Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

06. Comb

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mina đoán không sai. Siêu thị chẳng có mấy mống người, trừ vài nhân viên. Dù gì thì bây giờ cũng là sáng chủ nhật. Mina thích thế này. Nàng có thể lượn quanh giữa các dãy hàng mà không cần phải chen chúc qua dòng người. Đừng hiểu nhầm nàng, không phải nàng ghét người ta, chỉ là nàng ghét tương tác với họ mà thôi, nhất là với nhiều người cùng một lúc. Đó là lí do nàng sống ở ngoại ô và chọn một công việc ở gần đó, mặc cho trong thành phố còn nhiều cơ hội tốt hơn. Vào những ngày đẹp trời, nàng có thể tản bộ trong công viên gần nhà, nơi có nhiều động vật sinh sống hơn con người. Hệt như cánh rừng ở quê nhà của nàng vậy. Ngoài ra nàng còn chọn nơi này vì muốn cho Chaengie có chỗ dạo chơi.

Nhắc đến cô gái nửa người nửa mèo kia, giờ đây Mina đã biết con mèo mỗi khi biến mất sẽ đi đâu, đến thế giới ma thuật. Từ ''ma thuật'' nghe thật... kì lạ và thần bí. Kì lạ, nhưng cũng không phải là khái niệm gì mới mẻ. Nó khiến nàng nhớ lại những kí ức thời thơ ấu, khi cả mùa hè của nàng chỉ quẩn quanh ông bà và những mẩu chuyện cổ tích của họ. Khoảng thời gian hạnh phúc đó đã khiến nàng muốn quay ngược thời gian xiết bao.

Nàng rất yêu ông bà. Hai người đã kéo nàng ra khỏi ngôi nhà u ám quạnh hiu, đưa nàng đến một thế giới muôn hình vạn trạng với vô số tiếng cười cùng những câu chuyện huyền bí. Hè nào nàng cũng đến khám phá vạn vật vùng nông thôn Nhật Bản, nơi ông bà nàng ở. Mina không thích chốn đông người, nhưng nàng đã cùng đám trẻ quây quần bên bà, chăm chú lắng nghe những câu chuyện cổ, những tích kể về các thần linh sống lẫn cùng con người, phô diễn phép thuật hòng cứu giúp họ, hoặc cũng có khi dẫn dụ, khiến con người lầm đường lạc lối. Đám trẻ được nghe về những thần thoại, về lí do tại sao trẻ con không được lang thang ngoài đường vào ban đêm, và tại sao ta nên trân trọng thiên nhiên. Nàng khi ấy cắm cúi đọc những câu chuyện phiêu lưu và ôm mộng một ngày nào đó mình cũng sẽ được như thế. Nhưng điều đó không kéo dài lâu.

Sau khi ông bà qua đời, mùa hè của nàng chỉ xoay quanh việc đi đến lớp học ballet, chơi game, và thi thoảng thơ thẩn quanh cánh rừng gần đó, một mình. Giờ đây, biết được danh tính thật của Chaengie và thế giới ma thuật của em, Mina tự hỏi liệu mình có thể ghé thăm vào một ngày nào đó không. Không phải vì nàng muốn sống ở đó, nó chỉ là mơ mộng hão huyền của trẻ con, mà vì nàng muốn được chứng kiến nơi đó ra làm sao. Biết đâu sau này Chaeyoung sẽ dẫn nàng theo, nếu nàng ngỏ ý.

Nàng rẽ trái vào gian hàng thú cưng theo thói quen, rà mắt lên từng món hàng. Nàng nhăn mặt khi nhìn đến kệ thức ăn khô cho mèo. Bảo sao Chaengie không thích đồ ăn cho mèo, mùi vị chúng chắc hẳn kinh khủng lắm. Mina từng được khuyến cáo là đồ ăn cho người không tốt cho mèo, nhưng Chaengie lại không thèm đả động đến đồ ăn mèo. Thế nên nàng bây giờ đã quen nấu ăn cho cả hai và may thay, con mèo không hề có triệu chứng suy dinh dưỡng nào cả. Dĩ nhiên, nàng vẫn tránh cho Chaengie ăn mấy thức có thể khiến mèo bị ngộ độc như chocolate hay nho khô. Nhưng nếu Chaengie là người, nàng không cần phải làm thế nữa, đúng không nhỉ? Thôi thì nàng sẽ hỏi em mèo sau vậy.

