Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tuần 0: Cứ thuận theo dòng chảy!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy cậu đang nói với tớ là cậu đã bị mất việc và bị đuổi khỏi nhà trọ trong cùng một ngày?"


"Không có bi thương đến vậy đâu, Jiro à. Tớ vẫn còn một tháng để thu dọn đồ đạc và dù sao thì tớ cũng muốn xin nghỉ việc. Cũng chẳng có gì to tát lắm, thật đấy."

Ừ, không có gì to tát cả. Chai rượu trên tay cô cũng chỉ để uống cho vui, chứ cũng không thể xoa dịu nổi trái tim tan vỡ của cô.

Cô chưa bao giờ là một cô gái may mắn nếu nói đến...ừm...bất kể điều gì. Đầu tiên, từ khi sinh ra cô đã là một đứa trẻ vô năng, sau đó cô phải giúp gia đình tìm thêm thu nhập khi công việc kinh doanh càng ngày càng sa sút, ngay sau khi cô thoát ra khỏi trách nhiệm phải gồng gánh gia đình khi ba mẹ cô đã tìm được một công việc mới thì đến lượt co mất việc và mất luôn cả căn trọ rẻ tiền. Cô không thực sự căng thẳng về phần tiền bạc vì cô đã có một công việc phụ; ừm, nếu bạn có thể gọi việc vẽ tranh cho người hâm mộ của các anh hùng chuyên nghiệp để nhận tiền là một công việc phụ; và cô luôn được dạy rằng phải đảm bảo có một khoản tiền dự phòng trong ngân hàng.


Vấn đề chính là cô không thể có được điều gì đó một cách dễ dàng được. Có lẽ đó chính là quirk của cô:"Forever Unlucky". Một cái tên cũng khá thú vị, thiết nghĩ cô có thể tạo một nhân vật dựa trên hình mẫu là chính cô trong bộ truyện mà nó sắp vẽ tới đây.

"Cô bạn, tớ có ý này. Tớ sẽ giải quyết hết mọi vấn đề trong cuộc sống của cậu. Hãy cho tớ một ngày." Cuộc gọi bị ngắt và nó chỉ còn lại một mình với những suy nghĩ của mình. Ồ, cũng tốt. Ít nhất cô có thể bắt đầu vẽ bộ truyện của mình ngay hôm nay... Hoặc viết một câu chuyện hư cấu ngớ ngẩn về việc Deku là bạn cùng phòng của cô. Dù sao thì cô cũng chưa đăng bất cứ thứ gì mới lên Tumblr trong vài tháng qua.



"Tớ sẽ không nài nỉ cậu đâu, nhưng đây thực sự là một cơ hội tốt. Cậu nên chớp lấy nó. Cậu là người duy nhất tớ đủ tin tưởng để hỏi rồi đấy. Hãy xem đó là lời khen lớn nhất trong cuộc đời cậu đi."


Ồ, đây thực sự là một cơ hội đáng yêu; Rời khỏi nơi ở của cô và chuyển đến sống với một anh chàng nào đó mà cô không thể tìm được thông tin trên mạng xã hội vì Jiro là một kẻ kín tiếng và không cho cô biết tên anh ta. Rõ ràng, đây là một chàng trai. Có rất nhiều điều nghe có vẻ sai sai ở đây, và cô thấy điều đó khá buồn cười.


"Có vẻ như đây thực sự là một cách tuyệt vời để tự chôn tớ xuống đất, Jiro."  Cô thở dài. Cô biết cô ấy chỉ đang cố gắng giúp mình, nhưng lời đề nghị này thật sự quá mờ ám. Nếu anh chàng đó là một kẻ biến thái thì sao? Hay là một kẻ giết người? Được rồi, một anh hùng chuyên nghiệp như Jiro sẽ không qua lại với một kẻ sát nhân nhưng anh chàng này vẫn có thể là một kẻ biến thái.


