Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tuần 4 Phần 1: Bảo mẫu của Deku

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóm tắt: Cô được thêm vào cuộc trò chuyện nhóm bí mật.

Bakugou ép Midoriya nghỉ việc, Midoriya mất trí và cô cũng vậy.

Midoriya nhận ra tại sao Y/N lại khác biệt so với những người bạn khác của mình.

Cảnh báo: Chửi thề, Katsuki nói những điều không phù hợp.

Tuần này Midoriya hầu như không ở nhà. Anh ấy cùng mọi người rời đi vào ngày hôm sau và không trở về cho đến tận đêm khuya, thậm chí sau đó, anh ấy cũng chỉ ngủ được vài tiếng rồi lại ra ngoài. Có một nhóm villain lớn đang hoành hành quanh khu phố nên hai cơ quan chính; của Deku và Dynamight; hầu như không có thời gian để chợp mắt.

Thành thật mà nói, cô cần một chút thời gian để suy nghĩ nên cô không ngại có vài ngày không có mái đầu xanh đáng yêu nhưng sau một thời gian, mong muốn được gặp anh ấy trở nên mạnh mẽ hơn ý thức thông thường của cô nên cuối cùng cô đã ngủ quên trên ghế sofa chỉ để có thể nghe thấy tiếng lầm bầm của Midoriya trong vài phút trước khi thiếp đi lần nữa và thấy mình trên giường của chính mình vào sáng hôm sau.

Cô vẫn không nhớ quá nhiều về đêm đó; cô biết điều đó quan trọng và cô biết mình đang thiếu một mảnh ghép quan trọng, nhưng ký ức đã mất đi giữa những giấc mơ về đôi môi mềm mại và bàn tay đầy sẹo. Cảm xúc của cô rối ren đến mức không thể nhìn thấy điểm kết thúc của nó; cô bị mắc kẹt giữa cảm giác hâm mộ người anh hùng yêu thích của mình và việc yêu một người; sự hâm mộ nghe có vẻ nông cạn nhưng tình yêu nghe có vẻ quá giả tạo; cô chẳng là gì ngoài một người hâm mộ may mắn, vì vậy "tình yêu" nằm ngoài cuộc chơi đối với cô; Midoriya Izuku có thể là một người tình cảm, đáng yêu nhưng ngay cả với trái tim nhân hậu như anh ấy cũng không thể nào có thể nhìn cô theo cách lãng mạn, vì vậy cô cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình; rõ ràng là cô đã thất bại nhưng cô thực sự đang cố gắng. Khó. Thực sự rất khó khăn.

Cô vô năng và kỳ quặc, trông cô ổn nhưng không có gì nổi bật; cô không phải là một người mẫu hay một thiên tài, không có gì ở cô đủ nổi bật để được coi là đối tượng hẹn hò.

Ngoài ra, cô còn là bạn cùng phòng của anh ấy. Ngay cả khi mọi thứ diễn ra theo cách cô muốn, nó vẫn có thể trở nên kì lạ; Đó là một công việc mạo hiểm và cô đã chịu đựng đủ những điều đó trong vài năm qua nên dù có đau đớn đến thế nào thì cô vẫn quyết định lùi lại một bước. Thật không đáng để vứt bỏ thứ đẹp đẽ này giữa cô và anh ấy chỉ vì cô không thể giữ nó lại, bởi vì thành thật mà nói, cách Midoriya đối xử với cô đã vượt xa những gì cô có thể yêu cầu; anh ấy yêu thương và trìu mến và ngay cả cô không có sự tự tin cũng có thể thấy anh ấy quý cô như thế nào. Cô chỉ cần gạt những cảm giác bồng bềnh ngu ngốc của mình sang một bên và tận hưởng sự bầu bạn của anh ấy khi anh ấy thực sự trở về nhà, sau đó sẵn sàng để trái tim mình tan vỡ khi một người tốt hơn chiếm vị trí của cô trong trái tim anh ấy.

Sẽ ổn thôi. Cuối cùng thì mọi thứ sẽ ổn thôi.


Khi nhìn vào điện thoại của mình, cô ngạc nhiên khi thấy trên đó có rất nhiều thông báo; rõ ràng là cô đã được thêm vào một nhóm trong đêm. Nhóm có tên là....

