Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cho chị được bên em

Bấm nghe nhạc cho có cảm xúc rồi hãy đọc nha ^^

Ahihi thặc ngại quá, khi nãy mình quên dời part này xuống phía dưới nên chắc là một số bạn tưởng mình post nhầm vì không thấy hiển thị phải hem? Mình vừa mới dời lại ý ^^

---

"Em vừa khóc lớn vừa nói.

Câu chuyện cổ tích đều là lừa dối."

Tiếng nhạc êm đềm vang lên giữa ngày đông giá lạnh. Myoui Mina tựa đầu lên đôi vai gầy của Im Nayeon mà nhìn từng hạt tuyết trắng muốt đầu tiên của mùa đông xuất hiện. Em vươn tay lên, muốn chạm lấy chúng nhưng lớp kính cửa sổ đã ngăn em lại. Em bĩu môi hạ tay xuống, mặt hậm hực như đứa trẻ vừa bị cướp mất món kẹo ngọt.

Nayeon thu hết biểu cảm của em vào mắt, cô mỉm cười đặt em lên đùi mình, rồi ôm thật chặt lấy em từ phía sau, tựa đầu lên vai em mà thì thầm:

- Mina ngoan. Em đang không khoẻ, không thể mở cửa sổ ra được.

- Nhưng mà ... nhưng mà em muốn chạm tay vào tuyết ... Em ... em không chắc mình còn có thể cùng đón mùa đông năm sau với chị ...

Giọng Mina ỉu xìu, rồi nhỏ dần, nhỏ dần giữa căn phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc khử trùng. Im Nayeon cảm thấy có gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng, có gì đó nhoi nhói nơi tâm can. Cô vùi đầu vào lưng áo len mềm mại của Mina, nói:

- Mina ... Chúng ta đã thống nhất là sẽ không nói về chuyện này nữa mà ... Em đừng lo, Mina. Người ta hay nói rằng hai người cùng nhau ngắm tuyết rơi đầu mùa thì sẽ bên nhau mãi mãi mà. Mina à ...

Mina im lặng không đáp. Em rất muốn nói với Im Nayeon rằng em không tin vào những câu chuyện cổ tích về tình yêu, càng không tin rằng trên đời này có phép màu nhưng em không thể. Vì lời hứa mà trước đây em đã đồng ý với Nayeon.

"Em hứa sẽ không bỏ cuộc. Sẽ cho chị được bên cạnh em."

---

Seoul, ngày x tháng y năm z.

Myoui Mina đứng trước cửa thư phòng, lặng người đi khi nghe bố mẹ đang trao đổi về bệnh tình của em. Hai tháng trước, Mina bị ngất xỉu khi đang học trên trường và được đưa đến bệnh viện. Bắt đầu từ sau đấy, bố mẹ Myoui dù bận rộn công việc kinh doanh nhưng vẫn quan tâm, theo dõi, chăm sóc em từng chút một. Mina khi ấy chỉ đơn thuần nghĩ rằng đó là do bố mẹ không muốn em đổ bệnh thêm một lần nào nữa nên mới như vậy. Nào có biết sự quan tâm đến khốn khổ kia là vì căn bệnh mà em đang mắc phải.

Mina không biết em từ thư phòng về phòng riêng như thế nào, càng không biết khi ấy có bị bố mẹ phát hiện mình đang nghe lén hay không. Hô hấp của em dồn dập hơn, tai em lùng bùng những âm thanh mơ hồ và trong trí não kia cứ văng vẳng mãi những câu nói đau lòng của bố mẹ. Em vùi mặt vào chiếc gối quen thuộc của mình. Vài tiếng khóc rưng rức bật lên. Tâm em dường như chết đi ngay cái khoảnh khắc nghe được tin dữ, em không thể nào chấp nhận được sự thật này. Nó đột ngột quá, đau lòng quá. Nó bóp chết tuổi trẻ của em, ước mơ của em và cả tình cảm đơn phương sâu nặng em dành cho một người.

Giọt nước mắt tuôn ra khỏi khoé mắt. Đêm ấy có một người chết tâm, một người mất ngủ.

.

Im Nayeon đứng từ phía giảng đường mình học mà len lén ngắm nhìn người thương ở phía xa. Myoui Mina, đó chính là tên của người con gái mà Nayeon thầm thích bao lâu nay. Nayeon ấn tượng với em ngay từ lần đầu gặp mặt trong buổi đón tân sinh viên của khoa và nhận ra tình cảm đặc biệt mình dành cho em ngay từ lần nói chuyện đầu tiên. Mặc cho Yoo Jungyeon nghi ngờ cùng khinh bỉ, Im Nayeon vẫn tin rằng tình cảm mình dành cho em không phải là chớp nhoáng.