"Y/N, lẽ ra tớ không nên nói với cậu điều này, nhưng cậu ta là một anh hùng chuyên nghiệp. Cậu thần tượng các anh hùng chuyên nghiệp, phải không?"


"Chà, tớ yêu họ, nhưng cho đến khi Mineta xuất hiện, thế nên điều cậu vừa nói cũng chẳng giúp ích gì cho tớ đâu."


Ôi, tên Mineta lùn tịt ấy. Thực tế là cậu ta vẫn còn sống và gây chuyện khắp nơi. Anh chàng vướng nhiều scandal hơn là cứu mạng người trong vài tháng gần đây.



"Y/N" Jirou cố gắng hết sức để tỏ vẻ nghiêm túc. "Cậu không có việc làm, cậu không có nơi nào để sống, bố mẹ cậu sống ở một nơi nào đó. Cậu cũng muốn dành thời gian để làm truyện tranh, trở nên giàu có và nổi tiếng. Tớ đang cho cậu cơ hội được sống miễn phí trong một căn hộ sang trọng và tất cả những gì cậu phải làm là chăm sóc một con mèo và trả tiền điện nước. Tớ biết nó nghe có vẻ như một câu chuyện hư cấu ngu ngốc, và thật tình mà nói thì đây chỉ là một câu chuyện, nhưng chết tiệt, hãy để bản thân được may mắn một lần đi. Nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ, tớ sẽ để cậu ngủ trên ghế sofa của tớ cho đến khi cậu tìm được chỗ ở khác." Jiro hít một hơi thật sâu sau khi nói tất cả những điều này mà không cần thở.


"Tớ sẽ chiếm giường của cậu. Trong 3 tháng."  Cô đáp, rõ ràng là sắp đưa ra quyết định mạo hiểm nhất trong cuộc đời mình.


"Được." Jiro trả lời và điện thoại của cô kêu lên. "Gọi số này để biết thêm thông tin. Cậu ấy đang đợi cuộc gọi của cậu đấy."  Điện thoại lại bị ngắt và cô không khỏi lo lắng.


Bây giờ luôn á?!


Cô thực sự muốn trèo lên giường, suy nghĩ lại, lập một kế hoạch, tập hợp những suy nghĩ lại với nhau nhưng ồ, đâu có dễ như vậy.


Nếu đây thực sự là một câu chuyện hư cấu, thì nó sẽ là một câu chuyện dở tệ; không có gì ngoài những cuộc điện thoại, nối từ người này sang người khác, và cốt truyện phi thực tế đến mức khó tin. Xấu hổ làm sao.


Nhân vật chính cũng sẽ có rất nhiều lỗ hỏng; cô ta 23 tuổi, đọc, viết truyện hư cấu và sống trong ảo tưởng trở thành một mangaka. *


*người viết fanfiction này đã 28 tuổi, vì vậy phần này chỉ để viết cho vui.


Cô thở dài và lấy điện thoại để gọi cuộc gọi cuối cùng trong ngày; và cô chắc chắn sẽ tắt nguồn luôn cái điện thoại sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra.



"X-xin chào?" Một giọng nói ngại ngùng phát ra từ điện thoại.


Là một người hâm mộ các anh hùng chuyên nghiệp, cô cảm thấy xấu hổ ghê gớm; cô không biết mình đang nói chuyện với ai.


Giọng của anh ta cao một cách hài hước, cách nói chuyện lắp bắp đó cũng rất đáng yêu, nhưng có cảm giác hơi giả tạo; lẽ nào giọng nói đó là giả?


"Này anh bạn, Jiro đã cho tôi số điện thoại của anh..."  Cô đang định giải thích lý do gọi điện thì người đàn ông bí ẩn ngắt lời nó bằng một tiếng rít cao. Có anh hùng nào sở hữu quirk có khả năng biến họ thành một con vịt cao su không? Với sự may mắn của vốn có của cô, đây chắc chắn là tên Grape Juice. Vâng, đó chắc chắn là anh ta.


