Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngắn ngủi #29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tạch"

Tiếng bật đèn vang lên, phá tan sự tĩnh lặng của hành lang chung cư cao cấp. Trước cửa nhà, một thân ảnh khệ nệ xách biết bao nhiêu túi đang loay hoay bấm vân tay, may thay bộ xử lý cao cấp vẫn nhận diện được người dùng dẫu cho vân tay có bao nhiêu mờ vì mồ hôi.

Thân ảnh nọ mở cửa bước vào nhà, sớm được chào đón bởi hai chú chó tinh nghịch và hai chú mèo đỏng đảnh. Đầu đầy những dấu chấm hỏi, người nọ hoang mang xỏ dép bông bước vào.

Đi đến gần bàn trà, sắc mặt người thoáng sa sầm. Một thân ảnh khác đang nằm trên đất, trong ngực là chiếc áo của người, gần đấy là chiếc điện thoại vẫn còn sáng màn hình và một chiếc điện thoại khác đã vỡ tan nát.

Người nọ cái gì cũng chưa cất, nhẹ nhàng ngồi quỳ trên đất khẽ lay.

- Mike ơi, Mike ơi ..

Người vừa lay vừa dìu thân ảnh trên đất lên ghế. Thân ảnh được gọi, ngơ ngác tỉnh, nhìn mặt người, ngu ngơ mất một lúc, trầm khàn lên tiếng.

- Phải công chúa của anh không ?

Thanh Pháp không trả lời, chỉ gật đầu chắc nịch. Lập tức, một tấm rèm nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt vốn đã méo xệch đi vì mệt của Mai Việt. Hắn gục đầu vào vai em mà khóc, khóc tỉ tê như đứa trẻ lên tám, khóc đến mức giọng vốn đã trầm đục giờ còn khàn đặc cả đi.

Em xót xa xoa lưng hắn, chiếc nhẫn trên ngón áp út trái loé lên nhờ ánh trăng, thu hút sự chú ý của em. Em trầm ngâm ngồi nghe hắn khóc.

Thật lâu rồi hắn mới khóc nhiều như thế. Lần cuối em thấy hắn khóc như vậy là khi em và hắn sát bên nhau ở nhà hàng tiệc cưới, khi ba dẫn em đến trước mặt hắn, trao tay em cho hắn. Khi ấy hắn là người khóc lớn nhất, cũng là người hạnh phúc nhất.

Vậy mà giờ đây, hắn cũng là người khóc lớn nhất, nhưng tiếc rằng, hạnh phúc chẳng phải thứ hắn đang kiếm tìm.

- Công chúa ơi, là anh sai rồi phải không ?

Em im lặng.

Sai hay đúng không phải là điều cần phân định trong câu chuyện này. Điều cần quan tâm chính là mọi chuyện chuyển biến vô lường mà chính em cũng không thể dự đoán. Em không bênh hắn vì hắn là bạn đời của em, nhưng em cũng không trách hắn vì những gì hắn làm.

Em chọn im lặng.

Và hắn hiểu sự im lặng ấy của em.

Hắn biết em nghĩ gì. Hắn tôn trọng tư duy của em. Em, trước sau vẫn vậy, là một người lí trí, nhưng sẽ mềm dẻo đủ đầy khi động đến những câu chuyện của trái tim. Hắn yêu em vì những điều đấy, và hắn thoáng nhẹ nhõm khi em suy nghĩ như vậy. Hắn biết, rõ hơn bất cứ ai, hắn hiểu, sâu hơn tất cả mọi người. Hắn chỉ là ... thật sự rất mệt.

- Mike ăn cơm chưa ?

Em gối đầu lên đầu hắn, thầm thì.

- Anh chưa ...
- Thế Mike lên ghế nằm chợp mắt một chút, em đi nấu cho Mike ăn ha ?

Em dìu hắn lên ghế.

- Anh muốn ăn phở ..
- Vậy em đi nấu phở ha ?