- Nhà giữ trẻ của Deku! -

*Bakugou đã thêm bạn vào nhóm*

*Bakugou đổi tên bạn thành "Nhóc ăn bám"*

Pikachu: Chào mừng đến với nhóm, Y/N! Nhóm này được thành lập để chúng ta có thể theo dõi Zuku khi cậu ấy quá bận để trả lời tất cả chúng ta!

Kacchan Sugoi: Không, nhóm này được thành lập để nói xấu Deku, bởi vì nó là một thằng khốn thậm chí không thể trả lời tin nhắn.

EMO bitch(Jirou): Không, tớ khá chắc chắn rằng nhóm này được thành lập để tất cả chúng ta có thể cười nhạo những trò tai quái của Deku. Giống như lần cậu ấy nói xin lỗi với cột đèn ngày hôm nọ vì đã va phải nó.

Piggy 🐷 (Mina): Tớ tưởng nhóm này là để lên kế hoạch cho bữa tiệc bất ngờ? 🎈 💃

Glasses 👓: Các cậu đừng làm Y/N hoang mang. Tất cả chúng tôi ở đây vì lo lắng cho bạn mình và bằng cách này, chúng tôi luôn có thể nhận được thông tin từ Bakugou-san về tình trạng sức khỏe của cậu ấy. Cô sống cùng với bạn của chúng tôi nên cô cũng có thể nói với chúng tôi nếu có điều gì đó làm phiền cô và chúng tôi cũng có thể hỏi cô về cậu ấy khi chúng tôi lo lắng. Vui lòng tắt tiếng cuộc trò chuyện nhóm nếu nó làm phiền cô quá nhiều và chúng tôi sẽ liên hệ với cô bằng cách khác.

Kacchan Sugoi : Như đã nói, cô sẽ có một tuần dài phía trước.

Nhóc ăn bám: ? @Bakugou

Nhóc ăn bám: Cảm ơn mọi người đã mời tôi vào nhóm, thật vui khi được ở đây! Rất vui được gặp anh...Glasses?

Glasses 👓: Tôi là Iida Tenya. Cô có thể biết tôi với cái tên Ingenium. Tôi cũng rất hân hạnh được gặp cô.

Cô không biết Bakugou đang nói về điều gì nhưng nhóm này trông rất vui vẻ và cô rất cảm kích khi được trở thành một phần của nhóm. Vẫn cực kỳ kỳ lạ khi có quá nhiều người bạn như vậy, nhưng cô đã dần quen với việc này rồi.

Cô rời khỏi phòng vào khoảng 10 giờ sáng để bắt đầu công việc của mình. Ngày rảnh rỗi tiếp theo của Midoriya là ba ngày nữa, vì vậy cô không màng bận tâm đến việc mặc thêm nhiều lớp áo; cô chỉ mặc quần đùi và áo ba lỗ rộng, tóc búi gọn gàng. Cô thực hiện động tác giãn cơ nhanh trước khi ngồi xuống bàn, áo vén cao đến tận rốn thì chợt nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi xuống sàn trong phòng khách. Ahh, bạn của cô lại trở thành mối đe dọa nữa rồi.

"All Meowt, tao đã bảo mày đừng ngồi lên bàn cà phê mà! Lần này mày đã làm..."

Midoriya nhìn chằm chằm vào cô từ ghế sofa.

"Vỡ..."

Một món đồ chơi giảm stress có hình quả bóng lăn trên sàn cho đến khi All Meowt giật lấy nó và bỏ chạy.

"...cái gì vậy?"

"Ừm...Chào." Midoriya lẩm bẩm với khuôn mặt đỏ bừng và nụ cười ngượng nghịu tô điểm trên khuôn mặt xinh đẹp của anh ấy.

"IZU-IZU!"

Mọi suy nghĩ ngu ngốc của cô đều bị ném ra ngoài cửa sổ ngay khi cô nhìn thấy bông cải xanh đáng yêu; cô nhớ anh ấy đến mức phát điên lên được.

Nhìn qua thì có vẻ Midoriya cũng trải qua quá trình suy nghĩ tương tự và chạy đến giữa phòng khách, ôm cô thật chặt. Nhờ chiếc áo ba lỗ mát mẻ, bàn tay của anh ấy chạm vào da của cô, khiến cơ thể cô rùng mình; anh ấy bỏ tay ra trong khi một tiếng "xin lỗi" gần như không thể nghe được thoát ra khỏi miệng.

