Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì một đứa nhóc nào đó có bạn trai mà quên mất anh trai nên Trần Lập Thành hoàn toàn yếu thế trong cuộc nói chuyện này. Đứa em trai không những không nói giúp anh mà còn làm mấy trò chọc tức anh. Nhưng suy cho cùng, thái độ của Trần Lập Thành cũng xem như đã gián tiếp đồng ý mối quan hệ này.

Những gì Trương Trạch Nghị hứa với anh ta không hoàn toàn là lời hứa suông, bởi vì người đàn ông này vừa có tiền vừa có quyền và Trần Lập Thành cũng dễ dàng nhận ra được Trần Lập Ba thích đối phương nhiều như thế nào. Mặc dù không thể tin tưởng tuyệt đối cái gọi là sự chân thành mà Trương Trạch Nghị đã nói, nhưng Trần Lập Thành tuyệt đối sẽ không bỏ qua nếu như người đàn ông này đối xử không tốt với Trần Lập Ba.

Cuối cùng cũng đã đến ngày Trương Trạch Nghị được xuất viện. Trần Lập Ba vẫn cảm thấy không yên tâm nên đã liên tục xác nhận với bác sĩ rằng vết thương của Trương Trạch Nghị đã thực sự không sao chưa. Trương Trạch Nghị nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Lập Ba thì không nhịn được cười, và lòng anh cũng ngập tràn niềm hạnh phúc.

Khi thấy bác sĩ bất lực trả lời đi trả lời lại những câu hỏi của Trần Lập Ba thì Trương Trạch Nghị mới mỉm cười gọi cậu về: "Lập Ba, lại đây, bác sĩ còn bận việc khác nữa."

...

Chàng thanh niên mới biết yêu luôn muốn được ở bên cạnh người mình yêu mọi lúc mọi nơi. Trương Trạch Nghị cũng biết suy nghĩ của đối phương nên anh luôn sẵn sàng chiều chuộng người bạn trai nhỏ của mình. Dù bận rộn đến mấy anh cũng sẽ dành thời gian để chơi đùa cùng đối phương.

Ở bên Trần Lập Ba một thời gian dài, Trương Trạch Nghị cảm thấy bản thân anh hình như đã bị lây nhiễm sự trẻ con của cậu, anh đã thay đổi rất nhiều.

Trương Trạch Nghị vô cùng hài lòng khi thấy Trần Lập Ba dính lấy anh như vậy nhưng cũng có người lại không cảm thấy vui vẻ. Trần Lập Thành càng lúc càng có cảm giác chắc chắn rằng đứa em trai nhỏ của mình sắp không thuộc về mình nữa rồi.

Anh ta buồn, anh ta đau lòng, nhưng anh ta bất lực.

"Trần Lập Ba, anh nói cho em biết. Yêu đương sao cũng được nhưng không được phép đi quá giới hạn!"

Trần Lập Ba nghe xong thì không nói nên lời. Chưa cần định nghĩa đến việc "đi quá giới hạn" là như thế nào nhưng anh trai cậu rốt cuộc có biết là cậu đã trưởng thành rồi hay không vậy?

"Anh không cần biết. Anh là anh trai của em. Em phải nghe lời anh!"

"Xì!"

Trần Lập Ba cảm thấy sự lo lắng của Trần Lập Thành quá thừa thải bởi vì từ lúc ở bên nhau đến nay, hành động thân mật nhất mà Trương Trạch Nghị dành cho cậu chỉ là ôm và hôn.

Mặc dù Trần Lập Ba chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã nhìn thấy heo chạy. Những nụ hôn của Trương Trạch Nghị từ nhẹ nhàng như một làn gió mát đến mãnh liệt và hung hăng như muốn nuốt trọn cậu vào bụng. Mỗi lần Trần Lập Ba được hôn, cả người cậu đều trở nên mềm nhũn, nhưng đến lúc chuẩn bị bắt đầu một điều gì đó là người đàn ông  này lại buông cậu ra. Nếu như không nhìn thấy sự khao khát hiện rõ trong mắt của đối phương, có lẽ Trần Lập Ba đã hoài nghi về việc người đàn ông này có thật sự yêu cậu hay không.

Đã muốn ăn như thế thì tại sao lại phải cắn răng nhịn chứ? Trần Lập Ba không hiểu, nhưng cậu không có đủ can đảm để hỏi, như vậy chẳng khác nào cậu là người đang thèm muốn anh ấy.

Trương Trạch Nghị đã ở trong văn phòng suốt cả buổi sáng. Những công việc mà anh chưa kịp xử lý trong lúc nằm viện giờ đã chất thành đống. Những dòng chữ đen trên nền giấy trắng khiến anh chán nản và mệt mỏi. Trương Trạch Nghị cảm thấy nhớ nhóc con đáng yêu của mình vô cùng.

