Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

01. Mina

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01. Mina

Năm Mina mười bốn, nàng mang Chaengie về.

Từ khi lên sáu, Mina bé nhỏ đã không ngừng thuyết phục, vòi bố mẹ cho nhận nuôi thú cưng. Họ không đồng ý, biện lí do là Mina còn nhỏ quá, và họ không đủ thì giờ để chăm thú nuôi. Họ thậm chí còn chẳng dành đủ thời gian cho con gái của họ nữa là.

Trời mùa hạ đổ cơn mưa, không hẳn là mưa ầm ập đổ xuống như trút nước nhưng vẫn đủ để khiến vạn vật rơi tõm vào lạnh lẽo và ảm đạm suốt cả ngày. Nàng ghét đi bộ về nhà trong cái tiết trời như thế này, ghét cả những lúc mấy chiếc xe xẹt ngang dăm vũng nước mưa đọng lại trên đường và làm nước bắn tung toé nữa. Vốn dĩ tài xế thừa sức điều khiển mấy chiếc xe đó chậm lại, nhưng nàng đoán là họ quá bận, để rồi mải tập trung lái xe tới nơi họ cần đến và chả thèm đoái hoài gì tới nhân sinh thế sự ngoài kia, không khác gì bố mẹ nàng mấy. Hai người họ vừa mới nhắn tin xin lỗi vì quá bận bịu công việc, và hứa sẽ đền bù cho nàng sau, nghĩa là họ sẽ mua cho nàng thứ gì đó đắt tiền. Mỉa mai thay, thật sự, công việc của họ là chăm sóc cho người khác, là bác sĩ, vậy mà họ thậm chí còn không có đủ thời gian quan tâm đến chính đứa con gái của mình.

Trên đường về nhà từ lớp học ballet, Mina quyết định đi đường vòng nhằm tránh bị mấy chiếc xe tạt nước trúng và có lẽ, nếu nàng đủ may mắn, thì chạy biến ra khỏi thế giới này luôn. Con đường nàng đang đi được rải đầy sỏi, chạy xuyên qua bìa rừng, thường thì không nhiều người tản bộ qua đây, ngoại trừ các cụ già. Khi còn nhỏ, nàng vẫn hay đánh bạo đi đến cánh rừng này, tìm về chút không gian khoan khoái và yên ắng.

Cất bước xuyên qua một khu vực rậm rạp hơn, nàng chợt nghe vài âm thanh kì lạ. Trong màn mưa, âm thanh ấy như lả đi và dường như không thể nghe thấy. Mina dừng chân, dỏng tai nghe ngóng và nhận ra âm thanh đó là một tiếng kêu yếu ớt vọng đến từ một bụi cây. Nàng chăm chú, tiến lại gần hơn, dùng tay trần gạt phắt đi các nhánh cây chắn cản và phát hiện nguồn cơn mọi việc. Một chú mèo mướp con với bộ lông màu vàng cam bị bùn đất và vụn lá làm lấm bẩn, kiệt sức nằm đó. Trước khi vươn đầu ngón tay chạm đến mèo con, Mina một thoáng chần chừ vì sợ mình sẽ bị cắn. Chú mèo tội nghiệp dường như không còn sức để động đậy nữa, chỉ giương cặp mắt ánh màu nâu lục nhìn lấy nàng. Một tiếng meo nhỏ nhoi bật ra, van nài cứu giúp.

Hiển nhiên, Mina bồng chú mèo về nhà, nói với bố mẹ rằng ngoài giúp bé mèo này thì mình chẳng mong nhận được quà sinh nhật gì khác nữa. Mèo con được đưa đến bệnh viện thú y, được dốc sức điều trị trước khi làm thủ tục để người khác có thể nhận nuôi. Tuy nhiên, vào lúc chú mèo đã hoàn toàn hồi phục hai tháng sau đó, cảm giác lưu luyến đã bén rễ bên trong Mina, khiến nàng không muốn rời xa. Chú mèo cũng trở nên giở chứng, cực kì hung hăng khi bị tách ra khỏi Mina, thậm chí là chỉ để làm một cuộc kiểm tra sức khoẻ ngắn ngủi. Mina và bố mẹ rơi vào tranh cãi. Nhưng khi nhận thấy tâm trạng Mina đã tốt hẳn lên khi được ở cạnh bên chú mèo, họ cũng dần dịu lại.