"Vâng! Y/N!"  Anh lại ré lên, lần này, vì đau. "Xin lỗi, tôi vừa đi tuần tra về. Tôi đã bị trúng phải một quirk khi đang làm nhiệm vụ, thế nên xin thứ lỗi vì giọng nói của tôi."


Vâng, thiệt là trùng hợp làm sao. Người đàn ông bí ẩn đột nhiên gặp phải sự cố khiến giọng nói bị thay đổi ngay trước một cuộc gọi thực sự quan trọng, vì vậy, bằng cách này, người đàn ông bí ẩn vẫn bí ẩn cho đến cuộc gặp gỡ trực tiếp đầu tiên. Nghe có vẻ thực sự khả nghi.


"Để tôi đoán xem, một tên villain tên là Helium Man?"  Cô hỏi, rõ ràng không tin một lời nào. Đây có phải là tên Grape Juice đang giả giọng để xóa tan nghi ngờ của cô không?


"Thật ra đó là một đứa trẻ. Cậu nhóc muốn có một bức ảnh và một cái ôm nhưng quirk của em ấy vừa bộc lộ và vô tình bị kích hoạt. Tôi sẽ ổn sau 24 giờ nữa."


Ôi, một anh hùng chuyên nghiệp với trái tim nhân hậu, yêu trẻ em và động vật và dừng lại giữa cuộc tuần tra của mình để ôm một đứa trẻ? Vâng, nghe có vẻ thật đúng đắn và không có gì khả nghi, đó là điều mà một anh hùng sẽ làm. Mẹ kiếp.


"Ừm, đó thực sự là một câu chuyện hay, vâng."  Cô càu nhàu, hoàn toàn chắc chắn đây là một trò đùa ngu ngốc ngày cá tháng tư. Cô không thể ngừng liên tưởng đến tên Mineta.


"À, xin lỗi vì đã làm phiền cô vào lúc nửa đêm với việc tôi nói lan man, thực ra tôi có xu hướng nói lan man rất nhiều."  Một nụ cười tự ti thoát ra khỏi miệng của người đàn ông bí ẩn, và ngay cả với tông giọng cao khó chịu, nó nghe thật đáng yêu. Chết tiệt, cô thực sự đang sa vào trò đùa của tên đó chăng? "Nói tóm lại, tôi hầu như không ở nhà và con mèo của tôi thực sự rất cô đơn và căn hộ thì quá rộng đối với cả hai chúng tôi nên tôi muốn có một người bạn cùng phòng đáng tin cậy có thể chăm sóc căn hộ và cậu con trai nhỏ bông xù của tôi khi tôi đi vắng. Tôi không cần tiền, thế nên sẽ không có tiền thuê nhà và nếu liên quan đến các hóa đơn khác, trong trường hợp cô không thể trả chúng, điều đó không sao cả. Tôi đã nhờ bạn bè của mình hỏi xung quanh xem có ai đó cần một ngôi nhà mới không và Jirou đã giới thiệu cô. Cậu ấy đã đánh giá rất cao về cô."


Đó là một câu chuyện ngắn thực sự dài, nhưng không sao cả. Sau tất cả các cuộc phỏng vấn Anh hùng chuyên nghiệp Deku, cô gần như miễn nhiễm với những thứ như thế này. Cô cố nghĩ xem còn ai khác có xu hướng lan man trong giới anh hùng không, nhưng thực tình cô không thể nghĩ ra một người nào khác.


"Và nếu tôi hiểu đúng điều này thì tôi sẽ không thể moi được bất kỳ thông tin nào về danh tính của anh cho đến khi tôi thực sự đồng ý và chuyển đến vì... lý do an toàn?"  Cô ngắt lời anh ta và đi đến lý do chính khiến cô lo lắng. Anh chàng bên kia lại ré lên.