"Em đã rất nhớ anh." Cô nhìn vào đôi mắt xanh của anh ấy với nụ cười trìu mến; nhìn gần hơn, cô có thể thấy bên ngoài tròng mắt của anh ấy tối hơn những phần còn lại và càng ngày càng nhạt hơn ở giữa. Cô cũng nhận ra đôi mắt của anh ấy thực sự rất to; thật khó để ngừng nhìn chằm chằm vào nó.

"Đừng có nhìn anh như thế." Tóc xanh thở dài khi áp trán mình vào trán cô; cuộc trò chuyện dừng lại và không có gì ngoài cô và anh ấy ở giữa phòng khách.

"Tại sao?" Cô lẩm bẩm một cách táo bạo, một nụ cười tinh nghịch xuất hiện trên khuôn mặt cô.

Này, chỉ là cả hai đang vui vẻ thôi, được chứ?

"Y/N, anh hôn em được không?" Tóc xanh chợt nói, và rồi tiếng của anh nhỏ dần; anh ấy gần như ném cô đi ngay khi anh ấy nói xong. Cô loạng choạng lùi về phía sau do lực đẩy, nhìn chằm chằm vào người anh hùng mặt đỏ bừng, chờ đợi lời giải thích. Anh ấy không nói thế phải không?!

"Ý anh là, theo cách thân thiện! Trên má hay trên tóc em, anh đã suy nghĩ khá nhiều rồi, trời ơi, quá tệ phải không, nghe như anh muốn hôn lên môi em vậy không phải là môi em có vấn đề, ý anh là, em thực sự rất xinh đẹp, dễ thương và em có mùi rất thơm, TrờiĐấttại saomìnhlạinói lớnnhưvậychứ, làm ơn đi, anh thực sự muốn nói điều đó theo cách thân thiện, ôi chúa ơi, mình nghĩ mình sắp nôn rồi, Y/N, anh đã làm gì thế này, anh cần đi vệ sinh." Midoriya chạy đi, khuôn mặt thay đổi từ 'trắng như tờ giấy' sang 'đỏ như quả cà chua' khi anh vội vã đi về phía phòng tắm.

Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong vài giây trước khi bật cười điên cuồng. Không có cách nào khác để vượt qua tổn thương này ngoài việc cười về nó. Thành thật mà nói, cái quái gì vậy?

"Đừng cười anh, Y/N!" Midoriya rên rỉ trong phòng tắm. "Điều này thật đáng xấu hổ!"

"Anh đúng là một tên ngốc, Midoriya, nhưng em yêu anh vì điều đó." Cô hét lên giữa hai tràng cười khi người hùng bước ra từ phòng tắm với vẻ mặt buồn bã.

"Này chồng yêu, lại đây." Cô thủ thỉ với chàng trai mặt đỏ bừng, cười toe toét. Wow, cô không ngờ mình có thể bắt nạt người hùng yêu thích của mình như vậy. Cô sẽ cảm thấy tồi tệ về điều đó, nhưng cô có thể ghét bản thân mình sau, giờ cô chỉ muốn vui vẻ.

Anh ấy từ từ tiến lại gần hơn nhưng không nhìn lên; anh ta chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, đầy xấu hổ. Cô đưa tay ôm lấy má anh ấy và đặt một nụ hôn thật nồng nàn lên trán anh, sau đó di chuyển xuống má anh ấy; nó thật mềm mại và ấm áp dưới đôi môi của cô, khiến trái tim cô lỡ nhịp. Cô có thể cảm thấy mặt mình đỏ bừng nhưng chết tiệt; không có chỗ cho một Midoriya buồn bã trong ngôi nhà này và nếu anh ấy muốn những nụ hôn thì anh ấy sẽ nhận được những nụ hôn. "Tốt hơn rồi chứ?" Tóc xanh chỉ gật đầu và kéo cô lại gần để giấu mặt vào cổ cô, đây có vẻ là điều anh ấy thích làm vì cả hai thường ở tư thế này mỗi khi gần nhau.