Lần này Mina không viết ra những gì cần mua vì những việc xảy ra trước đó khiến nàng vẫn bối rối lắm, đến nỗi quên cả hỏi Chaeyoung cần gì. Có lẽ không nằm ở gian hàng này. Mina không biết em sẽ đem theo gì để ''dọn vào ở'', nàng đành bỏ vào giỏ một chiếc khăn tắm, bàn chải, và một chiếc lược khi nhớ đến mái tóc bù xù của em, ngộ nhỡ. Chọn xong, nàng xoay gót đi thẳng đến quầy thực phẩm.

Lúc Mina về tới nhà, em gái nhỏ vẫn chưa trở lại. Hai người rời nhà cùng lúc, nhưng Mina đi đến siêu thị còn Chaeyoung thì về lấy đồ đạc để chuyển vào. Chuyển vào, Mina trầm ngâm suy nghĩ. Chaengie luôn luôn ở nơi này. Nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ sống mà không có Chaengie kề bên.

Khi nàng đang nấu bữa trưa thì Chaengie trở lại; em mang theo một cái túi, Mina đoán trong đó là đồ đạc của em. Trông nó nhỏ hơn nhiều so với Mina tưởng tượng, em bảo là mình không có đồ gì nhiều nên Mina cũng không để tâm nhiều đến.

Đang dang dở nấu ăn, nàng quay người ra sau và thấy Chaeyoung đang chăm chú nhìn mình, khiến nàng suýt chút nữa là giật thót tim. Ban đầu trông hơi lạ lẫm, nhưng em bắt đầu chầm chậm chớp mắt và làm Mina suýt bật cười. Cảnh tượng này quen thuộc quá, cứ hễ Mina nấu ăn là con mèo sẽ nằm trên ghế dài hoặc trên bàn ăn, săm soi nàng thật kĩ, hệt như giám khảo của một cuộc thi nấu ăn vậy. Nhưng nàng không cười thành tiếng, thay vào đó nàng nói với em: ''Giúp tôi dọn bàn ăn chứ?''

Phải mất một lúc, Chaeyoung mới tiếp thu được lời nàng nói và đứng phắt dậy. Dường như đầu em chỉ vừa mới nhảy số rằng giờ em là người chứ không phải mèo nữa. Em chạy đến tủ chén, giấu mặt đi, nhưng không giấu được đôi tai đỏ lựng. Dễ thương thật, Mina nghĩ.

Chaeyoung không cần hỏi Mina vị trí của mọi thứ, em đã luôn để ý Mina, à nhầm, sống trong căn nhà này đủ lâu để biết hết tất cả. Tuy vậy, cảm giác khi được cùng chị sửa soạn bữa ăn là hoàn toàn mới. Trước đây em đã cố phụ giúp Mina nấu ăn, nhưng vốn dĩ bàn chân mèo đâu có được sinh ra để làm việc đó, nên em bèn chăm chú nhìn chị. Hỗ trợ về mặt tinh thần thôi vậy. Đừng hiểu lầm Chaeyoung, em chẳng xa lạ gì việc nấu ăn này hết, chỉ là khi làm cùng Mina thay vì cùng đám trẻ la ỏm tỏi ở nhà Jihyo thì thật khác lạ. Em không phiền sự thay đổi này đâu, không một chút nào.

Trong lúc ăn, cả hai lại chìm vào lặng thinh nhưng không hẳn đến nỗi ngượng ngùng như bữa sáng. Mina không nói chuyện nhiều khi ăn, và Chaeyoung, gần như em luôn ăn trong hình dạng mèo nên nói năng không phải là chuyện cần bận tâm.

''Ngon thật. Cũng lâu rồi chị mới làm gà chiên xù.'' Chaeyoung đặt đũa xuống, thở ra đầy hài lòng.

''Tôi có thời gian mà. Nhờ sáng này em đánh thức tôi sớm.''

''Xin lỗi chị, thói quen của em rồi.''

''Không sao đâu. Tôi quen rồi, thật đấy. Với lại đi siêu thị sáng sớm cũng hay hay.''