Khi được hỏi, liệu nàng sẽ đặt tên chú mèo là gì, Mina trả lời:

''Chaengie'' - ẻm là một bé mèo cái - rồi nàng thủ thỉ vào tai bé mèo mướp đang thoả mãn nằm gọn trong vòng tay nàng, ''Hi vọng ta sẽ là bạn tốt của nhau.''

***

Chaengie đột nhiên biến mất hai tuần, ngay trước sinh nhật lần thứ mười lăm của Mina. Ban đầu, nàng không lo mấy. Bé mèo từ sau khi hồi phục đã trở nên dạn dĩ hơn rất nhiều. Chaengie bắt đầu sục sạo thế giới bên ngoài và thường đi đâu mất cỡ một hay hai ngày. Cô giúp việc bảo, ít khi nào bé mèo ở nhà vào ban ngày lắm, cũng là trong lúc Mina ở trường. Đôi lần, nó không về nhà khoảng ba, thậm chí là bốn ngày, và rồi sau đó xuất hiện trở lại như đó là chuyện thường ngày ở huyện.

Bác sĩ thú y đề xuất nên giữ Chaengie trong nhà nhưng Mina không đồng ý. Nàng biết rõ cảm giác bị bó buộc trong bốn bức tường vốn trống rỗng và lạnh lẽo cỡ nào, nên nàng không muốn Chaengie bị giam hãm như vậy. Sau hai tháng chăm sóc bé mèo, cả hai đã hình thành một mối lương duyên đặc biệt, hoặc giả chỉ là Mina thích tin như thế.

Ban đầu Mina không để ý nhưng sau đó, nàng phát hiện Chaengie luôn luôn hiện diện trong cùng một phòng với nàng, ít nhất là khi bé nó ở nhà. Nếu Mina đang trong phòng khách, Chaengie sẽ nằm thiu ngủ trên kệ TV hoặc đùa bỡn (phá hoại) mấy chậu cây trồng trong nhà phía gần đó. Nếu Mina trong bếp, bé nó sẽ nằm gọn trong ổ, hoặc giương nài cặp mắt tròn xoe trong veo màu nâu lục đòi thêm đồ ăn (thường là thịt gà). Mina làm gì nhẫn tâm đến độ nói không chứ. Thôi mà, Chaengie của nàng đang đói đó. Gần như lúc nào nàng cũng thấy Chaengie nằm sải lai ngủ trên tầng phòng mình, hoặc có khi nằm chơi mà chẳng làm gì sất. Thế nên, có lẽ là chú mèo không còn cáu kỉnh khi bị tách ra khỏi nàng nữa rồi, nhưng Mina vẫn là người Chaengie ưa thích nhất.

Chaengie biệt tăm hai tuần lễ, Mina buồn đến suy sụp. Nàng đã đến gõ cửa từng nhà trong khu nàng ở, mặc cho cái chứng sợ giao tiếp đay nghiến, hỏi rằng họ có nhìn thấy con mèo mướp nào lông màu vàng cam với đôi mắt màu nâu lục hay không. Nàng in tờ bướm dán lên mọi cây cột trên đường từ nhà tới trường. Nàng còn quay lại con đường rải sỏi gần cánh rừng mỗi ngày, khản gọi, nuôi hi vọng sẽ tìm được Chaengie lần nữa.

Vào sinh nhật lần thứ mười lăm của mình, Mina ước một điều ước. Nàng ước gì Chaengie sẽ trở lại với nàng.

Và nàng đã được toại nguyện. Mina nhác thấy bóng hình một cục tròn ủm màu cam lông lá trên bệ cửa sổ, nàng xộc đến, siết ôm lấy nó vào lòng. Nước mắt dần rơi trên khuôn mặt nàng, đó là lần duy nhất, là những giọt lệ đong đầy hạnh phúc.