Cô không thích việc anh ấy cảm thấy mình cần phải trốn tránh cả thế giới, nhưng dù sao thì cô cũng đánh giá cao tình cảm đó; Tuy nhiên, cô thực sự hy vọng có thể chữa khỏi thói quen này cho anh ấy vào cuối năm nay. Anh ấy là một người tuyệt vời và đẹp trai, nên anh không được cảm thấy tự ti về bản thân như vậy.

"Bây giờ anh có thể cho em biết tại sao hôm nay anh lại ở nhà hay em nên gọi cho Mama Katsuki?" Cô vuốt tóc Midoriya, những lọn tóc của anh ấy bồng bềnh dưới lòng bàn tay cô.

"Kacchan ép anh phải nghỉ phép. Anh ghét ngày nghỉ." Anh thì thầm, mặt vẫn vùi vào cổ cô khi anh thở dài ở cuối câu.

"Bruhuhuh, anh phải ở bên em cả tuần à? Thiệt là tồi tệ anh nhỉ!" Cô tỏ ra bị xúc phạm, đẩy tên ngốc tóc xanh ra xa. Anh ấy nhìn cô bằng đôi mắt cún con của mình và quay trở lại cổ cô trong khi trái tim cô lỡ nhịp; tuần này sẽ tuyệt vời.

Tuần này...không  tuyệt vời lắm.

Midoriya đã mất trí rồi. Hoàn toàn mất trí.

Những ngày đầu tiên thật tuyệt vời; cả hai cùng xem phim trong khi âu yếm nhau trên ghế sofa, cùng nhau nấu đồ ăn và bật những bài nhạc jazz cổ điển. Vấn đề bắt đầu khi cô nhận ra rằng bạn cần phải hoàn thành các bức tranh được đặt trong vài ngày vì có một hội nghị anh hùng vào cuối tuần mà cô rất muốn tham dự và cô đã yêu cầu tóc xanh tạm rời xa cô để cô có thể bắt đầu vẽ. Anh ấy rời đi một ngày để gặp mẹ, sau đó quay lại với một loạt bánh hạnh nhân tự làm. Cô đã hoàn thành được một bức vẽ khi anh ấy quay lại và cũng có thể bắt tay vẽ các bức còn lại. Tuyệt vời.

...Nhưng anh chàng tội nghiệp này không có sở trường gì cả. Anh cố gắng chăm sóc khu vườn; cuối cùng lại làm ngập mọi thứ nên cô đã bỏ lại bản vẽ của mình và đến giúp anh ấy; nói cho anh ấy nghe cây cần bao nhiêu nước, cái gì nên cắt và cái gì không, trong khi anh hùng nhìn cô như thể cô vừa bảo anh ấy cách chữa bệnh ung thư và nhất quyết đòi xem phim khác trong khi âu yếm để "cảm ơn".

Sau đó, anh cố gắng nấu bữa tối, suýt đốt nhà khi vô tình để chiếc khăn giấy cạnh ngọn lửa đang cháy. Không cần phải nói, cô đã phải từ bỏ công việc dở dang của mình và nấu giúp anh chàng. Anh lại nhìn cô bằng đôi mắt cún con và nhất quyết muốn âu yếm vì anh "thật sự rất buồn và cô đơn".

Cô ôm anh ấy thật nhanh, nhưng cô thực sự phải hoàn thành nhiệm vụ của mình ngay bây giờ; Midoriya rên rỉ nhưng anh để cô đi. Sau 2 giờ anh đến ngồi cạnh cô và bắt đầu đưa ra những phản hồi gay gắt về từng khuyết điểm trên bức tranh. Trong ba ngày tiếp theo, Midoriya không làm gì khác ngoài việc ngồi cạnh cô, thỉnh thoảng sờ vào da cô vì buồn chán và khiến cô làm hỏng một đường nét hoặc ấn quá mạnh lên tờ giấy, khiến một vùng nào đó trở nên tối hơn mức bình thường.

Điều này đưa tất cả chúng ta trở lại hiện tại; Cô còn 2 ngày để hoàn thành những bức vẽ này. Hai ngày. Chết tiệt. Cô vẫn còn nguyên một bức chưa động đến.

Cô cần giúp đỡ. Chết tiệt, cô cần giúp đỡ.