''Vâng... Để em rửa bát nhé. Chị đã nấu ăn rồi.''

Vẫn cứ ngượng ngập thế nào ấy, Mina tự nhủ. Thực ra nàng không phải là người giỏi giao tiếp với người bình thường khác, chứ đừng nói đến một người như rạch giời rơi xuống và tuyên bố rằng giờ họ cần sống cùng Mina. Có điều, đây không phải là một người xa lại mà là Chaengie, mèo con của nàng. Nàng chẳng biết nghĩ sao, cũng chẳng biết phải mở lời nói chuyện với em về việc này như thế nào. Trong nàng là thắc mắc, vô vàn những thắc mắc. Ai mà chẳng như thế khi mèo cưng của họ lại biến thành người chứ? Nhưng Mina không biết nên bắt đầu từ đâu.

''Chị Mina này?''

''Sao thế?''

''Cái nào là nước rửa chén vậy?''

Chaeyoung có thể cảm thấy tiếng bước chân đang trờ tới từ đằng sau, một cách nhẹ nhàng. Bước chân Mina nhẹ bẫng, ngay cả khi nàng lạch bạch đi vòng quanh nhà, vô số lần, hệt như chim cánh cụt vậy. Một con chim cánh cụt cực dễ thương. Nhưng nói Chaeyoung đã gặp mấy con cánh cụt khác để so sánh với Mina cũng không hẳn đúng. Tuy nhiên, em không chắc có con chim cánh cụt nào có thể sánh được với mỹ mạo của Mina. Có mấy lần, lúc nàng luyện tập hoặc khi nhà có khách, nàng lại mang trong mình dáng dấp duyên dáng như một con thiên nga (Chaeyoung từng gặp qua vài con thiên nga rồi, nhưng chúng hiển nhiên không có cửa so sánh với Mina).

''Cái này đây.'' Mina chỉ tay vào chai màu xanh lá kế bên chai màu xanh dương. ''Còn cái kia là nước rửa tay.''

''Cám ơn chị.''

''Tôi tưởng em biết chứ. Hồi nào tôi trong bếp em chả nhìn tôi chằm chằm.''

''Em chỉ để ý đồ ăn thôi''. Cả chị nữa.

''Hừm. Bảo sao mấy hộp gà mất tiêu lẹ gớm.''

''Chị lúc đó còn đang bất tỉnh nhân sự và em cần ăn mà!''

''Nè, đừng lo. Tôi đang không có buộc tội em, chỉ nói vậy thôi.''

''...''

''Em thật sự thích thịt gà lắm hả?''

Cô gái thả ra tiếng gầm nhẹ khiến Mina bật cười khúc khích. Nàng không cản mình lại được. Nàng thấy loáng thoáng đỉnh vành tai Chaeyoung đang ửng đỏ, và nàng chỉ muốn chòng ghẹo em mãi thôi. Lúm đồng tiền đang ẩn hiện trên đôi má phiếm hồng của em.

''Em bao nhiêu tuổi rồi?''

''Nhỏ hơn chị có một tuổi thôi. Sao hả? Trông em trẻ hơn tuổi đúng không?''

''Nhìn em như con nít vậy.''

''Em không có!''

Lúm đồng tiền giờ đây lộ rõ, cộng thêm cái trề môi làm câu Chaeyoung vừa nói ra thật chả đáng tin chút nào. Mina rúc rích cười, nàng quay lại chỗ ghế dài, đột nhiên nhớ tới gì đó. Trong lúc nàng còn loay hoay với cái túi, Chaeyoung đã yên vị ngay cạnh nàng.

''Gì đấy chị?''

''Tôi quên hỏi xem em cần gì trước khi đi siêu thị rồi, xin lỗi nhé.''

''Không sao đâu, em có đủ hết đồ cần thiết rồi.''

''Ừm... Không chắc em có cần không, nhưng tôi có mua mấy thứ này.''

''Ồ. Cảm ơn chị.''

Chaeyoung nói, dù có hơi ngại ngùng khi nhận chiếc túi từ Mina. Bên trong là một chiếc khăn tắm trắng, một bàn chải đánh răng và một chiếc lược.

''Mấy thứ khác đại loại như dầu gội đầu thì tôi không biết nên mua loại nào, nên em có thể dùng của tôi nếu cần. Dù sao thì nhà cũng có một phòng tắm thôi.''

