Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, việc Trần Lập Ba lén chạy ra ngoài uống rượu vẫn không giấu được anh trai. Cũng không biết là người nào đã nói với anh trai về chuyện cậu đã đụng phải những tên biến thái kia mà anh ấy đã tức giận vô cùng. Hiển nhiên, Trần Lập Ba bị anh trai cấm túc ba ngày liền ở trong nhà để suy ngẫm lại bản thân.

"Anh ~ Em biết sai rồi mà ~"

Những lần trước, Trần Lập Ba chỉ cần làm nũng một vài câu là xem như mọi chuyện đã xong. Nhưng lần này, Trần Lập Thành nhất quyết muốn cậu phải suy ngẫm lại lỗi lầm của bản thân. Tất cả những chiêu trò để lấy lòng anh trai hoàn toàn không có tác dụng.

"Anh đã nói với em rồi, không được phép đi đến những nơi hỗn tạp đó. Em có biết những người đó là ai không, nếu như em xảy ra chuyện gì thì anh biết nói sao với bố mẹ đây!"

"Chẳng phải em vẫn không bị gì sao...."

"Lần này không sao, nhưng còn lần khác thì sao?" Trần Lập Thành càng nghĩ càng thấy sợ: "Cái tên mập béo mà em nói vốn đã nổi tiếng là một tên bẩn thỉu đầy thủ đoạn, hắn ta thích săn mấy đứa nhỏ bằng tuổi em về chơi. Mà nếu không có tên mập này thì cũng còn nhiều tên mập khác. Em nghĩ lần nào em cũng sẽ may mắn trốn thoát như thế sao?"

Trần Lập Ba vô thức sờ lên mặt dây chuyền trên cổ, thấp giọng phản bác: "Chẳng phải mấy tên biến thái đó đều bị em... á á! Sao anh lại đánh em?"

"Em muốn chọc anh tức chết đúng không? Quay trở về phòng ngay lập tức!"

"Về thì về!"

Trần Lập Ba cũng có chút tủi thân. Từ nhỏ đến lớn, anh trai luôn luôn bảo vệ cậu, cậu muốn gì anh ấy đều đồng ý, thế mà lần này rõ ràng suýt chút nữa cậu đã bị người ta xúc phạm, vậy mà anh trai còn nổi giận rồi trách mắng cậu.

Nghe thấy tiếng đóng cửa mạnh ở trên lầu, Trần Lập Thành chỉ biết thở dài. Đứa em trai này của anh đã được sống trong một môi trường quá an toàn nên không hiểu được xã hội này phức tạp đến mức nào. 

Bởi vì không biết người đã cứu Trần Lập Ba là ai nên Trần Lập Thành đã cho người đi điều tra, cuối cùng vẫn không thể tra ra được điều gì. Chủ câu lạc bộ không cung cấp bất kỳ thông tin gì về người đàn ông đó, có lẽ thân phận của người này cũng không đơn giản.

"Sếp, Trần Lập Thành đã cho người đến đây hỏi, nhưng tôi không nhắc gì đến anh."

"Không cần che giấu, sớm muộn gì cũng phải gặp nhau." Trương Trạch Nghị đứng trước cửa sổ lớn nhìn ra khung cảnh bên ngoài: "Đã hỏi được chưa?"

Người phía sau nhớ lại hình ảnh người đàn ông không chịu nổi sự tra tấn nên đã cầu xin tha, hắn ta cười nói: "Hỏi được rồi, đúng như anh nghĩ."

Trương Trạch Nghị gật đầu: "Cho người chú ý đến ông ta, xem tình hình rồi báo lại."

"Dạ."

...

Thời tiết tháng sáu luôn thay đổi thất thường như thế.

Rõ ràng một giây trước trời vẫn còn trong xanh, thế mà giây sau mây đen đã ùn ùn kéo đến che phủ cả bầu trời. Những cơn mưa nặng hạt rơi xuống mà không hề báo trước, người đi bộ trên đường phải vội vã chạy tìm chỗ trú.

Cửa kính xe bị mưa làm nhòe đi khiến khung cảnh bên ngoài trở nên mờ ảo. Đại Đông chửi một câu, sau đó anh ta bật cần gạt nước lên, tầm nhìn lại trở nên rõ ràng hơn.

"Sếp, người phía trước hình như là con trai út nhà họ Trần. Sao trời mưa to thế này mà lại chạy ra đường chơi thế?"

Một bóng người nhỏ nhắn xuất hiện trong tầm mắt của Trương Trạch Nghị. Cơn mưa nặng hạt khiến đối phương có chút vất vả để tìm chỗ trú. Thế nhưng, bên cạnh đó là một công viên nhỏ, ngoại trừ cỏ cây hoa lá và một vài chiếc ghế đá thì chẳng có nơi nào để che người cả.