Kết quả, một đứa nhóc nào đó đã bị anh lừa đến công ty.

Người yêu bé nhỏ mà anh mong nhớ từng phút từng giây cuối cùng cũng nằm trong vòng tay anh. Anh vùi đầu vào cổ của đối phương hít một hơi thật sâu. Mùi thơm ngọt ngào xộc vào mũi, xuyên vào tim và xua tan đi những mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần.

Trần Lập Ba ngẩng đầu tựa cằm lên vai đối phương và ngoan ngoãn để anh ôm lấy mình. Mãi cho đến khi cổ có cảm giác đau nhức, cậu mới nhẹ nhàng nói: "Anh ôm em như thế này không thấy mỏi hả?"

Trương Trạch Nghị nghe thấy thế thì hôn lên môi đối phương một cái rồi ôm Trần Lập Ba đi đến ngồi xuống chiếc ghế sofa kế bên. Mùa hè nắng nóng như thế mà anh lại bắt nhóc con đến công ty với anh. Trương Trạch Nghị cảm thấy hơi hối hận, anh đưa tay vuốt mái tóc của cậu: "Đi đến đây có nóng không?"

Trần Lập Ba lắc đầu, những sợi tóc mềm mại cọ vào lòng bàn tay anh: "Không nóng. Anh nhờ người đến đón mà, đến đây rất nhanh."

Trương Trạch Nghị nhờ thư ký mang ly nước trái cây vào, Trần Lập Ba uống một ngụm lớn rồi đặt lên bàn. Mắt cậu vô tình nhìn thấy thư mời trên bàn nên ngạc nhiên hỏi: "Ủa? Anh trai em cũng có thư mời này. Giống hệt luôn."

Đây là thư mời dự tiệc sinh nhật của nhà họ Đoàn, đây cũng được xem là một gia tộc lớn trong thành phố này. Buổi tiệc được tổ chức tại một khách sạn sang trọng bật nhất ở nơi đây, họ mời rất nhiều người trong giới kinh doanh, đương nhiên Trương Trạch Nghị và Trần Lập Thành cũng sẽ nhận được thư mời.

Lúc trước, Trương Trạch Nghị vô cùng bận nên chưa có thời gian xem qua tấm thiệp này nên bây giờ mới cầm lên xem thử.

Trần Lập Ba nhấc cánh tay của anh lên và chui vào vòng tay anh. Cậu ngồi lên người anh và cùng  xem thư mời.

"Thứ bảy tuần này à, anh có đi không?" Trần Lập Ba quay đầu hỏi.

Trương Trạch Nghị gập tấm thiệp lại rồi đặt lên bàn, gật đầu: "Chắc là đi, sao vậy?"

Hai mắt của Trần Lập Ba sáng lên, vẻ mặt vô cùng vui vẻ: "Em và anh trai cũng đi."

Trương Trạch Nghị nhìn vào đôi mắt long lanh của đối phương, anh đắm chìm một lúc rồi cúi đầu hôn lên đuôi mắt xinh đẹp ấy.

Trần Lập Ba cảm thấy ngứa ngáy khi bị hôn ngay mắt, cậu nhớp chớp vài cái rồi ngẩng đầu lên nhìn anh cười: "Em muốn hôn môi."

Giống như một con mèo con cảm thấy thoải mái khi được vuốt ve, Trương Trạch Nghị đưa tay nâng cằm đối phương rồi cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại ấy. Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy lưu luyến khiến Trần Lập Ba mất hết sức lực, cậu dựa hẳn lên người anh và tiếp tục tận hưởng khoảnh khắc thân mật này.

Vào ngày sinh nhật, Trần Lập Ba đi cùng Trần Lập Thành đến trước.

Mặc dù Trần Lập Ba khoác lên mình một bộ đồ vest màu trắng trông có phần chững chạc nhưng phần da thịt mềm mại ở hai bên má lại làm lộ ra vẻ đáng yêu của cậu.

Dưới ánh đèn lung linh, những đường nét hoàn hảo trên gương mặt của Trần Lập Ba gần như được khắc họa một cách rõ nét hơn. Lúc Trương Trạch Nghị đi vào, anh cũng bị thu hút bởi vẻ đẹp của cậu. Thế nhưng, Trương Trạch Nghị nhận ra không chỉ có anh mà còn rất nhiều ánh mắt khác cũng đang đổ dồn vào Trần Lập Ba. Điều này khiến anh không vui, nhóc con của anh quá hấp dẫn và anh không phải là người duy nhất bị thu hút.

Có một điều mà Trương Trạch Nghị không để ý đó chính là cũng có rất nhiều ánh mắt lén lút trao về phía anh. Nhưng vì bọn họ không dám đến gần anh nên chỉ có thể âm thầm liếc mắt nhìn theo và thật không may, tất cả những điều này đã lọt vào mắt Trần Lập Ba.