"Em cần lấy một cây bút chì khác trong phòng." Cô nhanh chóng đứng dậy, để lại người anh hùng đang chán nản nằm dài trên bàn. Cô lấy điện thoại ra khỏi túi và bắt đầu gõ.

- Nhà giữ trẻ của Deku! -

Nhóc ăn bám: Làm ơn, vì tình yêu của All Might, hãy giúp tôi

Kacchan sugoi: Tụi bây nợ tao 5000 yên.

Pikachu: Không thể nào!

Nhóc ăn bám: ?

Pikachu: Katsuki đã nói cô sẽ không trụ được cả tuần với Deku nhưng chúng tôi đã cá cô chắc chắn sẽ làm được. :(

Nhóc ăn bám: Không phải là tôi quá mệt mỏi với anh ấy, tôi chỉ cần vài giờ để hoàn thành một bức tranh, thực sự là vậy. Anh ấy ở bên cạnh tôi 24/7, nhưng...sẽ chẳng có gì rắc rối cả nếu tôi hoàn thành xong các đơn đặt của mình.

Kacchan sugoi: Bốc phét

Nhóc ăn bám: Được rồi, anh ấy hơi quá khi buồn chán.

Kacchan sugoi: Đấy.

Shitty Hair: Đừng lo Y/N, tôi sẽ lo!

Khi cô quay lại với chiếc bút chì tương tự nhưng của nhãn hàng khác, điện thoại của Midoriya đổ chuông.

"Kiri?...ừ, tớ có thể!...không sao đâu, gặp lại cậu sau vài phút nữa nhé!"

Midoriya nhảy khỏi bàn và chạy về phòng thay bộ đồ dạo phố rồi chạy về phía cửa mà không nói một lời. Điều đó thật thô lỗ. Đúng là cô muốn anh ấy rời đi, nhưng điều này là không thể chấp nhận được.

"Không một lời tạm biệt nào sao?" Cô hỏi, tỏ vẻ bị xúc phạm, đặt tay lên eo.

"Anh rất xin lỗi, Eijirou bảo anh qua đó một chút! Anh thực sự muốn em đến nhưng em đang bận và trước vẻ mặt thất vọng của em, có lẽ là em chán anh lắm rồi, vì vậy anh nghĩ anh nên biến đi thật nhanh..." Midoriya nói lan man mà không hít một hơi như mọi khi.

"Midoriya, em không có ý đó nhưng em cần phải hoàn thành những bức vẽ này. Giữ an toàn nhé, được chứ?"

"Được! Tạm biệt!"

...vàaa anh ấy đã ra khỏi cửa.

"Được rồi bạn thân mến, hãy để tớ nhắc lại những gì cậu vừa nói nhé." Kirishima nhìn chàng trai tóc xanh nhếch nhác trước mặt. "Cậu cảm thấy bị từ chối vì cậu hỏi Y/N liệu cậu có thể hôn cô ấy không và cô ấy đã cười."

Người anh hùng còn lại rên rỉ và đập đầu vào bàn, để lại một vết lõm trên đó.

"Này thằng khốn, tụi tao vừa mua cái bàn đó!" Katsuki hét lên từ trong bếp, túm lấy chiếc tạp dề trong khi cho một mẻ bánh quy mới làm vào lò nướng.

"Cô ấy đã cười nhạo tớ, đúng vậy! Kiểu như, nó là một trận cười rất sảng khoái! Tớ cảm thấy mình như một thằng ngốc!"

"Mày là một thằng đần." Katsuki càu nhàu từ trong bếp; anh ấy thực sự cố gắng làm ra vẻ như không quan tâm, nhưng nhìn bề ngoài thì anh ấy thực sự quan tâm. Kirishima nghĩ bạn cùng phòng của mình thật đáng yêu.

"Vậy sau đó thì sao?"

"Cô ấy hôn lên trán tớ."

Kirishima thực sự bối rối.

"Vậy là cô ấy cười nhạo cậu nhưng sau đó cô ấy hôn cậu, đúng như cậu muốn. Tớ đã bỏ lỡ điều gì vậy?"

"Tớ cũng không hiểu!" Midoriya hét lên, trông như thể anh ấy đang gặp vấn đề với việc đi đại tiện.

"Điều đó sẽ sáng tỏ nếu mày hỏi tao." Chàng trai tóc vàng bước vào với một hộp bánh quy mới làm sau khi hẹn giờ cho mẻ bánh tiếp theo.