''Chị đừng lo, em có rồi.''

''Ồ, vậy thì tốt. Em có thể để chúng vào nhà tắm.''

Hai người lại rơi vào khoảng lặng, không ai biết nên nói thêm gì. Chaeyoung săm soi thật kĩ chiếc lược trên tay, nhíu mày trầm tư. Người ngoài nhìn vào không khéo lại tưởng em đang phân tích rồi tóm lược lại xuất xứ của cây lược. Đột nhiên như nhớ ra gì đó, nét mặt em sáng rỡ.

''Chị chải tóc cho em nhé?''

''Hả?''

''Như chị thường làm đó.''

Mina chớp chớp mắt, não bộ cố tiếp thu lời Chaeyoung nói. Nàng nhìn chiếc lược gỗ trên tay cô gái nhỏ, rồi đến khuôn mặt đầy trông chờ của em. Không có dấu hiệu nào cho thấy em đang nói giỡn hết. Chaeyoung dường như đang thật sự nghiêm túc. Gì chứ? Việc này có chắc là hợp pháp không đây? Nàng chải lông mèo suốt, nhưng chưa từng chải tóc cho người ta. Khác nhau lắm đấy. Nàng không đụng chạm cơ thể với người khác. À, trừ Sana vì, ủa a lô, thì còn Sana nào khác nữa đây, là hiện thân của một con cún tăng động đấy chứ đâu. Liệu Chaeyoung có hiểu yêu cầu của em ấy vô lí thế nào không nhỉ? Chắc không đâu. Khuôn mặt phúng phính cùng đôi mắt to tròn xoe ngây thơ đã nói lên tất cả. Gay thật. Em ấy đang giương ánh mắt mèo con cầu xin, rất điển hình. Em thừa biết Mina chẳng thể nào cưỡng lại nổi.

Thế nên kết quả cũng không khác gì mấy lần con mèo đòi gãi bụng mỗi khi Mina đang điên loạn múa phím laptop ngay lúc chỉ còn một tiếng nữa là deadline. Nàng thở dài đầu hàng và, mặc cho bản thân đang cực kỳ khủng hoảng, giơ tay nắm lấy chiếc lược. Trên khuôn mặt Chaeyoung nở một nụ cười toe, mắt lấp lánh niềm vui. Nụ cười rạng rỡ của em khiến Mina có cảm tưởng mình đang phơi ra dưới cái nắng mặt trời. Nóng quá. Trong một khoảnh khắc, Mina nghĩ cái cảm giác xấu hổ này cũng bõ lắm, nhưng chỉ cho đến khi em yên vị trên sàn, ngả lưng xuống chân Mina. Nàng thật sự phải chải tóc cho em sao? Như cảm thấy Mina đang chần chừ, Chaeyoung ngoảnh mặt nhìn nàng qua vai mình, nhấc mày như thể đang hỏi sao chị lại trì trệ vậy. Mina dám chắc nếu mà em bây giờ ở hình dạng mèo, đuôi em sẽ vẫy vẫy, và em sẽ cuộn tròn quanh chân Mina. Đúng vậy. Sẽ chỉ như chải lông mèo thôi.

Mina chải mái tóc rối xù cho em; tóc em ngắn, nhưng dày và bồng bồng hệt như lông tơ của mèo. Tay kia của nàng vô thức vuốt ve phần tóc đã được chải, như mọi lần nàng chải lông mèo. Đây là liệu pháp chữa lành đấy.

Tuy nhiên, so với người khác thì tóc em khá khó vào nếp. Mina thậm chí còn thấy đồng cảm với dì Petunia khi bà ta cố làm cho tóc Harry Potter không chỉa ra tứ phía. Và có lẽ vì hoạt động chải tóc này khiến cả hai thư giãn hơn hẳn, nàng như nghe thấy tiếng em ngân khe khẽ, nghe sao mà giống y như tiếng mèo gừ gừ. Ngay khi Mina nhận thức mình đang làm gì, nàng ngay lập tức rụt tay về, chỉ để nhận được tiếng Chaeyoung than vãn. Thật là một con mèo được chiều hư. Mina chẳng còn lựa chọn nào khác (nàng tự thuyết phục bản thân thế) ngoài việc tiếp tục.