Em đứng dậy, toan bước vào bếp. Tuy nhiên, đã có một bàn tay nắm cổ tay em lại. Thanh Pháp nghi hoặc nhìn hắn, chỉ nhận lại được chất giọng vỡ vụn cùng khuôn mặt thảm hề hề của gã trai ngoài đôi mươi.

- Công chúa đặt về đi .. Đừng đi mà ...

Em nhìn hắn, nhìn cổ tay mình, chỉ mỉm cười.

- Vậy em đi cất đồ, một chút chíu chiu thôi, rồi em quay lại đặt với Mike có được không ?
- Ừm.

Hắn đồng tình, buông tay để em đi cất đồ, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng dõi theo em, dán gắt gao trên tấm lưng nho nhỏ.

Khi em quay lại, lập tức rơi tuột vào ghế. Hắn kéo em ngồi trên ghế, chính mình gối đầu lên đùi em. Hắn áp mặt vào bụng em, ngửi lấy ngửi để mùi hương tự nhiên, chẳng mấy chốc đã ngủ mất. Còn em, dịu dàng nhìn hắn, đưa bàn tay vuốt một đường từ cằm đến xương gò má, di dần đến thái dương, cuối cùng dừng lại ở mớ tóc tẩy đang xơ yếu dần đi.

Một tay em vuốt tóc ru hắn ngủ, một tay nhập lạch tạch vào điện thoại.

"Ghi chú cho tài xế: Khi anh đến nơi, anh đừng gọi điện mà nhắn tin giúp em. Em cảm ơn ạ."

---

"Bru bru"

Tiếng điện thoại rung kéo Thanh Pháp đang lim dim gục trên ghế chợt tỉnh. Điều đầu tiên em làm là kiểm tra Mai Việt, thấy hắn vẫn còn ngủ mới nhẹ nhõm cúi đầu hôn lên má, nhẹ nhàng lấy điện thoại kiểm tra.

"Khách ơi, em đến dưới chung cư mình rồi ạ. Em định gửi bảo vệ nhưng không có ai trực."

Em nhìn màn hình, lại nhìn hắn đang ngủ, thở dài bất lực.

"Dạ không sao, em xuống lấy ngay, anh đợi em chút ạ."

Em tắt điện thoại, khẽ luồn tay xuống đầu hắn nâng lên, đồng thời dịch đùi mình ra khỏi ghế. Nào ngờ em còn chưa đứng dậy được thì cổ tay thình lình bị nắm lấy, hắn chậm rãi mở mắt nhìn em, đôi mắt không nhìn rõ được con ngươi trắng đen, trong bóng tối thoáng hiện lên vẻ cô độc của một con sói đầy thương tích.

- Công chúa đi đâu vậy ?
- Em đi lấy đồ ăn cho Mike đây. Mike ngủ tiếp đi, em đi lấy một chút rồi em lên.

Hắn bĩu môi, lắc đầu. Dáng vẻ của con sói bỗng chốc biến mất, trả lại kẻ nằm trên ghế tựa như đứa trẻ bị lấy mất kẹo, mất mát không chịu thoả hiệp.

Em mỉm cười, xoa má hắn, đặt một nụ hôn lên trán.

- Vậy Mike đi cùng em ha ?
- Ừm, đi cùng em.

Cứ như vậy, hắn cùng em đi xuống sảnh.

---

Người giao hàng vừa nhìn điện vừa ngó Đông ngó Tây, mắt cứ vài phút hướng về phía ngã rẽ của đại sảnh.

Chẳng mấy chốc, anh ta thấy một người từ ngã rẽ bước đến gần. Người giao hàng đầu váng mắt hoa thấy một thân ảnh nhỏ con dắt tay một thân ảnh lớn nom ngốc nghếch kì cục, cả khuôn mặt đỏ bừng còn mắt thì sưng húp. Thân ảnh nhỏ hơn nhận đồ ăn rồi liền nói một tiếng cảm ơn, nhanh chóng quay về phía thang máy, bàn tay vẫn không buông thân ảnh lớn. Thân ảnh lớn trước sau như một không lên tiếng, ngoan ngoãn lắc lư theo sau thân ảnh nhỏ.