"Tôi thực sự xin lỗi về điều đó. Nói thật với cô, tên của tôi khá nổi tiếng ở đất nước này và tôi muốn đảm bảo rằng người chuyển đến sống cùng tôi không phải vì danh tiếng hay mối quan hệ của tôi."  Anh chàng nói, rồi lại bắt đầu lan man. "Ý tôi là, không có vấn đề gì với việc ai đó là fan của tôi hay gì cả, không phải là tôi cảm thấy mình là người địa vị cao hơn và không muốn dây dưa với người khác, tôi thực sự không bận tâm đến điều đó, tôi chỉ muốn đảm bảo rằng người sống cùng không dựa vào tên tuổi của tôi. Ahh, thành thật mà nói, đây thậm chí không phải là lời của tôi, đây là lời của người quản lý, cô ấy hơi bảo vệ quá mức, bởi vì rõ ràng là tôi thực sự ngây thơ nếu nói đến thế giới thực... Ahh, tôi lại lan man rồi!"  Anh chàng lại tạo ra một tiếng kêu khác, rõ ràng là từ bỏ việc tạo ấn tượng tốt ban đầu với cô. Cô thật sự muốn ôm anh ta vào lúc này.


"Chà, tôi chắc chắn không lợi dụng danh tiếng của anh và anh cũng không phải là anh hùng Deku, nên đừng lo lắng quá."  Cô cố gắng ra vẻ trấn an để giúp người đàn ông bí ẩn bình tĩnh lại một chút.


"Cô không... thích Deku à?"  Anh ta lắp bắp, sự lo lắng được thể hiện rất rõ dù cô không nhìn thấy mặt anh. Anh ấy cũng là fan của Deku à?


"Ồ, tôi có. Tôi thực sự rất thích. Nhưng tôi không chắc Deku sẽ đánh giá cao việc tôi mang một tấm bìa cứng có kích thước thật của anh ấy vào căn hộ cùng với 10 bức tượng nhỏ phiên bản giới hạn của tôi, sau đó bước ra khỏi phòng để lấy một cốc nước trong bộ đồ ngủ Deku."


"Cô không thể có 10 bức tượng nhỏ phiên bản giới hạn, chỉ có 5 cái có sẵn thôi."  Người đàn ông cười khúc khích, và chết tiệt, anh ta thật đáng yêu.


"Ồ, tôi có hai cái. Một cái trong hộp, một cái thì không, duh."  Cô đảo mắt, mặc dù không ai có thể nhìn thấy.


"Vậy à."  Người đàn ông bí ẩn trả lời. Ít nhất thì sẽ chẳng có vấn đề gì với sở thích của cô. "Vậy cô có muốn xem thử căn hộ của tôi không? Tôi chỉ ở nhà một ngày một tuần nên nếu cô không thích tôi, tôi cũng sẽ không làm phiền cô quá nhiều."


Mẹ kiếp, sao anh ta lại chắc chắn rằng cô sẽ chán ghét anh ta vậy? Cô không biết người đàn ông này nhưng cô muốn cho anh ta thấy rằng anh ta đủ tốt để trở thành bạn của cô. Nếu đây là Grape Juice, tên đó đang làm rất tốt việc đưa cô vào bẫy.


"Vâng, tôi sẽ đến. Xin anh không phải là một tên lập dị nào đó."


Điều này có thể không giúp anh ấy bớt lo lắng, nhưng vì sự an toàn của chính bản thân, cô quyết định không nói với người đàn ông này rằng anh ấy thực sự đã khiến tim cô đập nhanh hơn rồi.


"Tôi không thể đảm bảo điều đó, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức. Hẹn gặp lại sau, Y/N! Đừng là một kẻ lập dị!" Anh cúp máy, tiếng cười khúc khích của anh ngày càng nhỏ dần khi anh đưa điện thoại ra xa để tắt nó đi.


