Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8+9 : Đừng bán con đi + Bạn học cũ chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝐂𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝟖 : Đ𝐮̛̀𝐧𝐠 𝐛𝐚́𝐧 𝐜𝐨𝐧 đ𝐢

"Nó đang nói chuyện..." - tôi cắn cắn răng, nắm chặt tay thành nắm đấm cố gắng không để bản thân hôn mê : "Nó nói, anh đừng bán nó".
Đại Lâm nhảy bật lên, sống chết giữ lấy cổ áo tôi, gầm lên : "Nói láo! Những lời mày nói đều là nói láo, đứa bé kia rõ ràng là nghiệt chủng, tao bán nó đi cũng coi như giúp nó có một con đường sống, đây là tao làm việc tốt."
"Nhưng nó chết rồi, chết cũng rất thê thảm." - Tôi tiếp tục nói : "Nó sẽ không tha cho anh, nó đến tìm anh báo thù rồi, dạo này chẳng lẽ anh không cảm thấy cổ mình nặng trịch à?"
Đại Lâm sờ sờ cổ, biểu cảm khủng bố.
"Tất cả lời cô nói toàn là bịa đặt." - Đại Lâm gầm lên một tiếng, dùng lực bóp cổ tôi.
Haizz, dạo này tôi không biết gặp phải cái vận cứt chó gì, thường xuyên bị người khác bóp cổ....
Tôi cắn rách môi mình, máu tươi đỏ thẫm chảy ra, oán linh kia từ cổ Đại Lâm bò qua vai hắn, bò đến trước mặt tôi, thè cái lưỡi dài ngoằng ra liếm liếm máu trên môi tôi,
Tôi cảm nhận được rõ ràng oán hận của nó ngày càng nặng, thực lực cũng mạnh hơn.
Nó xoay người, lập tức chui vào đầu Đại Lâm.

Biểu cảm trên mặt Đại Lâm bỗng chốc đông cứng lại, 2 mắt vô thần trống rỗng, nhìn như xác chết biết đi vậy, anh ta từng bước từng bước đi đến bên cửa sổ, sau đó từ bệ cửa sổ nhảy xuống.....
Tôi không tự chủ mà đi qua, nhìn thấy Đại Lâm nằm ở dưới lầu, trên cổ xoắn lại rất đáng sợ, anh ta chết rồi.
Dì Lý sợ hãi hét toáng lên, oán linh kia lại từ đầu Đại Lâm chui ra, tiếp tục chui vào đầu dì Lý, dì Lý sắc mặt hoảng loạn chạy về phía đường lớn....
Đúng lúc này một chiếc xe ô tô đang phi với tốc độ cao phi qua, đâm dì Lý bay xa mấy mét, lúc thi thể tiếp đất cũng thành một đống thịt nhão....
Oán linh kia lại từ xác dì Lý chui ra ngoài, cười quái dị nhìn tôi làm tôi lạnh hết cả da đầu, nó đã giết chết cừu nhân của mình nhưng oán khí lại không tiêu tan, nó vẫn muốn tiếp tục giết người....

Ban đầu sức mạnh của oán linh này rất yếu, vốn dĩ không có thực lực mà giết người, nhưng vừa nãy đột nhiên sức mạnh của nó tăng lên đáng kể, một lúc giết 2 người liên tiếp.
Tôi sờ sờ môi mình, chẳng lẽ......là do uống máu của tôi sao?
Oán linh kia rất nhanh mà bò sang bên kia đường, chuẩn bị chui vào một cửa hàng đối diện, thì một đạo thân ảnh hết sức quen thuộc xuất hiện.
Chu Vũ Hạo?
Chu Vũ Hạo lúc này trên người khoác chiếc áo gió màu be, gió đêm thổi qua làm tóc mái anh ta có chút lay động, anh ta đứng bên cạnh oán linh kia sừng sững như núi.