Trần Lập Thành nghe thấy em trai mình khẽ hừ một tiếng sau đó là một nét mặt không mấy vui vẻ. Anh ta ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.

Trương Trạch Nghị đến hơi muộn. Khi anh đang định đi đến chỗ Trần Lập Ba thì bị Đoàn Hiểu Thiên chặn lại.

"Sếp Trương đúng là một người bận rộn, anh đợi cậu lâu lắm rồi đấy." Đoàn Hiểu Thiên buông cô gái bên cạnh ra rồi lịch sự ôm Trương Trạch Nghị.

Khi còn trẻ, Đoàn Hiểu Thiên cũng được xem là một người đầy tham vọng. Hai người họ từng hợp tác với nhau và xem nhau như anh em. Chỉ có điều, Đoàn Hiểu Thiên là một người có thể vì lợi ích mà làm bất cứ điều gì, kể cả vi phạm pháp luật. Để có được như ngày hôm nay, bàn tay của ông ta đã không còn sạch sẽ được nữa.

Có lẽ, buổi tiệc tối nay cũng vì một mục đích nào đó.

Trương Trạch Nghị nở nụ cười với đối phương: "Thành thật xin lỗi anh vì sự chậm trễ của tôi."

Thư ký phía sau đưa lên một hộp quà được đóng gói sang trọng: "Một chút thành ý, xem như là lời xin lỗi."

Đoàn Hiểu Thiên nhận ra đây là món đồ cổ mà ông ta vẫn đang tìm kiếm nên gương mặt hơi thay đổi. Ông ta dừng lại hai giây sau đó mới đưa tay ra nhận lấy: "Vẫn là sếp Trương hiểu ý anh."

Cả hai trò chuyện vui vẻ về những điều đơn giản nhưng trong mắt những người xung quanh, những cử chỉ tự nhiên của cả hai khiến mọi người đều nghĩ mối quan hệ của hai nhà vô cùng thân thiết.

"Bố, bố không định giới thiệu con à?" Một giọng nói dịu dàng của cô gái đứng bên cạnh đã cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Cô gái đi theo Đoàn Hiểu Thiên ăn mặc sang trọng, ánh nhìn đầu tiên của cô dành cho Trương Trạch Nghị đã không giấu được sự yêu thích. Trương Trạch Nghị cũng nhận ra được nhưng anh giả vờ không nhìn thấy.

Cô gái vừa dứt lời, nụ cười trên gương mặt của Đoàn Hiểu Thiên cũng trở nên trìu mến. Đây chính là cô con gái út được ông cưng chiều nhất. Nghe thấy vậy, ông ta mỉm cười giới thiệu: "Đây là Trương Trạch Nghị, người mà bố vẫn thường hay nhắc với con đấy. Chẳng phải lúc nào con cũng mong được gặp đối phương hay sao? Hôm nay thật đúng lúc."

Nói xong, ông ta cũng nói với Trương Trạch Nghị: "Đây là con gái út của anh. Con bé đã hâm mộ cậu từ lâu lắm rồi, haha..."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Thanh Thanh đỏ lên, cô gái nũng nịu với bố mình: "Bố..."

Trương Trạch Nghị chỉ gật đầu chào hỏi: "Chào cô Đoàn."

Cô gái gật đầu đáp lại, ngượng ngùng nhưng lại táo bạo, ánh mắt dường như không rời khỏi người Trương Trạch Nghị một giây một phút nào.

"Em có thể gọi anh là anh Trạch Nghị được không?"

Đoàn Hiểu Thiên nghe vậy thì bật cười: "Như thế thì vai vế sẽ bị đảo lộn nhỉ?"

Đối phương nói ra lời này xong cũng không có ý định sửa lại. Trong mắt Trương Trạch Nghị hiện lên một tia giễu cợt, suy nghĩ của Đoàn Hiểu Thiên quá rõ ràng.

"Tùy cô." Chỉ là một cách gọi, Trương Trạch Nghị cũng không muốn tranh luận vấn đề này với một cô bé.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều cho rằng Đoàn Hiểu Thiên quá mưu mô, ông ta lợi dụng con gái của mình để lấy lòng Trương Trạch Nghị. Dù sao ông ta tuổi cũng đã cao, những đứa con trai của ông thì lại không khiến ông hài lòng. Địa vị của ông ta có thể miễn cưỡng duy trì thêm vài năm nữa, nhưng nếu cứ như vậy, e rằng gia tộc của ông sẽ không còn giữ vững được nữa. Trương Trạch Nghị giống như một ngọn núi sừng sững, bất kỳ ai cũng muốn dựa vào để đảm bảo sự an toàn.