''Ôi Chaengie. Em về rồi. Làm ơn đừng rời xa chị nữa.''

Mãi đến khi bình tĩnh trở lại, nàng mới nhận thấy con mèo vừa thả xuống đùi nàng một mẩu gì đó trong suốt như đá quý. Dưới ánh trăng tỏ, mẩu đá ánh lên như thể ai đó đã giấu vụn trăng lóng lánh chảy xuống nơi đáy nước. Đó là một mẩu đá mặt trăng.

''Em lấy thứ này ở đâu?'' Mina hỏi, vẻ mặt tò mò nhìn xuống chú mèo. Chú mèo chỉ trân trân ngó lại nàng, cặp mắt màu nâu lục ngây thơ vô số tội chậm rãi chớp chớp.

Đêm đó, Mina đã trải qua giấc ngủ yên lành, với Chaengie lọt thỏm nằm trong vòng tay. Mảnh đá mặt trăng trên tủ đầu giường sáng toả dịu hiền.

Chaengie vẫn đều đặn đi đi về về nhưng không khi nào đi quá năm ngày nữa. Nó cũng mang về thật nhiều quà cho Mina sau khi hoàn thành mỗi chuyến du ngoạn, tuy không hẳn quý giá như đá mặt trăng (Mina vẫn chưa rõ làm thế nào bé mèo của nàng có được nó) nhưng cũng rất đáng yêu. Dăm ba hòn đá cuội xinh xinh, lá cây, hoa, tiền xu (mới bây lớn đã đi ăn trộm!), vài thứ sặc sỡ khác và cả rệp chết. Mina tiện tay lấy mấy hòn đá cuội và hoa đem trang trí phòng, cất những đồng tiền xu vào hộp, kẹp lá cây và cánh hoa vào sách, với cả vứt mấy con rệp đi (tất nhiên rồi).

Dường như Chaengie biết rằng mảnh đá mình mang về khiến Mina vui biết nhường nào, bé con quyết định tặng nàng nhiều quà hơn. Mèo ngốc, duy việc Chaengie của nàng quay lại đã là quá đủ để khiến Mina hớn hở rồi, nhưng Mina cũng hết sức hài lòng với mấy thứ Chaengie tặng, phòng nàng (và cả thế giới của nàng nữa) trở nên tươi tắn hơn nhiều so với trước đây.

***

Năm Mina mười sáu tuổi, nàng nhận ra mình là người song tính. Nghe thật tệ, vì thế giới này, đáng buồn thay, từ trước đến nay vẫn là thế giới của những người dị tính. Mina không biết nên làm gì hay trò chuyện cùng ai. Nàng ít khi nào bày tỏ gì với bố mẹ, cũng không có bạn thân ở trường. Nàng cảm thấy thật não nề và sợ hãi, nên nàng ôm Chaengie vào lòng, thủ thỉ mọi điều mình không thể nói với bất cứ ai khác. Nàng không chắc bé mèo có hiểu cái gì là xu hướng tính dục, rồi cả cái gì là giới hay không, nhưng Chaengie vẫn nằm yên trên đùi nàng, kiên nhẫn nghe hết bài diễn văn cuồn cuộn bộc phát. Bé mèo khi ấy sẽ cọ cọ má vào tay Mina, dụi dụi đầu vào nàng, đòi nàng gãi gãi. Chỉ thế thôi cũng đủ khiến tâm trạng Mina tốt lên rồi.

Lần tiếp theo Chaengie từ bên ngoài về, nó mang theo một chiếc cài tóc cầu vồng với hình mặt cười, trông rất có khả năng cao là của nhóc tì nào đó ở nhà trẻ. Chiếc cài tóc lem nhem đầy đất, chắc là bị đứa nhóc đánh rơi. So với mấy thứ khác Chaengie mang về thì món đồ lần này không hẳn là lạ lùng gì, nhưng Mina tự hỏi, liệu đây có phải chỉ đơn giản là trùng hợp ngẫu nhiên không, vì đúng lúc đúng thời điểm quá đỗi. Dù sao đi nữa, chiếc cài tóc nhỏ đã sưởi ấm trái tim nàng nhiều hơn nàng nghĩ. Nàng hôn lên đỉnh đầu mềm mịn như tơ, thủ thỉ lời cảm ơn. Nàng biết, không quan trọng xu hướng tính dục của nàng là gì, Chaengie vẫn sẽ yêu nàng như lúc ban đầu thôi.