Thế nên, hãy ngồi xuống và suy nghĩ về tất cả những thông tin mới mà chúng ta có được trong cuộc điện thoại này.


Người đàn ông bí ẩn này có tông giọng cao, rõ ràng là do một sự cố về quirk, nhưng có thể anh ta đang nói dối để đánh lừa nó.


Anh ấy thực sự là một anh hùng chuyên nghiệp và là một nhân vật rất nổi tiếng, nghĩa là anh ấy có thể tốt nghiệp trường UA.


Anh ấy biết Jirou và theo hiểu biết của cô, cô là người duy nhất trong nhóm bạn không có mối liên hệ nào với bạn học cũ của cô ấy , vì vậy người này có thể là một trong số đó.


Người này biết phải nói gì để khiến bản thân được yêu thích hơn nhưng điều đó không thực sự có ý nghĩa nhiều vì Grape Juice cũng thực sự gây ấn tượng tốt vào ban đầu. Con người thật của anh ta thường lộ ra sau một vài ngày, nhưng cho đến thời điểm đó, rõ ràng là anh ta vẫn khá tốt. Grape Juice cũng có một giọng nói the thé...


Thề có Chúa.


22:30


Cô: Đó là tên Mineta ch.ết ti.ệt phải không?!


Jirou: Cậu đã gọi cho cậu ta chưa?!


Cô: Rồi! Giọng anh ta rất giống Grape Juice mỗi lần nhìn thấy một nữ phóng viên quyến rũ! Giọng anh ta cũng rất là cao!


Jirou: Tớ cần thêm thông tin, đợi đã.


Jirou: Không thể tin được là tôi lại làm bạn với một người ngốc đến thế.Tôi thề trên mạng sống của Denki, đó không phải là Mineta!Hãy thu dọn đồ đạc của cậu càng sớm càng tốt, đến lúc cậu chuyển đến thì tôi có thể cười vào mặt cậu một trận vì cứ đinh ninh là Mineta.



Cô không thể tin rằng nó đang làm điều này. Ai lại dám chuyển đến sống cùng với một tên cặn bã mà ai ai cũng biết chứ?!


Vâng, có vẻ như đó sẽ là cô. Thiết nghĩ cô có thể có một cuộc hẹn với bác sĩ cũ của mình vì có vẻ như có điều gì đó không ổn với cô.



"Chính là tòa nhà này đây."


"Cậu làm tớ thất vọng lắm đấy, Jirou."


Chính là ngày hôm nay. Cả cuộc đời cô nằm trong những chiếc hộp, nơi ở mới chỉ cách vài bước chân, tấm bìa cứng Deku nằm dưới cánh tay cô vì nó sẽ không để ai chạm vào chồng mình bằng bàn tay bẩn thỉu của họ.


Cô gần như đánh rơi người anh hùng tội nghiệp khi đưa mắt nhìn xung quanh; đây là khu vực sang trọng nhất của thành phố, không có gì ngoài những tòa nhà chọc trời với cửa sổ chống đạn khổng lồ; khu vực này sang trọng đến mức mọi người đến đây chỉ để tham quan. Bạn có thể mua được một biệt thự đồ sộ ở bất kỳ nơi nào khác với giá của một căn hộ duy nhất ở khu vực này của thành phố. Chỉ những anh hùng chuyên nghiệp và người nổi tiếng bậc nhất mới có thể mua được căn hộ này. Cô khá chắc chắn rằng nó đã đọc một tin đồn về khu vực này có thể là nơi ở của Top 10.


Điều đó có nghĩa là Deku có thể sống gần đây. Hoặc... anh ấy có thể là hàng xóm của cô.Chết tiệt, nó thiệt là một fangirl thực thụ.