Mina nhớ lắm những tương tác này. Nàng luôn bảo rằng mình không phải người thích ôm ấp, nhưng nàng lại thầm khao khát một nguồn an ủi ấm áp, thường gói gọn trong cái tên Chaengie. Nàng luôn cảm thấy bình yên khi vuốt ve bộ lông mèo mềm mại, hoặc khi em mèo lắng nghe mấy lời nàng nói nhăng nói cuội với cặp mắt to tròn ngây thơ.

Cứ thế tận mười phút sau, Mina ngáp ngắn ngáp dài, tâm trí thư thả cũng có nghĩa là buồn ngủ. Tới nước này thì chẳng còn chải tóc gì sất, mà chỉ đơn giản là Mina vuốt tóc Chaeyoung. Nàng có thể cảm nhận sức nặng đang đè dần lên chân mình và đầu em ngả lên đầu gối nàng. Mina cười khẽ khi nhìn xuống thấy Chaeyoung đã nhanh ngon giấc. Con mèo khi đang được vuốt ve rất hay ngủ gật, nhưng Mina không ngờ rằng em gái Chaeyoung cũng y chang thế. Có những thứ không thể thay đổi mà nhỉ?

Cơn buồn ngủ cũng đã tìm đến Mina, sáng nay nàng dậy hơi sớm, nhưng nàng không thể dịch người sang một vị trí dễ chịu hơn được. Nói nghiêm túc thì, có ai nỡ đứng dậy khi mèo cưng đang ngủ ngon lành trong lòng mình không? Có điều Chaeyoung không phải trăm phần trăm mèo, và em cũng không ngủ ngay chóc trong lòng nàng nhưng thế cũng chả khác mấy! Mina nghiêng đầu, ngả lưng trên chiếc ghế dài và ném mình vào cơn nghỉ trưa ngon giấc, tay vẫn luồn vào kẽ tóc Chaeyoung.

***

Chaeyoung không cần tốn công đóng gói đồ đạc, em không có gì nhiều nhặn, đơn giản chỉ vài bộ quần áo, một số vật dụng cá nhân, giấy ghi chú và bút để em phác thảo những thiết kế mới. Còn mấy thứ còn lại thì không cần thiết, em sẽ còn trở về để làm việc ở đây. Với lại, ma vật vẫn nên ở lại với thế giới ma thuật. Em không quên mang theo mấy phần nến thơm và thảo mộc dùng trong nhà tắm. Gần đây Mina có vẻ căng thẳng lắm. Biết đâu chúng sẽ có ích cho Mina, hoặc bản thân Chaeyoung nếu như việc sống dưới một thân phận hoàn toàn mới sẽ trở nên nhọc nhằn.

Trong lòng vẫn ngổn ngang những suy tư, em quyết định ghé nhà Jihyo.

Chỉ một lúc sau, em đã ngồi ngay tại phòng khách nhà Jihyo, trên tay mỗi người là một tách trà ấm. Nhà Jihyo là kiểu nhà truyền thống làm bằng gỗ, và Jihyo luôn đảm bảo rằng trong nhà lúc nào cũng ngập ánh sáng, tạo cảm giác ấm cúng và thân thiện. Hệt như chính bản thân Jihyo vậy. Chaeyoung không rõ do không gian này, hay vì sự hiện diện của Jihyo, cũng có thể cả hai, mà những suy tư phiền muộn cuồn cuộn chạy trong đầu đã được xoa dịu ngay lập tức. Người chị nhâm nhi tách trà trong khi Chaeyoung đang kể lại đầu đuôi cớ sự.

''Vậy là cô nàng phát hiện ra rồi ha. Phản ứng của em ấy thế nào?''

''Chết lặng luôn. Chị ấy không những không đá em ra khỏi nhà mà còn đồng ý sống chung với em, nhưng từ đó tới giờ chị hành xử khác lắm. Chị ấy đẩy em xuống giường khi bị em đánh thức. Sáng nào em cũng đánh thức chị ấy như vậy mà!''

''Mọi chuyện xảy ra chắc quá sức tưởng tượng của cô nàng lắm, em ấy cần thời gian, Chaeyoung à.''

