Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1......

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

như mọi khi Au lại lười giới thiệu

1........

Giữa người với người, có thể gần cũng có thể xa, những câu nói như thế vẫn nghe rất nhiều không chỉ một hai lần. gần như những triết lí sống cứ lặp đi lặp lại bên tai, nghe thấy và nhìn thấy dần dần sẽ ăn sâu vào tiềm thức, khiến cho người ta muốn sống theo cách đó, có đúng hay không?

Có những mối quan hệ có phải rất lạ, mình tiến một bước, họ lùi một bước, họ vì mình mà bước, nhưng lại là làm tăng thêm khoảng cách, ngay cả việc đứng yên họ cũng không muốn, thật lạ.....

Kim Myungsoo, con trai thứ của tập đoàn Infinite, chuyện đó ai mà chẳng biết, nhưng lại theo học đại học nghệ thuật, chuyện này cũng không lạ. trước cổng nhà ai, anh chàng soái ca sơ mi trắng ấy đã đứng đấy hơn 10 phút, nhìn đồng hồ, áo trắng quần đen, mang ba lô sau lưng, mái tóc đen đúng chất thư sinh đây rồi. Myungsoo sắp mất kiên nhẫn, đưa tay vào túi quần lấy điện thoại ra,dòng chữ "Park Dino" trên màn hình gọi đi, nên đổi tên ai kia thành Park rùa thì đúng hơn...

- Tới rồi đây – phía trong cánh cửa, ôi chúa ơi soái nữ áo sơ mi trắng đang xuất hiện, Jiyeon mở cổng, nhìn trang phục của mình, rồi nhìn Myungsoo, quả là một sự trùng hợp không hề nhẹ, cớ gì ăn mặc như đồng phục thế kia chứ, mái tóc dài hơn vai của Jiyeon có phần rối vì chạy nhanh rồi, bỏ qua vấn đề ngoại hình, trông Myungsoo đang không thoải mái vì đứng đợi quá lâu...

- 5 phút của cậu..ngắn thật đấy – Myungsoo lấy nón bảo hiểm

- Cậu chẳng ngốc tới nổi tin 5 phút là 5 phút đó chứ, tớ là con gái mà – cũng lấy nón

- Tớ không ngốc, tớ chỉ tin nhầm cậu thôi – lên xe

- Tin lời hứa của bọn con gái là ngốc đấy ngốc ạ - cũng lên xe

- Xe cậu bị gì mà cứ hư miết thế, mới sửa tuần rồi còn gì – lên ga

- Không biết nữa – sẳn sàng

- Đi thôi - âm vực ấy lên cao khi chiếc xe xuất phát

Trên đường, chiếc xe phân khối thấp ấy di chuyển nhẹ nhàng từ làn đường này sang làn đường khác, Jiyeon vẫn nhẹ nhàng ngồi sau ôm nhẹ vào lưng Myungsoo, vì nó biết chắc Myungsoo chạy xe rất an toàn....

Hôm nay hai người họ lại đi chung, chuyện không còn lạ nữa rồi. ai chẳng biết họ thân nhau, thậm chí những tin đồn Myungyeon đang hẹn hò cũng lan rộng khắp trường, cứ thế mỗi ngày mỗi ngày không ai thắc mắc gì với những cử chỉ của cặp đôi này nữa. Nam sinh không theo đuổi Jiyeon vì ngại Myungsoo, nữ sinh không lại gần Myungsoo vì lúc nào cũng ở cạnh Jiyeon, mấy đứa FA cứ đi với nhau thì bảo sao mà không ế dài hạn...

Kể ra cũng hơn 1 năm kể từ khi họ biết nhau rồi thân nhau, à là khi bước chân vào cánh cửa trường đại học này, họ quen biết rồi trở nên thân thiết lúc nào không hay nữa...

Giảng đường đại học rất lớn, hơn cả tram sinh viên, Jiyeon ngồi cạnh Myungsoo, phía bên kia, Jiyeon liếc mắt về góc bên trái, cái điện thoại ấy sao thoát khỏi tầm mắt của nó được. ngay lập tức Dani thu điện thoại về, khi Jiyeon tạo dáng bên Myungsoo khi Dani đang cố chụp lén, ôi mẹ ơi, có cần giữ kỉ thế không chứ?

