Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

𝚊𝚝𝚊𝚛𝚊𝚡𝚒𝚊

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ataraxia: tâm trí hoàn toàn tự do]

"Chầu hôm nay khỏi nói cũng biết ai trả rồi chứ?" Kokonoi nhìn hai kẻ trước mặt, trên tay là ly rượu vang màu đỏ sánh nở nụ cười đầy mị hoặc nhướng mày nói, rồi chậm rãi đưa thứ chất lỏng ấy lên môi mân mê loại thức uống có giá trị lên đến vài trăm tỷ yên từ từ thưởng thức nó.

"Rồi..." Ran trề môi đầy bất mãn nhìn tên đồng nghiệp khó ưa của mình đáp.

"Ăn đi Mikey." Kakuchou đẩy chiếc đĩa đầy đồ ăn mà anh vừa kiểm tra xong hướng về phía gã, nói.

"Ừ." Gã gật đầu một cách đầy chán nản rồi đưa tay vớ lấy đĩa thức ăn được anh đặc biệt làm ra cho riêng mình bắt đầu thưởng thức nó.

Ánh đèn mờ ảo hoà cùng những bản nhạc sôi động, tại nơi sân khấu lắm kẻ tụ tập nhảy nhót cớ sao hôm nay lại yên ắng lạ thường, phải chăng những kẻ tầm thường ngay dưới đại sảnh kia đã được thông báo rằng hôm nay ngay tại chốn này có sự góp mặt của một vị vua đáng kính ghé thăm? Hay rằng đã có chuyện gì đó cực kỳ thú vị khiến cho đám người náo nhiệt, kẻ điên vì tình người điên vì rượu, kẻ say người ảo mê mê hoặc hoặc đắm mình vào những thứ chất lỏng đê mê dụ hoặc, thả mình vào thứ bột trắng thân quen nơi vũ trường khét tiếng hôm nay lại chỉ biết đứng yên một chỗ đăm đăm trao mắt hướng về nơi ngay trung tâm sân khấu vây thành một vòng tròn lớn khép kín.

Có lẽ là vì sự xuất hiện của một mỹ nhân khuynh nước khuynh thành khiến kẻ đắm người chìm; bỏ rượu, bỏ thuốc, bỏ tình, bỏ tiền mà ngắm nhìn kẻ đang đứng giữa sân khấu nhảy lên một khúc vũ ca oanh liệt bi tráng.

Mikey thở hắt, gã thả hồn chìm đắm theo bản nhạc ấy, nhịp nhàng tận hưởng cái bầu không khí yên tĩnh lạ thường tại chốn xa hoa phù phiếm, hai mắt gã dần nhắm lại đầu ngửa ra sau bữa ăn cũng vì thế mà có lẽ nên kết thúc. Phạm Thiên nhìn gã như thế liền có chút phiền muộn nhưng không biết nên nói gì đành im lặng quan sát gã, và tiếp tục những câu chuyện phím nhảm nhí thầm cầu mong sẽ có thể thu hút được một chút ít sự chú ý từ Mikey.

"Mikey." Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến tim gã đập mạnh vội bật dậy mở mắt nhìn về nơi phát ra giọng nói ấy, cả Phạm Thiên nghe thấy tiếng gọi cũng đồng loạt nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn xem xem kẻ nào to gan đến thế.

Draken bước đến cùng Inui, mắt đối mắt, mặt đối mặt, bầu không khí thoáng chốc chìm sâu vào trong tĩnh lặng đến mức ngột ngạt và nặng nề, chỉ còn mỗi bản nhạc buồn du dương cùng ánh đèn nhiều màu mờ mờ ảo ảo khắc họa lên cuộc hội ngộ của những gã tội phạm khát máu và những người bạn thân thiết xưa cũ.

"Koko..." Inui nhíu mày nhìn Kokonoi tim bỗng thắt lại.

Kakuchou đưa mắt nhìn bọn họ một lượt, đoạn anh đưa tay ngoắc một phục vụ đến, cả hai bắt đầu thì thầm với nhau điều gì đó, sau cùng anh nhận lấy một chiếc thẻ phòng từ tay người phục vụ và quay trở lại.