''Chị ấy nói y hệt vậy. Em biết chứ. Nhưng em đau lòng lắm Jihyo à. Lỡ chị ấy không đối xử với em như trước nữa thì sao? Lỡ như chị ấy ghét phần con người của em thì sao?''

''Dĩ nhiên là cô nàng không thể đối xử với em như trước nữa, hiện tại thì cô nàng biết em không chỉ là mèo rồi. Nhưng như thế cũng đâu tới nỗi quá tệ đâu hả? Với lại chị không nghĩ cô nàng sẽ ghét em đâu, chiếu theo những gì em kể thì em ấy là cô gái tốt. Hai người đã sống cùng nhau gần cả thập kỉ rồi, mối liên kết của cả hai đang độ vững chắc. Cứ tự nhiên như bình thường thôi, để em ấy dần nhận ra em vẫn là Chaengie sống chung với cô nàng đó giờ.''

Jihyo nói, nắm lấy tay Chaeyoung để vỗ về em.

''Em không biết nữa, nhưng em sẽ cố.''

Chaeyoung mỉm cười, nhìn vào mắt người phụ nữ đối diện, tốt bụng và rạng rỡ. Jihyo có thể làm cả thế giới này rạng ngời chỉ với nụ cười của chị.

''Cảm ơn chị nhé Jihyo. Hồi nào chị cũng cho em lời khuyên tốt nhất hết.''

Chaeyoung không thể mường tượng được em đã may mắn đến nhường nào mới có được một Jihyo trong mảnh đời mình, luôn chăm sóc và dìu dắt em. Cuộc nói chuyện sớm kết thúc ngay lúc một đám lông nâu nhoè ảo phóng bay vào phòng. Ngay trước mắt hai người là cảnh tượng có thể kỳ quái đối với người thường, nhưng đã quá quen thuộc với họ. Một con diều hâu đứng trên đầu một chú chó, chú chó chạy hết tốc lực vào phòng rồi phanh lại đột ngột, khiến con diều hâu loạng choạng về phía trước.

Chỉ một giây trước khi hai con vật nhác thấy có người ngồi ở đó và ngay lập tức, không còn bóng dáng con chó hay diều hâu nào nữa, thay vào đó là hai cô gái trẻ. Một người với làn da trắng muốt đang nằm dài ra sàn, vừa in ngay chỗ con diều hâu mới ngã vấp. Người còn lại sở hữu mái tóc nâu dài và nước da khoẻ khoắn, trông điềm đạm hơn hẳn, có chút hụt hơi vì vừa chạy thục mạng.

''Hey yo hổ con! Sao lại mặt nặng mày nhẹ đấy? Gặp rắc rối với cô nàng của em à?''

Cô gái nhợt nhạt lồm cồm ngồi dậy, rạng rỡ cười với Chaeyoung.

''Em đã bảo bao nhiêu lần rồi, coi chừng móng vuốt của chị đi chứ. Da em rách cả ra rồi đây.'' Cô nàng tóc nâu càu nhàu.

''Nhưng em chạy nhanh quá. Chị phải bám víu vào chứ.''

''Vậy thì chị phải chắc chắn rằng nó không làm đau em, còn không thì lần sau chị tự đi mà chạy bằng cái giò gà của chị đi!''

''Nè nha! Em tém tém lại.''

''Gặp lại hai người vui ghê, Dahyun, Tzuyu.''

Chaeyoung lẹ làng cướp lời trước khi hai người nọ nhảy bổ vào nhau như chuyện thường ngày ở huyện.

''Tụi mình mới gặp 2 ngày trước đó.'' Tzuyu mặt không cảm xúc nói.

''Ỏ em nhớ tụi tui dữ vậy hả? Sao em về sớm vậy? Bộ làm mèo cưng chán lắm sao?''

''Ủa bộ giờ em đi gặp bạn cũng không được à? Và không. Em không nhớ mọi người nhiều vậy đâu. Em bận lắm.''

''Bận nằm ườn trên ghế ngủ nguyên ngày ha gì?''