Oán linh kia mặt đầy hận thù nhìn Chu Vũ Hạo, gào lên một tiếng thảm thiết rồi bổ nhào vào anh ta, trong tay anh ta nắm một chai thuỷ tinh, trực tiếp hướng về phía oán linh mà đập xuống.
Một giây sau, Chu Vũ Hạo đã xuất quỷ nhập thần mà đứng trước mặt tôi, vẻ mặt rất rất không vui, nói : "Mới có mấy ngày tôi không ở đây, em đã đi ra ngoài gây hoạ rồi."
Tôi cạn lời, không dám nói gì vì sự thật cũng là như thế, không thể phản bác.....
Anh ta thô lỗ mà túm lấy tay tôi, nói : "Đi, cùng tôi về nhà."
"Nhưng 2 cái xác kia....."
"Chú Trịnh sẽ xử lý." - Chu Vũ Hạo lạnh nhạt nói, sau đó mạnh mẽ kéo tôi về tiệm vòng hoa,ném tôi lên giường, mắt nhìn tôi chằm chằm...
Tôi có chút chột dạ, nói : "Không phải anh nói sau 7 ngày mới trở lại à? Bây giờ mới được 5 ngày."
"Hừ, tôi còn không trở lại, em sẽ bị người khác đoạt đi mất."
Tôi ngu luôn rồi, thật là bối rối mà, nhưng hình như anh ta cũng không muốn nhiều lời, vươn tay ra lau máu trên môi tôi, nói : "Thể chất của em rất đặc biệt, màn đêm buông xuống, máu của em đối với lũ quỷ mà nói, giống như thuốc đại bổ vậy,cho nên em tốt nhất tránh xa mấy cái thứ "không sạch sẽ" kia xa một chút."
Nghe anh ta nói làm tôi cảm thấy sởn hết cả gai ốc, sao tôi lại thấy tôi bây giờ có chút giống Đường Tăng trong truyền thuyết thế nhỉ?
"Anh tưởng tôi muốn chắc!" - tôi nhỏ giọng lẩm bẩm : "Rõ ràng là mấy thứ "không sạch sẽ" kia tự mò đến tìm tôi."
Anh ta cúi người xuống trước mặt tôi, hỏi : "Mấy thứ "không sạch sẽ" là em nói bao gồm cả tôi?"
Tôi rùng mình một cái, nhanh chóng lắc lắc đầu, điều này chắc chắn không thể thừa nhận ở trước mặt anh ta được!
"Thế oán linh kia đâu?" - Tôi chuyển chủ đề hỏi.
Anh ta lấy ra chai thuỷ tinh vừa nãy, bên trong có cái xác khô đen xì của oán linh.

"Nó là đứa nhỏ do một "cô gái làm nghề đặc biệt kia" ngoài ý muốn mang thai, cái người tên Đại Lâm kia ép mẹ nó sinh nó ra, sau đó bán cho tay buôn người, tên buôn người này lại nhét nó vào trong vali, giấu dưới gầm giường khách sạn, đi ra ngoài tìm người mua, cuối cùng lại bị cảnh sát bắt. Vì muốn được khoan hồng, giảm nhẹ hình phạt nên hắn cũng không khai ra chuyện đứa trẻ, cuối cùng đứa trẻ ở trong vali cứ thế mà chết đói..."
Thật thê thảm, trách không được oán khí của nó lại nặng như thế.
Chu Vũ Hạo đem chai thuỷ tinh cất đi, nói : "Yên tâm đi, tôi sẽ nghĩ cách để mời người đến siêu độ cho nó."
Đúng lúc này, không sai, vào đúng khoảnh khắc này, tôi nhìn thấy một tia dịu dàng hiếm thấy trong đáy mắt anh ta.
Một con quỷ lại có biểu cảm ôn nhu? Tôi nhìn đến nổi hết cả da gà.
"Chuyện oán linh chỉ là chuyện nhỏ." - anh ta lạnh giọng, nói : "Em gặp rắc rối rồi."
"Rắc rối gì?" - tôi có chút căng thẳng.
"Em gây sự với tên nuôi tiểu quỷ kia..."
Lúc này tôi mới nhớ ra, tiểu quỷ bị tôi thiêu kia hẳn là có người nuôi, bây giờ tôi giết tiểu quỷ của hắn ta, chắc chắn hắn sẽ bị phản phệ, đây không phải là tôi tự nhiên kết cừu oán với hắn sao? Hắn ta chắc chắn sẽ tìm tôi trả thù.