"Ngậm miệng lại và đi thôi." Jirou nắm lấy tay còn lại của cô và kéo vào sảnh; vâng, có một sảnh lớn trong tòa nhà giống như sảnh ở các khách sạn sang trọng. Có một quán Starbucks chết tiệt ở đó, chỉ dành cho người sống ở đây, điều này nghe có vẻ vô lý và lãng phí tiền bạc nhưng nhìn vào quy mô của tòa nhà (và thực tế là những người sống trong đó đều chật kín) họ có thể kiếm đủ tiền để duy trì nó mà không bị tổn thất gì. Nó cũng có thể thực sự hữu ích đối với họ. Bởi vì thật là kì lạ khi bạn bước vào một quán cà phê bình thường nào đó ở vỉa hè, vốn dĩ không hợp với địa vị của bạn khi đã sống ở một khu chung cư sang trọng nhất.


Jirou vẫy tay chào anh chàng ngồi ở chiếc bàn bàn tại tiền sảnh. Đôi mắt của anh chàng quét toàn bộ cơ thể của Jirou; quét theo nghĩa đen, có cả hiệu ứng âm thanh, sau đó chuyển sang cô. Anh ấy cũng làm điều tương tự và nhấn nút; một cánh cửa lớn mở ra ở bên cạnh tiền sảnh dẫn cô đến một dãy thang máy.


"Có thể giải thích chuyện gì vừa xảy ra không?"  Cô lẩm bẩm trong khi Jirou quét dấu vân tay của cô ấy và nhấn nút được đánh số cao nhất trên tường.


Dấu vân tay? Thật à?


"Ồ, đó là Josh, anh ta đến từ Mỹ. Anh ta có khả năng nhìn xuyên đồ vật. Công việc của anh ta là kiểm tra tất cả những người mới trước khi cho họ vào tòa nhà, ngoại trừ những người đã sống ở đây. Tôi đã đến đây nhiều lần nhưng anh ấy không thích tôi nên lần nào tôi cũng bị quét kể từ lần tôi cố gắng đi lên với con dao giấu trong ủng. Tôi đã cố nói với anh ấy rằng tôi vô tình để nó ở đó, nhưng anh ấy không tin." Jirou thở dài, như thể đó là một sai lầm phổ biến và công bằng mà nói, với tư cách là một anh hùng chuyên nghiệp thì có lẽ như vậy, nhưng chết tiệt, những người này chắc chắn sống ở một thế giới khác.


"Nhưng hầu hết các anh hùng chuyên nghiệp đều có vũ khí, phải không?"  Cô hỏi, thực sự muốn nghe thêm về điều này mặc dù điều đó không thực sự có ý nghĩa với cô.


"Anh ta không hỏi nếu như cậu đang mặc trang phục anh hùng và anh ta cũng sẽ chẳng làm phiền đến những người sống ở đây, nhưng lúc ấy tớ đang mặc quần áo bình thường và anh ta thì lại là nhân viên mới. Đừng lo lắng, dù sao cậu cũng sống ở đây, cậu sẽ sớm quen với anh ta thôi."


Chà, cô có cảm giác rằng anh chàng Josh này sẽ là nỗi sợ mới của cô trong vài tháng tới. "Ồ, nhớ nhắc Zuku đặt dấu vân tay của cậu vào hệ thống để cậu có thể sử dụng thang máy..." Jirou nói, và bất ngờ vỗ nhẹ vào miệng.


"Zuku?"  Cái tên đó không có ý nghĩa gì cả. Jirou thở ra một hơi dài, nhẹ nhõm.


"Chúng ta sắp gặp anh chàng đó rồi nên hãy im lặng và tự mình nhìn đi."


Cũng đúng.

Chuyến đi lên tầng 43 rất lâu và vất vả (mất 2 phút!), nhưng cuối cùng thang máy cũng kêu vang lên với một tiếng dễ chịu và cánh cửa mở ra một hành lang chỉ có một cánh cửa lớn.

Đây là tầng cao nhất của tòa nhà. Và chỉ có một cánh cửa duy nhất.