- Cậu vẽ cái gì vậy? – Jiyeon di chuyển ánh mắt xuống bản phác thảo của Myungsoo

- Truyện tranh đấy – tự mình hứng thú

- Ah..khủng long sao? Đây là gì? Truyện tranh sao không có chữ? – nghiên cứu

- Chỉ vẽ chơi thôi mà – nhìn Jiyeon rồi bật cười

- Truyện tranh về động vật à? – nhìn chăm chú, chẳng hiểu gì hết

- Nhìn đi...woa..giống y như đúc, tớ đúng là thiên tài – đưa bức tranh ấy ngay bên cạnh Jiyeon, rồi chiêm ngưỡng, tự hài lòng

- ........ – Jiyeon chưa hiểu, liếc mắt sang bức mình, rồi chau mày nhìn Myungsoo, chớp mắt 2 lần

- Cậu là nàng thơ cho ý tưởng của tớ đấy, lát nữa tớ mời cậu kem – cười nham nhở

- Cậu chán sống hả? – Jiyeon đập bàn đứng dậy đầy phẫn nộ

Yên lặng, chỉ 3 giây sau, Jiyeon mới nhận thức được đang trong giờ nghe giảng, nó nhìn quanh những ánh mắt đang kinh ngạc nhìn mình, vị giảng viên nhìn Jiyeon với cặp mắt khó hiểu, làm gián đoạn bài thuyết trình của ông...

- Có gì à? Em sinh viên? – chiếc mic thu rõ từng câu nói của ông

- Không có ạ, em xin lỗi – cúi đầu tạ lỗi rồi ngồi xuống

Jiyeon thu người y như mắc lỗi tày đình, Myungsoo thì chẳng nhịn được cười nữa, mặc cho Jiyeon nhìn như muốn nuốc sống anh, vẫn bụm miệng cười, hết chịu nổi...

- Lúc sáng cậu đi với Myungsoo sao? - Ẹunji đi cạnh nó khi đến giờ giải lao

- Ờ, xe tớ hỏng – ung dung

- Sao cậu không gọi tớ, tớ cũng tiện đường mà – Eunji thắc mắc

- Thế à? – nghĩ ngợi, đúng nhỉ? Eunji tiện đường ngang nhà nó, còn Myungsoo..hình như không mấy gì thuận tiện thì phải

- Cậu cố ý muốn hành hạ cậu ấy chứ gì? – Eunji cười tươi

- Tớ sợ phiền cậu thôi – cười

- Tối qua em không đến, Jiyeon –ssi – ai đó đứng trước mặt Jiyeon

- Ai cơ? Tôi ? – Jiyeon ngơ ngác

- Em đã nhận thư, sao lại không đến? cũng không gọi cho tôi? – Hyungsik nở nụ cười vừa dễ thương vừa lãng tử của mình

- Ah..cái này... - nên nói sao đây nhỉ? Nó chẳng hiểu cái anh đẹp trai trước mặt đang nói về chuyện gì nữa

- Vậy tối nay,...thì sao? – bình tĩnh nói tiếp

- Tối nay? – lại ngơ ngác

- Vậy thì... - lấy điện thoại nó đang cầm trên tay, bấm bấm gì đó, rồi đưa lại cho Jiyeon

- Yah... - ngạc nhiên, sao tùy tiện thế

- Hóa ra gặp trực tiếp dễ dàng hơn nhiều, tôi sẽ gọi – mỉm cười vì có số của nó quá dễ dàng

- Nhưng mà...- không nói được gì vì người ấy đi mất rồi

- Hyungsik khóa trên nổi tiếng lắm đấy, Jiyeon ah – lúc này Eunji mới lên tiếng

- Thư gì cơ chứ? Thật là... - nó vẫn còn chuyện chưa hiểu

- Chắc anh ta bỏ thư vào tủ đồ của cậu, người ta vẫn tỏ tình kiểu đó mà – Eunji suy luận

- Thế sao? – lại trầm tư, nhưng sao nó chẳng thấy lá thư nào hết nhỉ, cũng phải, nó có bao giờ đụng đến cái tủ đồ đó bao giờ?

Cuối dãy hành lang, Myungsoo nhìn ngó xung quanh và không thấy ai, lấy chìa khóa ra, mở tủ đồ "Park Jiyeon lớp...."? sao lại là cái tủ đồ đó, y như mọi khi, cả tá thư tình ở trong đó, không suy nghĩ lấy hết ra bỏ vào ba lô của mình, rồi lại đóng lại, bước đi một cách hiên ngang, chuyện này rốt cuộc là sao chứ?

Sân bay Incheon...

Nam thanh niên mới quả đầu vàng ánh bạc, trang phục là một cây đen huyền bí, kéo va li bước ra khỏi cánh cửa, nhìn xung quanh một lượt, chẳng có ai đón là điều hiển nhiên, đón taxi và đưa cho tài xế địa chỉ, nhìn ngắm Hàn quốc như nhìn một đất nước xa lạ, bao lâu rồi nhỉ? Từ khi đi du học đến giờ cũng gần 5 năm rồi còn gì, Hàn quốc có khác cũng có những điều không thay đổi...-

- A lô – Jiyeon nhấc máy khi tiếng chuông điện thoại vừa reo

- "Tôi đợi em ngoài cổng đấy nhé"

Jiyeon đơ người, giọng nói nam nào thế nhỉ? Sau khi biết là ai thì thở dài một cái, chuyện gì thế này không biết nữa....