"Tấp vào."

Lúc nãy, nhân lúc anh trai không có nhà, Trần Lập Ba đã lén chạy ra khỏi phòng. Thật không ngờ, chìa khóa xe của cậu đã bị anh trai lấy đi, rõ ràng là anh ấy biết cậu sẽ lẻn đi chơi.

Tâm lý phản nghịch của Trần Lập Ba dường như được phát huy vào lúc này: Anh trai càng cấm, cậu càng phải đi.

Nhưng có vẻ như ông trời cũng không muốn cho cậu đi. Khó khăn lắm mới chạy ra khỏi nhà, vậy mà vừa đi được vài bước thì trời bất ngờ đổ mưa to như trút nước khiến cậu phải chạy hồng hộc đi tìm chỗ trú.

Một chiếc Bently màu đen đột nhiên dừng lại bên cạnh, Trần Lập Ba không để ý nhưng cửa sổ xe lập tức hạ xuống, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt cậu.

"Lên xe."

Trần Lập Ba hơi sững người, cậu hỏi lại một cách không chắc chắn: "Anh đang nói chuyện với tôi hả?"

Trương Trạch Nghị cảm thấy buồn cười trước bộ dạng ngốc nghếch của đối phương: "Nhóc con, chỗ này còn có ai khác nữa sao?"

Trần Lập Ba do dự vài giây rồi vẫn lên xe.

"Làm ướt xe anh rồi." Trần Lập Ba nhìn nước trên người nhỏ xuống ghế, cậu cảm thấy hơi xấu hổ.

Một chiếc khăn sạch đột nhiên phủ lên đầu che khuất tầm nhìn của cậu. Lúc này, cậu chỉ có thể nghe thấy giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai: "Ướt thì ướt, mau lau khô người đi, cẩn thận bị cảm. Đại Đông, mau tắt máy lạnh đi."

Đại Đông muốn nói anh ta cảm thấy nóng nhưng cuối cùng vẫn không dám mở miệng, chỉ có thể ngoan ngoãn ấn nút tắt.

"Đưa cậu về nhà?"

"Không về."

Khó khăn lắm mới chạy ra khỏi nhà, bây giờ mà quay về chắc chắn sẽ bị anh trai dạy cho một bài học. Có ngu mới về ngay lúc này.

"Không về nhà thì muốn đi đâu? Không sợ người nhà lo lắng à?"

"Cho anh ấy lo chết luôn, ai bảo anh ấy mắng tôi..."

Mặc dù âm lượng của mấy lời này rất nhỏ nhưng Trương Trạch Nghị vẫn nghe thấy. Anh cảm thấy tên nhóc này đúng là thú vị.

Cánh tay áo đột nhiên bị giật giật, Trương Trạch Nghị quay sang.

"Tôi có thể đến nhà anh ở một lát được không?"

Trương Trạch Nghị cau mày, đối với đối phương mà nói, hai người họ chỉ là hai người xa lạ gặp nhau hai lần, sao lại dám đòi về nhà cùng anh?

"Nhóc con, đi về nhà với một người lạ không phải là một thói quen tốt đâu." Một đứa nhỏ không có tính cảnh giác thật sự không ổn chút nào.

"Nhưng chúng ta không phải là người lạ. Anh đã cứu tôi một lần."

Trương Trạch Nghị im lặng nhìn đối phương, như thể anh đang suy nghĩ phải trả lời như thế nào mới thích hợp. Đột nhiên có một tràng cười phát ra từ vị trí ghế lái, hai đôi mắt ở phía sau đồng loạt nhìn lên. Đại Đông mím môi nhìn thẳng về phía trước làm như không có chuyện gì.

Trương Trạch Nghị nhìn vào cái đầu tròn tròn của đối phương, anh cười hỏi: "Cậu tin tưởng tôi đến thế à?"

"Tôi tin, tôi biết anh không phải là người xấu." 

Trương Trạch Nghị nhìn thấy vẻ mặt có chút giật mình của bản thân được phản chiếu trong đôi mắt to tròn của đối phương. Đột nhiên đối phương lại bổ sung thêm:

"Người xấu đều rất xấu. Anh đẹp."

Phải mất mấy giây sau Trương Trạch Nghị mới hoàn toàn tỉnh táo, anh nhếch môi cười. Có lẽ thích thú trước sự ngây thơ của đối phương mà Trương Trạch Nghị liên tục gật đầu rồi nói: "Ừ, tôi không phải người xấu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top