Hôm nay Mina đến lớp với gương mặt rầu rĩ. Im Nayeon cảm thấy buồn vì không thấy nét vui vẻ trên gương mặt xinh đẹp kia. Nayeon cảm thấy bức rức, cô muốn biết điều gì đã khiến cho Myoui Mina luôn tươi cười kia qua một đêm liền trở nên hốc hác, tiều tuỵ đi tận mấy phần như vậy.

Chủ nhiệm khoa giao cho Im Nayeon một tập tài liệu bảo đem đến giảng đường nơi Mina đang học. Họ Im đang buồn rầu vì thấy người thương không vui nay lại tìm được cơ hội đường đường chính chính ngắm người thương liền lấy lại bộ dáng vui vẻ mà tung tăng ôm tập tài liệu đi. Vừa bước đến cửa giảng đường đã thấy Mina ôm mặt chạy ngược ra, họ Im lo lắng vô cùng, vứt ngay tập tài liệu cho đứa nhóc ngồi gần cửa rồi nhanh chóng chạy theo Mina.

Im Nayeon thể lực yếu đuối, chạy một lúc liền bị mất dấu. Cô thở dài, thất thểu ngồi xuống dưới nền cỏ xanh mướt nghỉ mệt. Rồi cô bỗng nghe thấy tiếng khóc thút thít từ phía xa truyền đến. Nayeon nín thở tìm kiếm nơi phát ra thanh âm. Là đằng sau tảng đá dựng lớn cạnh bờ hồ. Cô nhanh chóng bước đến đấy và gặp ngay Mina. Nayeon lo lắng không biết nên xử sự làm sao với người con gái nhỏ bé trước mặt, cuối cùng đành quyết định im lặng ngồi xuống cạnh Mina.

Tiếng khóc nhỏ dần, nhỏ dần, mãi một lúc thật lâu sau mới ngừng hẳn. Mina ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe sợ hãi nhìn Nayeon. Họ Im rút chiếc khăn tay của mình ra mà lau lấy những giọt nước mắt vương khắp mặt em, miệng dịu dàng hỏi:

- Mina, sao lại khóc đến đau lòng như vậy?

Mina phút trước còn đang ngạc nhiên vô cùng bởi hành động quá đỗi thân mật của tiền bối, phút sau lại bị câu hỏi kia của tiền bối kéo về thực tại tàn nhẫn. Vài giọt nước mắt lại tiếp tục tuôn rơi.

Im Nayeon thấy em lại tiếp tục khóc thì phát hoảng vô cùng, một tay vừa vội vàng lau nước mắt cho em tay còn lại không tự chủ được mà hướng về phía bờ vai nhỏ nhắn của Mina, một lực nhẹ kéo em ngã vào lòng mình. Mina trong lòng Nayeon mà khóc nức nở.

.

.

Mina ngượng ngùng nhìn góc ướt lớn trên áo khoác của Nayeon, giọng khản đặc cất tiếng xin lỗi. Nayeon xua tay tỏ vẻ không sao, khéo léo hỏi có chuyện gì xảy ra với Mina. Em im lặng không đáp, chỉ đưa tay đón lấy những giọt tuyết vừa rơi mà nói:

- Tuyết đầu mùa. Liệu rằng năm sau em còn có cơ hội được ngắm cảnh đông về như này nữa không?

Nayeon giật mình nhận ra tuyết đã rơi đầy chỗ mình ngồi. Cô kéo Mina đứng dậy, vội vã chạy về khu nhà học của trường.

.

Nayeon phủi những hạt tuyết bám trên áo và đầu Mina, miệng không ngừng nói:

- Chết rồi, tuyết bám nhiều quá. Phải làm sao đây? Em sẽ cảm lạnh mất.

Mina nhìn người mình thích đang lo lắng giúp mình phủi đi tuyết bám mà lòng chua xót vô cùng. Nếu là Mina của ngày hôm qua thì chắc em sẽ vỡ tim vì được Nayeon quan tâm, chăm sóc. Nhưng Mina với con tim khát khao yêu thương kia đã chết rồi, giờ phút này đây chỉ còn lại Mina với cơ thể bệnh tật mà thôi. Em vươn tay ngăn hành động của Nayeon lại.