"Đi đến chỗ nào đó yên tĩnh hơn rồi ta hàn thuyên." Phe phẩy chiếc thẻ phòng trên tay anh nói rồi đứng dậy bước đi một mạch, gã thấy vậy cũng không nói gì thêm liền cùng với Kokonoi trực tiếp rời đi. Ran và Rindou lia mắt nhìn nhau, anh cả Haitani nhún vai môi nhếch lên rồi cùng cậu em trai mình bước đi theo. Draken nhìn Inui ánh mắt hiện rõ tia khó xử, Inui thấy cậu nhìn mình liền không nói gì đẩy vai Draken về trước nhanh bước vội theo sau những kẻ nắm đầu thế giới ngầm.

Bảy bóng hình từ khác nhau nhanh chóng đi đến vị trí cao nhất trong quán bar và cũng là nơi yên tĩnh nhất, nơi chỉ độc nhất các thành viên cốt cán của Phạm Thiên được quyền đi lên, Draken và Inui nhìn quanh đưa mắt quan sát nơi này thật kỹ trong lòng không khỏi cảm thán về mức độ hoành tráng của nơi đây.

"Ngồi đi." Kakuchou cất tiếng, lúc này cả hai mới nhận ra chỉ trừ hai người họ ra còn lại đều đã an vị tại những chỗ ngồi khác nhau.

"À ừ, được rồi." Lắc đầu, cậu cười xòa từ chối.

"Tùy." Anh đáp lại gương mặt có chút khó chịu với hai người trước mặt, ngước nhìn xuống quán bar hai mắt Kakuchou nheo lại dường như đang suy tính gì đó, trong vô thức mà liếc mắt nhìn Mikey vẫn đang ung dung bình thản.

"Đến đây làm gì?" Ran tiến đến trên tay là hai ly rượu vang sánh đỏ đưa cho cả hai, Inui và Draken theo phép lịch sự liền nhận lấy hơi cúi đầu xem như lời cảm ơn.

"Ừm... cậu ta không có ở đây sao?" Inui lia mắt nhìn khắp đám người Phạm Thiên hai mày nhíu lại hỏi.

"Mày tìm ai, Inui?" Kokonoi nở nụ cười thương hiệu với người bạn thân cũ lâu ngày chưa gặp mặt rồi tiến đến chỗ Mikey cẩn thận ngồi xuống cạnh gã.

"Sa..."

"Ngậm cái mõm lại trước khi tao bắn nát sọ mày." Chẳng để Draken kịp nói xong, Rindou đã tức giận kêu lên thẳng tay rút súng ra hướng về phía hai vị khách bất ngờ kia, nhưng trông Inui và Draken chẳng có chút gì là sợ hãi mà thay vào đó cả hai lại bình thản nhìn cậu rồi nhìn gã.

"Rindou." Kẻ nãy giờ chẳng lên tiếng, Mikey nâng ly rượu trên tay mình lên chậm rãi thưởng thức thứ mỹ vị mà đã lâu rồi gã chưa động đến kể từ ngày tìm được đống nhật ký của Sanzu, giọng gã khàn khàn cất lên gọi.

"Chậc!" Rindou nhăn mặt, cậu cất súng quay lại về phía góc phòng. Ran cười cười đưa tay đón lấy em trai mình lắc đầu vỗ vài cái vào vai cậu tựa như lời an ủi.

"Mày tìm Sanzu có chuyện gì?" Đặt ly rượu xuống gã nheo mắt hỏi.

"Bọn tao muốn xin lỗi nó." Có chút mất tự nhiên khi đến một nơi xa lạ,với một bầu không khí ngột ngạt thế này, Draken nhìn người bạn thân thuở nào trong lòng bỗng gợi lên từng cơn sóng nhỏ nhấp nhô đáp.

"..."