Thật sao?! Kirishima đã bỏ lỡ điều gì à?

Đúng vậy, Kirishima thực sự đang bỏ qua thứ gì đó. Anh chỉ cần nhìn một lần vào cậu bạn thân nhất của mình, người đang cố gắng nói chuyện với anh bằng thần giao cách cảm để hiểu được vấn đề ở đây.

"Izuku, người bạn đáng yêu nhưng không biết gì của tôi." Kirishima thở dài, nắm lấy tay bạn mình, từ từ vuốt ve nó để trấn tĩnh người đàn ông tóc xanh. "Cậu rất thích cô ấy và có lẽ cậu chỉ buồn vì muốn cô ấy hôn mình ở chỗ khác, phải không?"

"Cái gì? Tớ k-không có t-thích cô ấy! " Midoriya rút tay ra khỏi nắm tay của Kirishima. "Cô ấy là bạn cùng phòng của tớ! Điều đó hoàn toàn không phù hợp!"

Katsuki không thích cách Midoriya nói vậy nên anh đập tay xuống bàn, để lại một vết lõm nữa. Ồ, dù sao thì điều đó cũng không thành vấn đề, nó đã bị Midoriya phá hủy chỉ vài phút trước nên anh ta có thể cho nổ tung nó thành từng mảnh.

"Nhìn vào mắt tao đi, thằng đần và nói tao nghe là mày không hề muốn đụ con nhỏ đó trong chiếc quần pyjama của nó đi." Katsuki nhìn sâu vào mắt Midoriya, người đang nuốt nước bọt một cách đầy căng thẳng.

"Để tớ dịch lại." Kirishima mỉm cười, rõ ràng là đã chịu hết nổi rồi. "Giả sử... giả sử Y/N hiểu lầm cậu và hôn lên môi cậu. Một cách nhiệt tình."

Midoriya tái mặt rồi đỏ bừng như quả cà chua, vừa nhìn về phía xa vừa suy nghĩ. Sau vài phút im lặng, anh bắt đầu lẩm bẩm.

"Tớ phải lòng cô bạn cùng phòng đáng yêu mặc chiếc quần pyjama đáng yêu của cô ấy."

"Chính nó đó, anh bạn." Kirishima vỗ đầu vài lần, tự hào về thành quả của mình.

"Bây giờ hãy mang theo đống bánh quy chết tiệt này và biến đi. Mời nó đến hội nghị vào cuối tuần với tư cách trợ lí của mày." Katsuki hung hăng đập chiếc hộp trước mặt bạn mình. "Mày còn chờ cái gì nữa?! Biến khỏi căn hộ của tao và ngừng làm phiền người khác vào ngày rảnh rỗi của người ta đi, chết tiệt!"

Midoriya lầm bầm vài từ và nhanh chóng rời khỏi cửa sổ như một kẻ lập dị.

"Đi cửa trước đi, thằng ngu! Mày lúc nào cũng nhảy qua đó!

Katsuki đang có tâm trạng. Không có gì buồn cười hơn việc Katsuki đang hừng hực khí thế khi đeo chiếc tạp dề All Might như một người vợ nội trợ dễ thương.

"Cậu thật dễ thương, Kats." Chàng trai tóc đỏ mơ màng nhìn người bạn cùng phòng của mình.

"Tao cũng ghét mày." Chàng trai tóc vàng chế giễu và quay trở lại nhà bếp.

Kirishima mỉm cười; anh ấy hoàn toàn ngưỡng mộ bạn bè của mình.

- Nhà giữ trẻ của Deku! -

Kacchan sugoi: Midoriya lại giẫm phải miếng dán cửa sổ chết tiệt của tao nữa rồi.

Piggy 🐷: sao cậu ấy dám.

EMO bitch: Wow, căng thẳng quá.

Kacchan sugoi: Không có bánh quy cho mày đâu.

EMO bitch: KHÔNGGGGGGG

Piggy 🐷: KHÔNGGGGGGG

Glasses 👓: Đúng là không phù hợp. Tớ sẽ nói chuyện này vào lần tới khi tớ gặp cậu ấy.

Kacchan sugoi: Ngày mai tao sẽ để bánh quy trên bàn của mày.

Piggy 🐷: ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top