Tôi định thần lại, nói : "Quỷ truy xương là một loại tà thuật rất âm độc, gây tổn thương nguyên khí, cứ xem như hắn ta rất lợi hại, lần này không chết cũng coi như mất nửa cái mạng, tạm thời không đủ tinh lực mà đi tìm tôi trả thù đâu."
"Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi qua cỏ lại xanh." - anh ta nghiêm mặt nói : "Đợi hắn ổn định lại, em sẽ gặp nguy hiểm."
Tôi nghĩ nghĩ, nghe anh ta nói cũng rất có đạo lý : "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Dùng gậy ông đập lưng ông." - Anh ta vừa nói vừa chui vào chăn của tôi, tôi nhanh chóng nhích sang một bên, hình như sắc mặt anh ta có chút không vui, sau đó kéo tôi qua, sống chết mà ôm chặt tôi : "Nghỉ ngơi mấy tiếng đã, đợi đến giữa trưa, chúng ta lại đi xử lý hắn."
Tôi vật lộn một lúc, thấy không thể thoát khỏi tay Chu Vũ Hạo, đành để anh ta ôm, nói : "Không phải anh bảo tôi phải tránh xa mấy thứ "không sạch sẽ" sao?"
"Cứ buổi trưa thì máu của em có thể khắc chế quỷ hồn."
Nghe được tin này tôi vui vẻ vô cùng, nói như vậy không phải là máu của tôi cũng có thể khắc chế Chu Vũ Hạo sao?
"Đừng có mà nghĩ vớ vẩn nữa, máu của em chả có tí tác dụng nào với tôi cả." - Anh ta ôm tôi càng chặt hơn, vỗ vỗ mặt tôi nói : "Ngủ."

Có lẽ do quá mệt, tôi ngủ một giấc đến 10h mới dậy, Chu Vũ Hạo đưa cho tôi một cái thẻ được làm từ gỗ đào, bên trên viết tên của anh ta. Chu Vũ Hạo không thể đứng dưới ánh mặt trời quá lâu, ban ngày ra ngoài phải chui vào trong cái thẻ gỗ này.
Sau đó tôi nhận được một cuộc gọi của chú Trịnh, chú Trịnh là người lái chiếc Maserati hôm trước, chú ấy nói đã tìm được người nuôi tiểu quỷ kia rồi, hắn là Chung Tường, đang dưỡng thương ở trong một khách sạn 5 sao.
Tôi từ chỗ chú Trịnh có được một cái thẻ kin cương, nghe nói chỉ có những người là chủ tịch, giám đốc điều hành hoặc những người có thân phận hiển hách mới có thể làm loại thẻ này.
Tôi trực tiếp lái xe đến toà khách sạn kia, cầm thẻ kim cương ra quầy lễ tân, nhân viên lễ tân nhìn thấy thẻ này, lập tức đổi sang vẻ mặt cười hớn hở, lễ phép nói : "Thưa cô, xin hỏi cô cần phục vụ gì?"
Tôi dơ ảnh ra : "Người này ở phòng nào thế?"
Trong ảnh là một người có thân hình nhỏ bé, là một người trung niên có tướng mạo thô tục, mặc một bộ áo thời nhà Đường. Lễ tân vừa nhìn một cái đã nhận ra, thấp giọng nói : "Anh ta ở phòng 1124, đây là thẻ phòng, thưa cô."
Nhân viên lễ tân này rất biết điều, tôi yêu thích mà vỗ vỗ vai cô ta, nói : "Làm tốt lắm, tương lai hẳn là phát triển rất tốt."
Nhân viên lễ tân nghe nói tôi vậy, phấn khích đến đỏ bừng cả mặt, liên tục nói cảm ơn, tôi cảm thán trong lòng, quả nhiên, có tiền có quyền, thật tốt.

Tôi đi vào thang máy, sờ sờ thẻ gỗ trong túi, nói : "Lát nữa gặp mặt tên Chung Tường nuôi tiểu quỷ kia, tôi phải làm gì?"
"Không cần làm gì hết, chỉ cần cắn đầu lưỡi, trực tiếp làm máu của em bắn lên mặt hắn ta, việc còn lại giao cho tôi là được."
Tôi có chút không yên tâm, nói : "Hắn ta sẽ không có hậu đài gì chứ? Nếu tiêu diệt hắn ta xong, lỡ cô Ba cậu Bảy của hắn tới tìm tôi gây phiền phức thì phải làm sao bây giờ?"
"Yên tâm đi, người nuôi tiểu quỷ đa số đều cô độc, cái nghề giảm âm đức này, gây thù chuốc oán cũng nhiều, người muốn giết hắn cũng không phải ít, đến lúc đó thì chúng ta sắp xếp người đến thu dọn sạch sẽ là được."
Tôi đi thay một bộ đồ nhân viên phục vụ, sau đó đẩy xe đẩy thức ăn đến trước phòng 1124, lúc tay tôi gõ cửa có chút run rẩy, khẩn trương đến nỗi lưng toát mồ hôi ướt cả một mảng.