- Tiền bồi, em ổn mà. Chị nên quan tâm đến sức khoẻ của mình hơn. Quần áo và tóc chị cũng đang bám tuyết đấy.

Nayeon nghe vậy liền ngượng ngùng trước hành động thất thố của mình.

- Chị ... chị xin lỗi Mina ...

- Tiền bối ... em không có ý gì đâu. Chị đừng buồn lòng nhé.

Mina lúng túng khi thấy vẻ ỉu xìu của Nayeon. Em bối rối phân trần.

Người kia nghe em nói vậy liền sầu não nói ra nỗi lòng mình:

- Nhìn Mina khóc, chị buồn lắm. Mina, em đang gặp chuyện gì đau khổ lắm à?

Mina lắc nhẹ đầu. Em tạm biệt Nayeon rồi rời đi cùng câu nói: "Chỉ là em không còn sống được bao lâu nữa."

Nayeon đứng chôn chân tại chỗ. Não bộ dường như ngừng trệ ngay từ khoảnh khắc tiếp nhận được thông tin này. Con tim đang đập liên tục vì được ở cạnh người thương khi nãy phút chốc hẫng đi vài nhịp. Nayeon đau lòng mấp máy môi:

- Mina à ...

.

Bịch.

Âm thanh lớn vang lên phía trước hành lang khiến Nayeon giật mình. Cô nhanh chóng đi ra khỏi phòng nghỉ của hội học sinh, chạy nhanh đến phía đám đông đang vây lấy trước sảnh trường đại học. Nayeon thấy Mina nằm trên nền đất lạnh lẽo, máu từ mũi cứ liên tục chảy ra. Cô vội vã ôm lấy em chạy ra ngoài, miệng không ngừng hét lớn:

- Mau gọi xe cấp cứu. Làm ơn, mau gọi xe cấp cứu giúp tôi.

Nayeon chạy được ra đến cổng trường thì đôi chân đã gần như mất hết sức lực. Cô tập tễnh bước đi từng bước trên đôi chân đang đau nhức vì trời trở rét. Từng bước, từng bước một rồi hai chân cũng yếu ớt mà khuỵu hắn xuống nền tuyết trắng. Nayeon ôm Mina trong lòng mà gào khóc. Máu em thấm ướt áo khoác Nayeon, máu ấy hoà cùng nước mắt của người lớn tuổi hơn vẽ trên nền tuyết những bông hoa đỏ rực.

- Myoui Mina. Xin em đừng bỏ cuộc. Xin em cho chị được bên em.

Tiếng Nayeon hoà lẫn với gió, văng vẳng giữa trời đông tuyết rơi trắng xoá.

.

.

- Mina, sao lại ngồi thẫn người như vậy?

Tiếng Nayeon kéo Mina về thực tại. Em quay đầu, mỉm cười nhìn người lớn tuổi hơn vẫn đang ôm chặt lấy mình. Em không rõ mình là gì của Nayeon, cũng không biết mình đối với Nayeon là gì. Kể từ cái ngày em ngất trên trường thì ngày nào Nayeon cũng kè kè bên em, cùng bố mẹ Myoui lo lắng, chăm sóc em từng chút một. Cả hai từ cái nắm tay ngượng ngùng dần tiếng đến những cái hôn nồng nàn. Nayeon chưa từng một lần ngỏ lời yêu, chỉ hết lần này đến lần khác nói câu: "Cho chị được bên em." Thế nhưng hơn ai hết Mina hiểu rõ, câu nói ấy của Nayeon thậm chí còn đang giá hơn câu "Chị yêu em." rất nhiều lần. Câu nói ấy không chỉ xoá tan khoảng cách giữa cả hai mà còn khiến Mina có thêm động lực sống.

Mina âu yếm nhìn sâu vào đáy mắt Nayeon mà hạnh phúc mở lời:

- Em sẽ không bỏ cuộc. Em cho phép chị được bên em.

Ngoài trời, gió lạnh vẫn thổi, tuyết trắng vẫn rơi.

Trong phòng, có trái tim cùng chung cùng nhịp đập. Bản nhạc Đồng thoại vẫn êm ả vang lên.

"Em phải biết tin tưởng.

Tin tưởng chuyện tình chúng ta sẽ như câu chuyện cổ tích

Sẽ có một đoạn kết thật hạnh phúc và vui vẻ."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top