Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi đi hờ hững, có bao giờ đợi chờ.

Tôi tỉnh dậy bởi tiếng chuông báo thức, nhiệt độ lành lạnh giờ đã đổi sang mát mẻ. Ngoảnh đầu nhìn về cửa sổ phía sau mình, hoa đào nở rộ,  cánh hoa hồng thắm rơi xuống theo từng cơn gió nhẹ phất phơ.

Eunsang ngồi kế bên cạnh giường tôi, anh đang chú tâm đọc sách, có lẽ chưa để ý rằng tôi đã tỉnh giấc.

Nhìn sang cánh tay bên trái phủ đầy kim tiêm truyền dịch, tôi thở dài.

Chỉ còn chưa đầy một tháng, vậy mà tôi lại phải nằm đây, không thể nào cùng thời gian trân trọng anh.

"Dậy rồi à Dohyon?".

Nghe tiếng hỏi, tôi chống tay ngồi dậy, Eunsang nhanh chóng đặt gối sau lưng tôi để tôi dựa vào. Tôi hỏi: "Bác sĩ..."

"Đã vào thay dịch truyền ban nãy. Lúc đó em đang ngủ".

Chưa dứt câu, vậy mà anh vẫn có thể hiểu ý tôi. Năm tháng sống chung dài dẵng thật khiến con người ta hiểu ý nhau hơn nhỉ.

Tôi nhìn trần nhà màu trắng, cảm nhận mùi thuốc sát trùng nồng nặc xung quanh, hơi chun mũi. Tôi cầm lấy quả táo trên bàn, định bụng gọt ăn thì Cha Junho mở cửa xuất hiện.

Eunsang theo phản xạ quay đầu nhìn, tôi cảm thấy anh ấy hơi cáu gắt: "Cậu đi một mình".

Junho lắc đầu, bước vào, theo sau là HyeongJun.

Tôi ngạc nhiên, đôi mắt mở to mấy phần, miệng lắp bắp: "Anh...sao lại..."

Song HyeongJun cứ đứng tại cửa, cúi thấp đầu. Junho thì đã kéo ghế ngồi cạnh Eunsang. Lee Eunsang chau mày: "Cậu dẫn cậu ta tới?"

Junho cầm lấy quả táo trên tay tôi, dùng dao nhỏ trên bàn cắt gọt, đáp: "Là HyeongJun muốn theo, mình không cố tình dẫn đến".

Cuộc đối thoại giữa Eunsang và Junho dần mờ ảo, còn người cúi đầu ở cửa kia càng thêm rõ ràng, tôi cất tiếng hỏi, không nhận ra bản thân có chút lớn tiếng:

"Anh đến làm gì?".

Song HyeongJun đôi vai chợt run nhẹ, tôi cắn môi dưới. Để anh nhìn thấy bản thân mình như này thật khó chịu.

Junho gọt xong, cắt thành từng miếng nhỏ xếp ngay ngắn vào dĩa. Sau đó Eunsang đứng dậy, kéo theo Junho rời đi, để lại mình tôi cùng anh với khoảng lặng dường như vô tận.

Tôi thở hắt một hơi, phá tan bầu không khí ngột ngạt này: "Anh lại đây ngồi đi".

HyeongJun ngẩn mặt nhìn tôi, đủ rồi, đừng dùng ánh mắt thương cảm ấy lên người tôi. Thật bực bội!

Anh từ từ tiến đến, ngồi vào chỗ của Lee Eunsang khi nãy.

"Anh không biết em nhập viện từ khi nào..."

Tôi nâng khoé môi, nói: "Là do em giấu quá kín rồi. Bệnh dạ dày chỉ cần..."

"Nói dối!".

Nghe được cụm từ này thoát ra từ miệng anh, tôi sửng sốt vô cùng. Tôi nghiêng đầu một cái, nhíu mày quan sát anh.

Song HyeongJun lúc này cúi gầm mặt, chỉ để lộ những giọt lệ tròn trong suốt rơi xuống, sượt dài qua đôi tay rồi thấm vào quần. Tôi run run cất giọng: "Anh đang nói gì vậy?".

HyeongJun đưa hai tay lau đi những giọt lệ, nhưng dường như càng lau, thì càng chẳng thể ngừng lại. Cứ thế mặt anh ướt đẫm, lấn át sự vui vẻ vô tư khi xưa trong mắt tôi.

"Anh xin lỗi, xin lỗi Dohyon à, anh thật sự xin lỗi em..."

Ngừng lại đi, Song HyeongJun ngừng lại đi... Anh đang nói cái gì vậy? Sao lại xin lỗi em nhiều đến vậy? Tại sao...

Tôi bắt lấy đôi vai run rẩy của anh, ôm chặt cơ thể nhỏ bé này vào lòng. Lồng ngực đau quá, không thở được! Nhưng những đợt khóc nấc lên của anh càng khiến tôi như sắp chết đi.

Tôi vỗ nhẹ lưng anh, thì thầm: "Không sao, em không sao mà. Anh đừng khóc nữa được không?"

Song HyeongJun nằm im trong cái ôm của tôi, như chú mèo con ngoan ngoãn. Đã bao lâu rồi tôi mới nhận được hơi ấm của anh nhỉ?

Chợt, anh rời khỏi vòng tay tôi, để lại chút lạnh lẽo thoáng qua.

"Phẫu thuật đi!"

Khoảnh khắc anh nói câu đó, toàn thân tôi như đông cứng, máy móc lặp lại: "Phẫu thuật...?"

Song HyeongJun kiên quyết gật đầu. Còn tôi, chẳng biết nên đáp lời là gương mặt như thế nào. Mỉm cười? Hay rơi lệ?

Một câu này của anh, chứa bao nhiêu tàn nhẫn, bao nhiêu ích kỷ? Là vì anh muốn tốt cho tôi? Hay là do anh cảm thấy phiền phức?

Một câu này của anh, hàm ý rằng "Anh không thể nào yêu em". Chứa bao nhiêu cay đắng?

Nam Dohyon bấy giờ mới giật mình nhận ra, bản thân có bao nhiêu ngu ngốc!

-----::---::--

Sian
13.08.2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top