Bầu không khí bỗng chốc chìm vào trong yên lặng, chẳng có gì phát ra ngoài hơi thở nặng nề của Rindou cùng tiếng thở dài của Kakuchou hòa lẫn vào nhau. Inui đánh mắt với Draken có chút khó hiểu. Phạm Thiên đang đợi, đợi vị vua của mình lên tiếng để nói về điều mà không ai trong tổ chức dám nói, rằng Sanzu Haruchiyo đã chết.

"Nó đang bận." Và sau một khoảng thời gian dài đằng đẵng, gã cuối cùng cũng lên tiếng. Các thành viên của Phạm Thiên nghe xong tim bỗng nhói lên một nhịp, cả bọn lia mắt nhìn nhau rồi nhìn sang người đứng đầu tổ chức trong lòng liền không khỏi dâng lên một cỗ cảm xúc đau đớn đến khó tả.

"Vậy sao? Vậy bọn tao có thể gặp nó được không?" Cậu lên tiếng đề nghị, lời vừa dứt tức khắc bầu không khí liền trở nên thêm ngột ngạt và lạnh lẽo đến đáng sợ.

"Không." Gã đứng dậy lặng lẽ bước ngang qua cậu và Inui một mạch rời đi bỏ lại tất cả sau lưng, dẫu vậy chỉ trừ Inui và Draken ra còn lại ai cũng hiểu được lý do vì sao.

"Thật ra..." Đợi bóng gã khuất dần sau lớp cửa sang trọng, Kokonoi liền lên tiếng giải đáp thắc mắc cho cả hai.

"MẸ KIẾP TẤT CẢ LẠI TẠI CHÚNG MÀY!!!" Rindou rít lên trực tiếp lao vào Inui không một động tác thừa giáng một cú đánh ngay mặt cậu, Inui bị đánh bất ngờ chỉ kịp đưa tay lên đỡ đòn cơ thể liền trượt dài ra sau ly rượu trên tay rơi xuống đất cũng vì thế mà vỡ tan, tạo nên một khung cảnh bừa bộn.

"Cái đéo!" Inui tức giận rít lên, Draken thở hắt cố giữ sự bình tĩnh trong mình mà nhìn anh — Người ban nãy trông có vẻ sẽ giải thích mọi thắc mắc của mình và Inui cuối cùng lại là người im lặng không nói gì, dẫu vậy có người mà Draken quên mất cả việc đề phòng — Haitani Ran.

"Thôi đi Rindou! Mày muốn chết hay sao?!!" Kakuchou vội chặn cả hai lại ra lệnh.

"Má nó!" Cậu út Haitani vùng vằn đưa chân đạp mạnh vào cái kệ gần đó và những hình ảnh ấy đều được thu vào tầm mắt của Kokonoi, khiến nó bật cười vì độ trẻ con của anh em Haitani.

"Chắc chắn là không chết được rồi, Mikey sẽ không để điều đó lặp lại." Lắc đầu Ran trấn an Kakuchou nở nụ cười không một chút nào là thân thiện đưa đôi phong lan mĩ miều nhìn sang cả hai.

"Rốt cuộc là chuyện gì?" Draken lên tiếng kéo Inui lùi về sau.

"Kokonoi?" Inui nhìn Kokonoi đang bình tĩnh nhướng mày gọi.

Kokonoi có chút mệt mỏi, nhưng vẫn cố vờ bình thản rót một ly rượu, vị thiên tài kiếm tiền một tay cầm ly rượu vang hai chân vắt vào nhau tay còn lại chống lên thành ghế sofa bạc triệu để kê đầu.

"Ngồi xuống đi Inui, Draken. Và tao sẽ kể cho bọn mày nghe câu chuyện tình bi hài của con chó điên trung thành và vị vua của nó."

Câu chuyện này ấy vậy mà sẽ chẳng ai ngờ được mai sau nó lại là một câu chuyện huyền thoại được lưu truyền trong thế giới ngầm đầy rẫy những câu chuyện hài hước bi thương, câu chuyện kể về kẻ được mọi người gọi là con chó điên trung thành và với lòng thành kính của mình nó đã vượt quá mức cho phép và trở thành tình yêu, tình yêu thuần khiết của một tên thuộc hạ đáng sợ dành riêng cho vị vua đáng kính của mình.

just a little girl

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top