Sau đó, nàng nhận được nhiều món quà có hình cầu vồng hơn, thi thoảng là chiếc kẹp tóc, mặt dây, mấy chiếc sticker, poster rách với màu sắc sặc sỡ. Biết đâu chừng chỉ là do chú mèo thích mấy thứ rực rỡ cũng nên.

***

Tuổi mười bảy nhọc nhằn quá đỗi. Mina, bằng đủ thứ bài đánh giá và hàng tá việc linh tinh lang tang khác, phải chọn ra ngành nghề mình sẽ theo đuổi để chuẩn bị cho kì thi đại học sắp tới. Chaengie mang tặng Mina một miếng sticker dạ quang hình ngôi sao, và nàng dán nó lên tường phòng ngủ. Mỗi khi Mina làm tổ trên giường, cùng Chaengie nằm cạnh bên trong căn phòng ngập bóng tối, chiếc sticker như sáng bật hẳn lên. Họ chuyển ổ của Chaengie vào phòng Mina vừa mới đây thôi, vì hầu như lúc nào Chaengie cũng ở đó, nhưng Mina lại thích mèo cưng của nàng lên nằm chung giường với nàng hơn.

Nàng chọn ngành luật, khiến bố mẹ nàng hết sức lao tâm khổ tứ. Nàng chỉ là không muốn trở thành bác sĩ giống như họ mà thôi.

***

Tuổi mười tám đến, Mina phải sửa soạn chuyển vào sống ở kí túc xá trong khuôn viên trường, nơi cách nhà nàng tận hai tiếng đi xe ô tô và bốn tiếng di chuyển bằng phương tiện công cộng. Nàng khổ sở biết bao khi không được mang Chaengie theo do kí túc xá của nàng cấm nuôi mèo. Chaengie gửi gắm nàng một mặt dây chuyền nhỏ bằng bạc, khắc hình một con mèo, mang đậm phong vị ma mị và cổ xưa như mấy thứ ta thường thấy trong các bộ phim về phép thuật thời xưa cũ. Chắc mẩm đây là món trang sức của ai đó rồi. Nàng hỏi quanh hàng xóm, nhưng chả ai nhận cả. Chắc hẳn vật này cũng rất quý giá đối với Chaengie, vì trong khi Mina vòng vòng đi quanh đó để hỏi, em mèo tò tò theo sau nàng sít sao và chỉ không đi theo nữa khi nàng cuối cùng cũng chịu xâu nó lại thành sợi dây chuyền và đeo lên cổ.

Mỗi lần chạm xuống mặt dây treo ngay gần nơi ngực trái, Mina cảm thấy mình như được sưởi ấm và bảo vệ, không khác mấy so với khi nàng ở bên Chaengie.

***

Những tuần đầu tiên đã phải khiến Mina vật vã vì nàng đã quá quen với việc có Chaengie bầu bạn, cũng như là nguồn cơn an ủi của nàng. Nỗi lo âu dần nuốt lấy nàng, buộc nàng phải hổn hển thức giấc trong đêm, giữa những cơn mộng mị kinh hoảng mà nàng còn không tài nào nhớ nổi. Mina không hãi việc bạn cùng phòng của nàng thi thoảng lên cơn mộng du, nàng không trách Sana, nhưng đang đêm mà mở mắt dậy, thấy bạn cùng phòng đi tới đi lui trong vô thức, hay làm gì đó lạ lùng, thì lại là chuyện khác. Nàng chỉ có thể ghì chặt mặt dây hình mèo trong tay, mong mỏi sao Chaengie sẽ ở đây bên nàng.

