Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập 9 hôm nay Ongsa hun Sun thêm miếng đi để em còn viết truyện ( ͡° ͜ʖ ͡°)

—-

Từ lần ôm nhau khóc ròng trước cửa nhà, Love bắt đầu nhìn chị theo một cách rất khác.

Điện thoại chị dạo đây nhảy thông báo liên tục, hầu hết là từ loạt tin nhắn em gửi, chị đếm sao cho xuể. Em chỉ nhắn chị qua một màn hình đen kịt, kể về ngày của em, về quán ăn yêu thích em muốn dẫn chị theo cùng vào lần sau, về con mèo em nuôi thích nằm trên nóc tủ, và hàng trăm nhãn dán trái tim màu hồng phấn. Chị động lòng, và cười suốt chặng đường đi đến điểm làm việc, em thật biết cách khiến người khác bồi hồi như tuổi mới yêu.

- Dạo này trời nóng lên rất nhiều, em nhớ uống nước đầy đủ.

Dòng tin cuối được chị gửi đi sau khi hoàn thành nốt buổi chụp hình báo chí. Có lẽ chị sẽ về nhà đánh một giấc say sưa để hồi sức, và em phải ăn giúp phần bánh của chị ngày hôm nay thôi. Chắc em cũng đã nhận được túi đồ ăn cỡ lớn từ tay anh giao hàng vài phút trước, chị mường tượng đến cảnh em ngấu nghiến chúng trên thành bếp cùng ly nước ngọt đặt ngay cạnh, hẳn chị sẽ nhìn không rời mắt và vẽ ra một tương lai được trông thấy em như thế thêm vài thập kỷ nữa.
.
.
.
Phải đến tận canh ba chị mới về đến cửa phòng mình, như bị rút cạn kiệt năng lượng qua mấy hồi trò chuyện cùng đồng nghiệp, mà trước giờ chả một lần quấy rầy được chị. Có thể em đã đúng khi bảo chị qua dòng thư thoại, rằng em là hộp pin di động bản cao cấp, rằng chị nên dựa vào người em khi buồn tủi điều gì dù là nhỏ nhất.

Đúng thật, chị không thoải mái khi không có em, chị ngao ngán với đống lịch trình chồng chất mà chẳng có nổi tên em ở cạnh.

Rồi em làm cho chị giật mình, qua mấy mươi tin nhắn trượt dài trên khung thông báo điện thoại. Chị để yên nó trên giường ngủ, phóng nhanh như chớp vào nhà tắm để chuẩn bị giành cả buổi đêm bầu bạn cùng em, mà phải, chị không còn muốn ngủ sớm làm gì.

Cũng không mất quá nhiều thời gian đâu, giây sau chị liền vận nguyên bộ đồ ngủ và lăn lên giường, khuôn miệng tự động giãn ra vì tên em to tướng đập vào mắt. Nội dung dài ngoằng và tách rời, nhưng chất chứa nhiều tâm tư hỗn độn. 

- Aaaaa, em nhận được đồ ăn của chị rồi.

- Mà chị mua nhiều quá.

- Em không ăn hết đâu, chị qua đây ăn với em.

- Bánh chuối vẫn ngon quá trời.

- Mà em sợ mình tăng cân.

- Em vừa pha hai loại nước ngọt với nhau, cũng ngon lắm.

- Lần sau để em pha cho chị thử nha?

- Mà chị lại lừa em đó hả?

- Chị không định qua nhà em thật á?

- Em thấy giấy ghi chú của chị trong túi bánh rồi, nhưng mà chị vẫn phải qua.

- Em đợi chị đó, chị qua đi.

- Nè.

- Không qua thật à?

- Vậy ngày mai chị phải qua bù đó.

- Hừm, chị đang làm gì vậy?

- Chị mệt sao?

- Em vừa thấy hình chị ở sự kiện á, em cũng thả tim rồi.

- Chị ngủ ngon, mai sáng dậy nhớ trả lời em.

Chị cười rôm rả vang khắp phòng, ừ thì, chị mới biết yêu mà em thì quá mức dính người. Nhưng chị nghĩ mãi cũng không biết gọi tên đoạn tình cảm này là gì, em thì ở đây, muốn được cưng chiều và nói lời ngon ngọt. Gác tạm mấy thứ khác qua một góc, chị lẳng lặng vào danh bạ và tra ra tên em, gõ vài từ lên hàng trên cùng, nhanh gọn thay "N'Love" thành "Cái đuôi nhỏ".

Ngay lúc chị dự tính trả lời tin nhắn em, ô hiển thị ba dấu chấm câu khi không lại trồi lên rồi thụp xuống, cứ như vậy cho đến hồi vòng tròn xanh lá tắt ngúm. Em muốn nói gì với chị nữa sao, cái đuôi nhỏ. Mà chị biết em nghĩ nhiều quá thôi, em sẽ không bao giờ khiến chị phiền hà chỉ vì em luyên thuyên liên tục.

- Chị đây, em còn đó không?

- Chị ngủ quên trên xe ấy, nên không trả lời em kịp lúc.

- Cốc cốc?

Đây rồi, vòng tròn xanh bật sáng.

- Em đâyyy.

- Chị đang làm gì đó?

Mà chẳng nói năng được gì khác, em trực tiếp gọi thẳng đến tài khoản chị dưới dạng vi-đi-ô. Chị bất giác buông thỏng điện thoại mình xuống nệm, em là đang làm gì vậy, chị còn chả biết em học đâu ra thói bạo dạn như này nữa. Khỏi phải nói, tim chị muốn nhảy bổ ra khỏi lồng ngực.

Rồi chị cũng nhấp lên màn hình, chấp nhận cuộc gọi.

- P'Milkkkkkkk.

Giọng em dõng dạc qua cái loa điện thoại, đôi mắt nheo lại khi cười đến hết cỡ, và chị say mê điệu bộ này hết thảy những thứ khác trên đời. Nếu không phải chị vô tình bỏ qua tin nhắn em trên đoạn đường về nhà, có thể bác tài xế đã bị chị mua chuộc bằng mấy cốc cà phê, để quay đầu xe và chạy về hướng nhà em. Chị nhớ em, nhiều đến quan ngại.

- Chị nghe.

Rồi em thuật lại mọi thứ trên khung tin nhắn cho chị nghe, chị càng không có được một cơ hội nào để chen ngang em, mà chị đã quen gật đầu lia lịa và cười hưởng ứng những khúc ngắt quãng của câu chuyện. Nghĩ đến đây, chị thấy nó cũng không phải quá tệ, dù gì chị vẫn thích được nghe giọng em hơn là gõ chữ qua khung tin nhắn vô vị.

- N'Love.

- Dạ?

- Chị nhớ em.

To be continued.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top