"Ai?" - từ trong phòng truyền đến một giọng nói yếu ớt, tôi bình tĩnh lại một chút, mở miệng nói : "Tiên sinh, tôi là nhân viên đến đưa bữa trưa cho ngài."
"Vào đi."
Tôi hơi nhíu nhíu mày, thấy có chút kì lạ.
Tên Chung Tường này nhiều kẻ thù như vậy, hẳn là phải rất cảnh giác mới đúng, sao lại dễ dàng mà đồng ý cho tôi tiến vào như vậy?
Chẳng lẽ đây là cái bẫy?
"Đừng sợ." - Chu Vũ Hạo nói : "Đi vào đi."
Tôi hít sâu một hơi, mở cửa.
Trong phòng nồng nặc mùi thuốc đông y, tôi đẩy xe đi vào, thấy Chung Tường đang ngồi trên ghế so-pha, mặt như tờ giấy vàng, tinh thần ủ rũ.
"Tiên sinh, đây là bữa trưa ngài gọi." - tôi đặt mấy đĩa cơm và thức ăn được bày biện tinh xảo lên bàn, lúc tôi đang lại gần phía bàn cơm, đột nhiên chân tôi vấp một cái, tôi hít một ngụm khí lạnh, cúi đầu vừa nhìn thì thấy một đôi tay chộp lấy cổ chân tôi.
_________

𝗖𝗵𝘂̛𝗼̛𝗻𝗴 𝟵 : 𝗕𝗮̣𝗻 𝗵𝗼̣𝗰 𝗰𝘂̃ 𝗰𝗵𝗲̂́𝘁

Tôi kinh hô lên một tiếng, vội lùi lại mấy bước, nhưng lại bị vấp vào cạnh giường, ngã lăn ra đất.
Dưới gầm giường lại có một cỗ thi thể nữ khoả thân...
Thi thể này bị moi tim, nhưng kì quái là trên người lại không có vết máu?
“Giữ cô ta lại cho ta.” - Chung Tường nói.
Chung Tường lấy ra một con dao rỉ sét từ trong một cái túi bẩn thỉu, bên trên lưỡi dao vẫn còn dính vết máu đỏ tươi, hắn từng bước từng bước tiến về chỗ tôi, miệng nở một nụ cười âm lãnh : “Trái tim của những cô gái trẻ tuổi đối với ta và con trai ta như thuốc đại bổ, chỉ trách vận khí của cô không tốt thôi.”

Hắn vỗ vỗ mặt tôi, nói : “Thật đáng tiếc, khuôn mặt xinh đẹp thế này, ta mà không bị thương thì trước cũng phải “chơi” cho đã đã.”
“Còn ngây ra làm gì?” - Chu Vũ Hạo đột nhiên nói : “Mau ra tay đi.”
Mặc dù tình trạng bây giờ của tôi, cả người không thể ngọ nguậy, nhưng miệng thì vẫn cứ là OK, giây phút sống chết ngay trước mắt, tôi cũng mặc kệ đau hay không, cắn cắn đầu lưỡi, một tia máu phun lên mặt Chung Tường.
Chung Tường căn bản không nghĩ là lúc này tôi sẽ ra tay, nên không kịp tránh thoát, mặt dính đầy tia máu, làm hắn đau đến mức hét lên một tiếng, tay che mặt lùi lại mấy bước, bỗng nhiên một làn khói xanh bốc ra từ kẽ ngón tay hắn, không khí trong phòng lập tức toả ra mùi hôi thối khủng khiếp.

”Máu thuần dương?” - Hắn gào lên : “Một con đàn bà sao có thể có máu thuần dương? Cô rốt cục là ai?”
Tôi cảm thấy trên người được thả lỏng một chút, tiểu quỷ vừa nãy bắt giữ tôi cũng không thấy đâu nữa, vội vàng bật dậy, hỏi Chu Vũ Hạo : “Tiếp theo tôi nên làm gì bây giờ?”
“Xem trò hay.”
“Hả?”
“Đứng đây xem trò hay là được rồi, giữa trưa bị máu thuần dương phun đầy mặt, tạm thời hắn ta sẽ bị mất hết pháp lực.” - Chu Vũ Hạo nói : “Đối với người nuôi tiểu quỷ thì bị mất đi pháp lực là chuyện đáng sợ nhất, bởi vì lúc đó cũng sẽ hoàn toàn mất kiểm soát, không thể sai khiến được tiểu quỷ, lúc này, tiểu quỷ đối với chủ nhân của mình vô cùng thống hận, mà một khi bị như vậy, hắn cũng lập tức chịu phản phệ.”
Nghe anh ta nói xong, tôi thấy tiểu quỷ vừa nãy biến mất lại xuất hiện ở trên lưng Chung Tường, mà dưới bàn ăn lại có một con khác bò ra....
“Cút ra, chúng mày cút ra chỗ khác cho ông.” - Chung Tường vùng vẫy khua tay, tức giận chửi bới : “Ông đây ngày nào cũng dùng máu nuôi chúng mày, giờ chúng mày lại dám hại ông.”
Hai con tiểu quỷ cũng mặc kệ hắn ta kêu gào, một trước một sau chui vào cơ thể hắn, hắn đau đớn mà ôm đầu, mắt mũi cũng bắt đầu chảy ra vài dòng máu tươi đỏ thẫm....