Và em mèo đến thật. Một ngày âm u, bằng một phép thần kì nào đó mà Chaengie xuất hiện ngay bệ cửa sổ phòng kí túc xá của nàng. Mới đầu, Mina còn nghĩ là mình đã thật sự phát rồ. Ai ngờ, chỉ khi nghe tiếng Sana ríu rít, ''Bé mèo kia! Làm thế nào em đến được đây vậy hả?'', thì nàng mới nhận ra, đích thị là Chaengie, một cục bông toát đậm vẻ đường hoàng oai nghiêm, đang ở ngay đây. Lần này, một chiếc chuông gió Nhật Bản (có đính chuông) lủng lẳng treo trên miệng Chaengie, đồng thời leng keng reo khi em mèo nhảy xuống và đi tới chỗ Mina. Đung đưa trên vòng cổ của chú mèo cũng xuất hiện một mặt dây chuyền bạc, nhỏ hơn thứ đang yên vị trước ngực Mina một chút. Chú mèo húc đầu vào tay Mina, như thể thắc mắc tại sao nàng không như thường lệ chào mừng mình.

Mina bế thốc mèo cưng lên, siết chặt cỗ mềm mại và ấm áp đã làm nàng khổ tâm nhung nhớ vào một chiếc ôm.

''Chờ đã, đó là mèo của cậu à? Làm sao nó đến được tận đây? Cậu có nói với mình là có nuôi một em mèo xinh xắn đến nhường này đâu?'' Nàng có thể nghe ra được trong giọng Sana có bao nhiêu là phấn khích. Nàng cũng muốn biết làm cách nào mà Chaengie tới được đây lắm chứ.

Bố mẹ Mina cũng không rõ, họ cũng rất ngạc nhiên khi biết Chaengie có thể tìm được đường tới tận đó. Họ chỉ nghĩ Chaengie ra ngoài chơi như bình thường. Sau khi đã chấm dứt cuộc nói chuyện dài nhất với nhị vị phụ huynh kể từ ngày chuyển tới kí túc xá, Mina tò mò ghé nhìn mèo cưng đang nằm dài ra sàn, trông có vẻ khá thoả mãn với mấy lời khen rù rì mãi không hồi kết của Sana (''Quả là một bé mèo khả ái nha. Thân thiện và ngoan ngoãn nữa''). E là nàng nên lách luật thôi.

Không khó để thuyết phục Sana, cô nàng thậm chí còn đồng ý ngay tức khắc, trước cả khi Mina ngỏ xong ý định của mình. Việc khó khăn là làm cách nào để giấu Chaengie khỏi mấy người quản sinh nhưng Chaengie lại ngoài dự liệu khiến mọi chuyện dễ dàng hơn hẳn. Chú mèo hầu như khi nào cũng đi khám phá công viên gần đó, chưa bao giờ giở chứng và hoàn toàn không xuất đầu lộ diện mỗi lần quản sinh ghé qua, thậm chí cả trước khi Mina và Sana kịp phát giác.

Mina treo chiếc chuông gió nơi cửa sổ, giờ đây luôn rộng mở để Chaengie tiện ra vào. Đó là một chiếc chuông gió Nhật Bản làm bằng đồng, có đính chuông và được khắc những hình thù phức tạp. Một mảnh giấy lủng lẳng treo ở giữa, một mặt được trang trí bằng những hoạ tiết kì lạ, còn mặt kia là một biểu tượng hình mèo. Từ đó về sau, nàng chẳng mấy khi gặp ác mộng nữa.

Tuy lần gặp đầu khá tích cực, phải mất một chút thời gian thì Chaengie mới chịu tin tưởng Sana và để cô nàng thoả thích ôm. Sana là một người nghiện ôm. Và lần đầu Chaengie mang quà tặng Sana, một chiếc kẹp tóc hình hoa anh đào dễ thương, cô nàng vui đến nỗi suýt bật khóc.