Chaeyoung hừ mũi. Làm gì có chuyện em ngủ trên ghế dài cả ngày chứ. Em ít khi nằm đó ngủ lắm. Chỗ yêu thích trong nhà của em là phòng Mina cơ, vì nó ấm áp và ướp hương thật dễ chịu. Có lẽ đó là mùi hương của Mina, nhưng em sẽ không tự nói điều khiến mình rớt giá như thế, nhất là trước mặt hai người này. Hôm qua em không được ngủ trên giường Mina và tới giờ em vẫn còn cay lắm.

''Không hề. Mina bị bệnh nên em phải chăm sóc chị. Rồi chị ấy phát hiện ra danh tính của em.''

Dahyun thở hắt ra một tiếng, Tzuyu không nói gì, nhướng mày ngạc nhiên.

''Chuyện gì xảy ra vậy?''

''Chị ta có đuổi cổ cậu ra khỏi nhà không?''

Câu hỏi của Tzuyu làm Chaeyoung ghì chặt túi hơn. Bạn với chả bè.

''Không, thật ra là tớ sẽ chuyển vào sống chung với chị. Chị bảo tớ mang đồ mình theo.''

''Tốt hơn chị nghĩ nhiều chứ nhỉ. Vậy sao em lại nghệt mặt ra thế?'' Ủa chứ Dahyun còn nghĩ sẽ thế nào nữa?

''Chị ấy chỉ hành xử kì lạ thôi. Hết chuyện. Cái gì cũng kì cục hết.''

''Cậu nhớ cảm giác ôm ấp chị ấy chứ gì.''

Chaeyoung chớp mắt hai lần trước câu phán xanh rờn của Tzuyu. Không chỉ như thế đâu! Ừm thì em có nhớ cảm giác âu yếm với Mina một chút. Cũng còn nhiều thứ khác chứ, như là khi Mina chải lông cho em, và lúc em lắng nghe Mina kể chuyện khi đang nằm trong lòng nàng. Chất giọng mềm mỏng của nàng nghe rất êm tai và khiến em buồn ngủ vô cùng. Ờ được rồi, có lẽ Tzuyu nói có lí.

''Nghe tệ thật đấy. Chị thậm chí còn không dám nghĩ tới việc không được ôm ấp chị Jihyo.''

Dahyun vừa nói vừa rúc vào cổ Jihyo, người chị thừa dịp ân cần vỗ nhẹ đầu đứa em. Dahyun vẫn thường đứng trên vai Jihyo khi ở trong hình dạng một con diều hâu và rúc vào cổ chị. Tzuyu ném cho Dahyun cái nhìn bất mãn, nhưng rồi cũng thản nhiên ngả đầu vào lòng Jihyo. Người em út có thể hành động như thể không quan tâm, nhưng Chaeyoung nhận thấy cậu ấy ngúc ngắc đầu đầy ý nhị khi Jihyo chưa kịp để ý đến mình. Người chị đảo mắt trước hành động trẻ con này, nhưng vẫn luồn tay chạy dọc suốt mái tóc em.

Chaeyoung có thể thấy nụ cười của Jihyo dần mềm đi, và ánh mắt của chị nhìn hai đứa em tràn ngập tình thương. Chaeyoung cũng muốn Mina như thế. Sẽ không khó lắm đâu nhỉ? Mina có thể làm điều tương tự với em khi em là mèo, nhưng không đời nào nàng làm như vậy với Chaeyoung. Đúng vậy. Mina chỉ cần nhận thức được con mèo Chaengie và em gái Chaeyoung là một. Tự tin cùng hi vọng như làn sóng cuộn trào trong em. Phải. Em chỉ cần làm như vậy thôi.

Với niềm hi vọng vừa chớm nở, Chaeyoung tạm biệt ba người và nhanh chóng trên đường về lại nhà Mina.


''À chị Jihyo này. Sáng sớm này tụi em tình cờ gặp Nayeon và Jeongyeon đi hái thảo mộc với nhau đấy.''

''Hửm?''

''Tụi em hỏi thì hai người họ nói là vô tình đụng độ rồi cứ đổ thừa người kia đi theo mình.''

''Thế à? Vậy tại sao hai đứa lại nghĩ hai người họ đi chung?''

''Tại họ chối nghe nhảm quá?''

''Tzuyu!''

''Em suýt thì tin họ rồi, nhưng Tzuyu đã để ý một điều''

''Hai người họ nói là đi riêng, nhưng lại chỉ đem theo có một cái giỏ thôi.''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top