Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter I :

-Tôi : tác giả (không tên)
-Anh : người còn lại (không tên)
-Nhân vật còn lại sẽ có tên hoặc viết tắt

Xin lỗi vì sự bất tiện này

————————————————————————
Mùa đông năm đó lạnh cóng, gió mùa lạnh không thể tả nối, bước đi trên con đường đi học, hai bàn tay tôi run lên vì rét.
"Chà, ngu thật. Sáng chủ quan mặt có một cái áo khoác mỏng. Hôm nay mình sẽ chết rét mấy"
Tôi cố bước nhanh hơn để có thể sớm đến lớp, ít nhật giờ đó là nơi đã lạnh hơn ngoài đường. Mãi cũi xuống nhìn đôi giày mới mua hôm qua, tôi đã ngã bịch xuống đất
//bịch//
Cũ ngã ấy không làm tôi cắm mặt xuống đường, tôi có thể cảm nhận được sức ấm toả ra từ... cơ thể? Ngước mặt lên nhìn. Đập vào mắt tôi là một gương mặt quen thuộc.
"Em đi đứng chả cẩn thận chút nào, không có anh là ngã rồi đấy!"
"Anh ? Sao anh lại ở đây?"
Anh ôm tôi vào lòng, chà...tôi có thể cảm nhận được sức ẩm của ảnh. Ước gì tôi có thể ôm anh ấy mãi. Anh dần buông lỏng tôi ra, móc trong cặp loại bánh mà tôi yêu thích.
"Nè, cho em. Anh đoán là sáng giờ em chưa ăn gì đúng không? Lại còn mặc ảo mỏng nữa. Xem kìa, người em run lên vì rét rồi đấy"
"À... dạ vâng"
Trước rất nhiều câu quan tâm của anh, miệng tôi cứng đờ lại, không biết đã bao lâu rồi tôi chưa thích ứng được sự quan tâm ấy. Không phải tôi ghét anh ấy, cũng chả phải chúng tôi mới quen, chúng tôi quen nhau được 1 năm, khi ấy tôi năm nhất còn anh ấy năm 2. Tôi cũng rất yêu anh nhưng tôi luôn có cảm giác e sợ, sợ một ngày, người con trai luôn quan tâm tôi như bây giờ sẽ vứt bỏ tôi, coi tôi như cỏ rác.
"Này, em?"
Câu nói ấy đã kéo tôi về thực tại, tôi chỉ im lặng, bóc gói bánh và chia cho anh một nửa. Dường như anh đã quá quen với hành động này, anh vui vẻ, cầm nửa chiều bánh rồi rải bước tiếp đến trường cùng tôi.

————————————————————————
End-
Coming soon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top