Khi Mina lên năm hai, họ chuyển ra khỏi kí túc xá. Như thế tốt hơn nhiều vì họ không cần mải lo về việc người ta có thể nhìn thấy Chaengie nữa. Sana, tự nhận mình là bạn-là-con-người thân nhất của Mina, dĩ nhiên cũng cùng nàng chuyển đi. Làm gì có chuyện dễ tìm được một bạn cùng phòng ngăn nắp, trầm tĩnh và tử tế như Mina chứ? Nhất là khi nàng còn sở hữu một chú mèo tuyệt đỉnh, cứ lâu lâu lại mang quà về nữa cơ.

Chỗ ở mới của hai người ở gần một công viên, tiện để Chaengie đi thăm thú. Em mèo vẫn đem về nhiều thứ đồ tặng các nàng, thậm chí là còn đa dạng chủng loại hơn hồi trước. Những mẩu cây cỏ còn tươi, bạc hà và hoa hồng chẳng hạn (còn nguyên cả rễ): Mina giâm chúng vào chậu trồng ngoài ban công. Đông sang, Chaengie mang về lá cây khô: Sana sau đó nhận ra, mấy chiếc lá đó khi đốt lên sẽ toả mùi hương dễ chịu, nên cô nàng bắt đầu đốt chúng để sưởi ấm căn nhà (có lần, cô nàng thiếu điều suýt chút nữa là đốt cả cái nhà thành tro). Những cành hoa: họ cắm chúng vào bình đặt nơi bệ bếp. Một lần, chú mèo mang về một lọ nến thơm ướp hương hệt như cánh rừng gần nhà Mina. Nàng tự hỏi, mèo cưng của nàng làm thế nào, và ở đâu mà tìm được những thứ như thế? Cây cỏ thì chắc là từ công viên gần đó rồi, nhưng lọ nến thơm kia, cùng với mặt dây chuyền của Mina và mẩu đá mặt trăng hồi trước vẫn còn là những bí ẩn.

***

Chaengie thỉnh thoảng cũng ương bướng khó chiều. Hồi Mina lần đầu có bạn trai, chú mèo hoàn toàn tỏ thái độ khinh miệt. Mina ban đầu cứ tưởng là do mèo cưng không thích người lạ, ai ngờ mọi chuyện lại tệ hơn thế. Mỗi lần bạn trai Mina ghé qua, Chaengie luôn xù lông hướng hắn khè khè, luôn kiếm cớ chen vào ngồi giữa hai người và cào hắn bất cứ khi nào Mina không để ý đến. Kết cục, Mina và hắn chia tay. Nàng một lần bắt gặp hắn đá Chaengie và chỉ bấy nhiêu thôi cũng là quá đủ để nàng chia tay hắn rồi. Nàng sau đó có hẹn hò với vài nam thanh nữ tú nữa, nhưng chẳng mối quan hệ nào kéo dài bền lâu.

Tốt nghiệp xong, Mina bắt đầu làm việc tại phòng ban pháp lý của một công ty nọ. Sana chuyển ra sống với bạn gái của cô nàng, Momo, người cuối cùng cũng được Chaengie chấp nhận sau 4 tháng hai người họ hẹn hò. Công việc của nàng đôi lần thật rối ren, nhưng nàng còn có Momo và Sana, luôn sẵn lòng dang rộng vòng tay chở che, tụ tập cùng nàng, dĩ nhiên còn cả Chaengie nữa.

Chaengie của nàng có đôi chút khác thường, Mina biết chứ. Chaengie đã là một chú mèo mướp hoàn toàn trưởng thành, nhưng nó không già đi mấy so với những con mèo khác mười năm tuổi đời, thường thì mèo sống được mười năm đã được tính là già rồi. Nàng chưa từng thấy chú mèo tới kì động dục. Bác sĩ thú y bối rối gãi gãi đầu bảo, có khi hormones của nó có vấn đề chăng, nhưng kết quả kiểm tra lại không có gì bất thường.

Dù có ra sao đi chăng nữa, Chaengie vẫn là mèo cưng của nàng và một người một mèo vẫn sẽ săn sóc cho nhau hệt như trước đây. Thế nên, Mina không mấy bận tâm về vấn đề này. Cho tới một ngày...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top