Anh ta nhìn theo đôi nọ khuất dạng, chỉ mỉm cười bước đến xe ra về, điện thoại nhận đơn được tắt nguồn, trong lòng không lưu tạp niệm, chuyên tâm rời đi.

---

Cửa lần nữa được mở ra. Em dẫn hắn đến bàn, chính mình loay hoay lấy từ chén đến đũa đổ phở ra, xong việc liền cùng hắn ngồi ăn.

Cả buổi ăn chẳng ai nói với nhau câu nào, nhưng Thanh Pháp vẫn cảm nhận được sự sợ hãi của hắn khi cứ chốc chốc hắn lại luồn tay ra sau xoa lưng em. Động tác giống như an ủi em, em hiểu, thật ra hắn cũng muốn trấn an chính mình.

Em hưởng thụ những lần nhỏ nhặt như vậy, chẳng bao lâu đã kết thúc bữa ăn đêm.

---

Đèn phòng được tắt. Hai chú chó, hai chú mèo đã ấm chỗ trên đệm riêng, hắn cùng em cũng mệt mỏi ngả lưng trên giường lớn.

Mai Việt vùi mặt vào hõm cổ em cố gắng thở nhẹ tránh gây nhột cho em, vòng tay siết bên eo em từ lúc nằm đến hiện tại đều không có dấu hiệu buông, ngược lại còn càng ngày càng chặt.

Vì mệt mỏi nên hắn vừa đặt lưng đã ngủ say, để lại em còn trằn trọc vì câu chuyện của hắn. Em suy nghĩ rất nhiều, giữa ranh giới đúng - sai, thật sự chẳng ai đủ thẩm quyền để chứng minh, em cũng vậy, nhưng có điều gì đấy cứ canh cánh trong lòng mãi, em không cách nào buông bỏ, tựa như cách hắn khó chịu. Em dường như đã hiểu ra một câu nói mà người khác vẫn hay truyền tai nhau: Khi yêu đủ nhiều, cả hai sẽ chia sẻ cùng một tâm hồn.

Em yêu hắn đến mức không thể đong đếm được nữa, đến mức nghĩ đến lại bực mình vì không thể dùng từ để diễn tả, cũng không có cách nào để cho hắn biết em yêu hắn nhiều, và em biết hắn cũng thế. Hắn đã từng cố viết tặng em một bài, nhưng viết mãi đâm giận, xé nát tờ giấy lời, sau liền hối hận ngồi dán lại, dán không được mới buồn bã dụi dụi em xin lỗi vì không thể viết cho em. Hắn ấu trĩ như vậy đấy, và hắn là người em yêu. Hôm nay hắn nũng nịu như vậy, hẳn đã rất chịu đựng rồi. Hắn hiếm khi ỷ lại như thế, hôm nay không tử tế với hắn rồi.

Thanh Pháp nghĩ mãi, sớm bị những suy nghĩ của mình khiến buồn ngủ. Em mệt mỏi khẽ ngáp, kiểm tra người trong ngực mình một chút, hôn khắp mặt hắn, còn hôn thêm ngón áp út trái của hắn, giống như hắn thường làm với em, xong xuôi mới mờ mờ ảo ảo đăng một tin. Em cẩn thận kiểm tra điện thoại một chút, cuối cùng buông điện thoại cắm sạc, lần nữa kiểm tra hắn, kết thúc bằng một câu thầm thì cùng một chiếc hôn lên môi.

- Mai Việt của em vất vả rồi, chồng ngủ ngon.




09|02|2024|Lluvia
Chúc mừng năm mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top