Những người có mặt trong buổi tiệc đều vô cùng tò mò về cuộc trò chuyện của cả hai, chỉ riêng hai anh em nhà họ Trần là có biểu cảm xấu xí nhất. Đặc biệt là khi Đoàn Hiểu Thiên rời đi chào hỏi khách và để lại cô con gái út tiếp chuyện với Trương Trạch Nghị. Trần Lập Ba bắt đầu xụ mặt xuống.

Trương Trạch Nghị xấu xa, đừng mong em để ý đến anh nữa!

"Anh Trạch Nghị, chúng ta ngồi xuống trước đi. Bữa tiệc sẽ bắt đầu nhanh thôi." Cô gái tự nhiên đặt tay lên cánh tay của Trương Trạch Nghị với một cử chỉ vô cùng thân mật.

Trương Trạch Nghị cau mày, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy nhóc con đứng cách đó không xa đang nhìn chằm chằm vào anh. Đó là một ánh mắt buộc tội, như đang muốn nói với anh rằng: Em đang tức giận!

Trương Trạch Nghị vội gỡ bàn tay kia ra và dùng vẻ mặt lạnh nhạt nói với đối phương: "Xin lỗi. Tôi đi trước."

"Anh Trạch Nghị..."

Nhìn thấy Trương Trạch Nghị đi về phía mình, Trần Lập Ba liền quay người bỏ đi với một vẻ mặt lạnh lùng. Lúc đầu Trần Lập Thành vẫn còn ngơ ngác nhưng khi nhìn thấy Trương Trạch Nghị bước vội về phía này, anh ta lập tức hiểu ra và trong lòng âm thầm hả hê trước sự xui xẻo mà người kia sắp nhận lấy.

Cố mà dỗ đi. 

Ha! Đáng đời!

Bên cạnh có một khoảng sân rộng, Trần Lập Ba đi dưới giàn che và tiếng giày da sau lưng càng lúc càng đến gần.

Cậu không thèm quay đầu lại cho đến khi nhận được cái ôm từ phía sau của đối phương. Trần Lập Ba giẫy dụa mấy lần nhưng vòng tay của người đàn ông kia càng lúc càng siết chặt hơn.

"Cục cưng?"

Trần Lập Ba quyết định phớt lờ anh.

"Để ý đến anh đi mà." Trương Trạch Nghị hôn lên khóe môi của Trần Lập Ba, "Nếu không anh sẽ buồn lắm đấy. Đi mà ~"

Có một vài khách đang đi dạo bên ngoài sân, sau khi nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều há mồm kinh ngạc. Trần Lập Ba không quen bị nhìn chằm chằm như vậy, thế là cậu vặn vẹo cơ thể một cách khó chịu: "Còn có người kìa, anh thả em ra trước đi."

Đoàn Thanh Thanh đi theo Trương Trạch Nghị ra ngoài và cô sững người khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

Trương Trạch Nghị đương nhiên không có ý định che giấu mối quan hệ của cả hai. Không phải chỉ có Trần Lập Ba biết ghen, những ánh nhìn say mê của những người trong bữa tiệc dành cho Trần Lập Ba cũng khiến Trương Trạch Nghị muốn phát điên. Hôm nay, anh muốn nhân cơ hội này để làm cho những người kia bỏ đi những suy nghĩ không nên có mà thôi.

Và anh tin chắc rằng, kể từ ngày hôm nay, không một ai dám liếc mắt đưa tình với Trần Lập Ba được nữa.

Trần Lập Ba đứng trong vòng tay của Trương Trạch Nghị liếc nhìn Đoàn Thanh Thanh đứng cách đó không xa nhìn hai người họ. Sự thù địch trong mắt cô hoàn toàn không che giấu và sự đắc ý trong mắt của Trần Lập Ba khiến cô ta cảm thấy mình bị khiêu khích. Từ nhỏ đến lớn, thứ mà cô muốn có đều được người ta hai tay dâng tới. Làm gì có chuyện để người khác cướp lấy như thế được!

Trương Trạch Nghị cũng nhìn thấy Đoàn Thanh Thanh. Anh đã gặp qua biết bao nhiêu loại người, những cô gái ngu ngốc như thế này đều viết toàn bộ những toan tính của bản thân lên mặt. Trong lòng anh thầm cười nhạo, Đoàn Hiểu Thiên đúng là không biết cách dạy dỗ con cái. Cả con trai lẫn con gái đều vô dụng như nhau. Không một ai học được một chút sự khôn ngoan và xảo quyệt của ông ta.

Trương Trạch Nghị đưa Trần Lập Ba trở vào phòng tiệc, anh mặc kệ những ánh mắt tò mò cũng như bàn tán của mọi người. Đoàn Hiểu Thiên cũng đoán được đại khái, thế nhưng ông ta vẫn im lặng trong suốt cả buổi tiệc. Không biết trong lòng ông ta đang mưu tính điều gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top