- Sao thế? – Myungsoo đứng lên định về nhưng nó cứ đứng như trời trồng ở đó

- Hyungsik gọi à? – Eunji lại gần

- Hyungsik nào? – Myungsoo lập tức phản ứng khi nghe tên con trai

- Ờ..anh ấy bảo đợi tớ ở cổng – nói với Eụnji

- Cổng nào chứ? – Myungsoo bị bơ đẹp

- Làm sao giờ? – nó mếu máo

- Thì cứ gặp thôi – Eunji bình tĩnh

- Không được, tớ không thích – mếu hơn

- Rốt cuộc 2 cậu đang nói cái gì thế? – Myungsoo bực mình

2 cô ấy nhìn Myungsoo, rồi ánh mắt Jiyeon bỗng sáng rực lên, nụ cười ấy chợt xuất hiện khiến Myungsoo cảm thấy lo sợ, có phải biểu hiện này thay cho lời muốn nói về một âm mưu nào đó chăng?

Trước cổng trường, Park Hyungsik trông chẳng thể bảnh trai hơn khi tựa lưng vào chiếc xe hơi sang trọng của mình, ánh mắt liên tục nhìn vào trong và chờ đợi cô gái ấy bước ra...

Cuối cùng Jiyeon cũng chịu xuất hiện, nhưng không phải như những gì anh ấy đã tưởng tượng...

Jiyeon tiến gần, bàn tay vẫn nắm chặt bàn tay Myungsoo, lại gần Hyungsik, thế này là sao?

- Xin lỗi, hôm nay tôi có hẹn với Myungsoo rồi – bình tĩnh

- Chào anh, tôi là bạn trai của Jiyeon – đưa tay ra định lịch sự

- Bạn trai? – nghi ngờ

- Đúng đấy, bạn gái tôi – đưa tay ôm vai Jiyeon, kéo tựa vào mình, đưa ánh mắt ấy nhìn Hyungsik như khẳng định quyền sở hữu

- Thành thật xin lỗi, chúng tôi phải đi rồi – cười tươi

Jiyeon đi một đoạn, vẫn nhìn thấy Hyungsik chưa hề thôi nhìn mình, ôi trời ạ, lên xe, nó tự động ôm lấy Myungsoo thật chặt, Myungsoo chẳng nói gì, chỉ khẽ cười rồi lái xe đi thẳng, chuyện này sao lại vui đến thế kia chứ?

- Ngủ ngon nhé, bạn gái à – Myungsoo nói khi Jiyeon vừa xuống xe

- Yah – nó không có vui nhé

- Sao? Cậu không thích thế à? – sao hôm nay trông bảnh thế nhỉ?

- Thôi đi – quay lưng đi

- Yah Park Dino, ngày mai cũng như hôm nay được không? – Myungsoo bước xuống khỏi xe, đứng nhìn về hướng Jiyeon

- Gì chứ? Cậu không định về à? – nó nhíu mày nhìn lại

- Chuyện bạn trai bạn gái ấy? tớ thích thế - đi lại gần

- Là sao? – nghiêm trọng

- ừ thì..đóng kịch như thế cũng vui lắm mà – mỉm cười

- Cậu điên rồi – vẻ mặt không quan tâm

- Tớ nói thật đấy nhé – nói với theo khi Jiyeon vào trong nhà

- Trẻ con – Jiyeon bật cười rồi đi về phòng, Myungsoo đúng là

"Ngủ ngoan đấy nhé, bạn gái à"

Jiyeon mở tin nhắn ra xem, Myungsoo chết bầm, như thế này chẳng phải giỡn nhây quá rồi sao?

" Bạn gái gì chứ? Đi ngủ đi"

" Thì chúc bạn gái ngủ ngon rồi mới ngủ"

"Ai là bạn gái của cậu? Nhây quá nha"

"Vậy đổi thành người iu cũng được, ngủ ngon nha người iu à"

"Yah, cậu có thôi hay không hả "

" không đấy, thì sao nào?"

"Ngày mai cậu sẽ không yên đâu đấy"

"Tớ cũng đang mong đến ngày mai đây này"

.........

Tiếng chuông tin nhắn và ánh đèn cứ sáng cả đêm, không ai rảnh mà tường thuật lại câu chuyện của họ, đã nhắn tin như thế thì đến bao giờ mới ngủ chứ?

Myungsoo ra khỏi nhà, hôm nay tâm trạng khá tốt. sau khi chiếc xe ấy rời đi, cánh cửa phòng khác mở ra, anh chàng với mái tóc vàng ấy, nhìn dáo dác xung quanh căn nhà, thế là đi rồi sao? Ngày hôm qua vẫn chưa kịp chào hỏi cơ mà, sao cứ như mặt trăng với mặt trời thế nhỉ?

Bước vào nhà vệ sinh, nhìn mình trước gương, ánh mắt có hồn này, cánh mũi cao cao này, bờ môi căng mọng đỏ hồng này, làn da trắng muốt này, chân mày dày thanh tú này...khoan đã..chẳng phải Kim Myungsoo hay sao?.

............

-

�F����K

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top