họ cùng nhau ca hát, uống những chum rượu mát lạnh, ăn những bông hoa tuyết tích tụ cả triệu năm ở mạn cực bắc.
- "Chào các anh em thân mến". Từ dưới mặt băng dày cả chục mét, một tên tiên băng lao lên trên thân của con cá voi khổng lồ, hắn say khướt, hai má đầy những vết trắng trên nền da xanh nước biển.
Hắn loạng choạng tiến đến bên Lucifer, cười hi hi, và hí hửng nói:
- "Ôi cha, một cô gái tuyệt đẹp, chúc mừng Đức Ngài đã mang một mỹ nhân về".
Lucifer lạnh nhạt nhìn hắn, còn Michael thì dài mặt ra. "Ủa, từ khi nào một thiên thần nam tính, rắn chắc như hắn lại biến thành cô gái?".
- "Thôi lè nhè đi Charlie". Lucifer nói, hắn túm cổ Charlie, đá tung mông tên người băng.
Một đám người băng vây xung quanh Lucifer, cậu ta đang giải quyết vấn đề gì đó. Michael nhìn mấy cô người băng gần đó, họ chắc là những tiên nhỏ, nhìn bé xỉu giống mấy đứa nhóc. Họ ngại ngùng nhìn Michael, anh mỉm cười với mấy cô bé, chúng mon men tới.
- "Anh Thiên thần, anh nhìn thật đẹp!". Cô bé có mái tóc màu xanh ngắn ngang vai dung cảm bước lên nói.
- "Ồ, em cũng rất đáng yêu". Michael xoa đầu cô bé, sự ấm áp từ các thiên thần khiến cô bé rất thích. – "Em tên gì?". Micheal hỏi
- "Minie ạ". Cô bé đáp, đôi mắt xanh trong vắt nhìn cậu ta.
- "Ngài Lucifer không cho bọn em làm phiền anh". Cô bé lầm bầm, liếc nhìn về phía Lucifer đang được vây quanh bởi những vị tiên băng lớn hơn, trông rất có vai vế, họ mặc áo choàng, tóc dài, y phục của họ giống như những thác nước đính các viên kim cương nhỏ xinh.
- "Không sao đâu, ngài ấy đáng sợ như vậy sao?". Micheal hỏi, anh cảm thấy băn khoăn về người bạn hiền hậu của mình.
- "Dạ không, ngài ấy rất tốt với bọn em". Minie đáp. – "Ngài ấy đã giết tên quỷ băng và trả lại vùng đất ở mạn cực Bắc cho bọn em sống. Ngài ấy không để cho lũ quỷ địa ngục bị giam dưới đáy của biển sâu ăn thịt bọn em nữa. Ngài ấy còn cho bọn em kẹo băng, rất ngon.
Cô bé mỉm cười xòe ra từ trong bàn tay những viên ngọt bọc đường làm từ băng. "Bắc Cực không thể có hoa cỏ, kiếm đâu ra mật để làm đường? Có lẽ cây cối được trồng trong tòa lâu đài hổ phách". Michael thầm nghĩ trong đầu.
- "Đi thôi, Michael, chúng ta nên sớm quay về". Lucifer đáp, khuôn mặt anh có vẻ nghiêm túc hơn.
Michael đi theo Lucifer về, thậm chí cậu cũng chẳng buồn hỏi có chuyện gì xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top