"Anh ta có sống trong một căn penthouse à?!" Cô hét lên theo đúng nghĩa đen. Địa vị thấp kém của cô thật sự không thể tin vào mắt mình được. Nếu mua một căn hộ ở khu vực này đắt bao nhiêu thì căn penthouse này về cơ bản có giá bằng một tòa nhà văn phòng. Dù anh chàng này là ai thì anh ta cũng đã quá giàu rồi.

"Thực ra nó không lớn lắm, một nửa là khu vườn trên sân thượng có hồ bơi và bồn tắm nước nóng, cậu sẽ thích nó đấy."

"Ồ, hiểu rồi, vậy ra căn hộ không lớn, mà là cái hồ bơi chết tiệt đó, ừ. Không có vấn đề gì cả."

Jirou vừa định trả lời cô một cách cộc lốc thì cánh cửa mở ra; Những lọn tóc xanh thò qua khe hở nhỏ, ngượng ngùng xấu hổ vì không thể đợi đến khi cả hai thực sự gõ cửa.


Sau vài giây, anh ta mở rộng cửa và...

Người đang đứng trước mặt nó không ai khác chính là...

"Anh hùng chuyên nghiệp Deku?!"

Anh hùng tóc xanh gãi gãi đầu, giọng cười tự giễu còn đáng yêu hơn cả lần trước; Điều này thực sự không có gì đáng ngạc nhiên vì trước đó anh ấy đã có giọng nói cao ngất ngưởng rồi.


"Ừm, xin chào, tôi là Midoriya Izuku." Anh ta lúng túng vẫy tay và định bắt tay cô nhưng cô như chết cứng tại chỗ. Đây không phải là thật. Đây chỉ là một trò đùa thôi. Không thể nào... "Tôi có thể lấy tấm bìa cứng đó được không? Tôi đã chừa một khoảng trống bên cạnh tấm All Might cho cô, từ giờ họ sẽ là bạn thân của nhau!" Mái đầu xanh cười ngượng nghịu và từ từ lấy miếng bìa ra khỏi tay cô, nhìn cô như cách nó nhìn một con chó hoang hung hãn khi cố gắng nựng chúng lần đầu tiên.

"Tên nó là Izu-Izu, chồng của Y/N, xin hãy đối xử tốt với cả hai." Jirou nói với vẻ mặt bình tĩnh nhưng cực kỳ đỏ và nhảy vào thang máy, tiếng cười lớn của cô vang vọng khắp các bức tường khi cánh cửa đóng lại.


Đây là khoảnh khắc khó xử nhất trong cuộc đời cô. Điều này không thể tệ hơn được nữa. Cô đang ở trên đỉnh của tòa nhà đắt đỏ nhất đất nước, trước mặt người anh hùng mà cô hoàn toàn bị mê hoặc kể từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy trong lễ hội thể thao ở UA. Người anh hùng đó hiện đang nhẹ nhàng cầm tấm bìa cứng chết tiệt của nó, nhìn cô một cách cảnh giác, có lẽ đang cân nhắc xem liệu anh ta có cần đưa cô đến bệnh viện hay không.


"Cho tôi xem phòng của tôi đi, tôi nghĩ mình không nói được gì nữa đâu." Cô lẩm bẩm, nhìn vào một vết sẫm màu trên nền đá cẩm thạch sang trọng. "Có máu ở trên sàn." Cô nói với anh hùng tóc xanh như thể đó là một điều hoàn toàn bình thường; và có lẽ điều đó thật sự bình thường trong ngôi nhà này; và đi theo người anh hùng.


Cô thực sự hy vọng mặt đất sẽ nuốt chửng lấy cô và cô sẽ không bao giờ phải nhìn vào mắt Deku nữa.



Nó: Tôi hy vọng bộ khuếch đại đàn guitar của cậu sẽ bị hỏng.

Jirou: Vô duyên quá đấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top