Ngắn ngủi vài giây, Chung Tường ngã lăn ra đất, hai mắt trợn trắng lên trần nhà không ngừng co giật, nhìn hắn như vậy hẳn là không sống nổi.
“Đem thứ phía dưới bàn ăn đập vỡ đi.” - Chu Vũ Hạo nói.
Tôi vén khăn trải bàn ra, dưới bàn có một chai thuỷ tinh, tôi vớ lấy cái ghế đập xuống, chai thuỷ tinh kia cũng vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ, chảy ra một dòng chất lỏng toả mùi hôi thối nồng nặc, bên trong có 2 cái xác thai nhi còn chưa hình thành và rất nhiều độc vật của sâu rắn, kiến chuột......
Chung Tường bỗng gào lên một tiếng, 2 tiểu quỷ kia từ người hắn chui ra ngoài, Chu Vũ Hạo lúc này lại lấy chai thuỷ tinh ra, hướng 2 tiểu quỷ chộp tới, thu bọn chúng vào bên trong.
“Được rồi, người phải chết cũng đã chết rồi, chúng ta đi thôi.” - Chu Vũ Hạo ngữ khí rất thoải mái nói.
Tôi liếc nhìn hai cái xác thai nhi kia, khó khăn lắm mới nhịn xuống để không nôn ra, cái tên Chung Tường này cũng thật là độc ác, chuyện xảy ra ngày hôm nay coi như là do hắn gieo gió gặt bão, đáng đời.
Ra khỏi khách sạn, những chuyện tiếp theo đã có chú Trịnh xử lý nên tôi cũng không cần phải lo lắng nữa. Ngồi trên xe bus, tôi cảm thấy có chút vi diệu, mấy ngày nay tôi nhìn thấy lắm người chết quá, nhìn thấy xác chết cũng có chút tê liệt, đồng thời lại cảm giác có chút hưng phấn....
Máu của tôi có thể khắc chế quỷ hồn, thế không phải sau này tôi có thể làm luôn nghề bắt quỷ à? Nghề này so với làm người giấy càng kiếm được lắm tiền hơn.
Chu Vũ Hạo cứ như đọc được suy nghĩ của tôi, dội cho tôi một gáo nước lạnh : “Máu của em sau này nếu lúc nào không cần dùng thì đừng có dùng.”

“Tại sao?” - Tôi thấp giọng nói, anh ta nói chuyện người khác không nghe thấy, tôi thì không muốn những người khác thấy tôi nói chuyện với không khí lại nghĩ tôi bị điên.
“Thể chất đặc biệt này của em nếu để quỷ hồn biết được, chúng nửa đêm 12h bò lên người em hút máu thì em làm thế nào mà tránh thoát?”
Tôi rùng mình một cái, sao tôi lại quên mất chuyện này nhỉ? 🤦🏻‍♀️
“Mà trừ 12h trưa với 12h đêm ra thì máu của em chả có tí tác dụng gì, những “thứ không sạch sẽ kia” mà thoát được hai khoảng thời gian này,  lúc khác tìm đến giết em, thì em phải làm thế nào?”
Tôi lạnh hết cả sống lưng.
Chu Vũ Hạo lại thở dài một hơi : “Thể chất của em chuyên thu hút quỷ hồn, kể cả em không chủ động tìm bọn chúng gây sự, thì bọn chúng cũng tự mò đến tìm em. Tốt nhất là em nên học hết những thứ mà bà em để lại đi, cái này so với máu tốt hơn nhiều.”
Trong lòng tôi thầm nghĩ, bà đây mà học xong hết cách tróc quỷ, con quỷ bà đây giết đầu tiên chính là anh đấy!!!
Một lúc sau, tôi lại hạ giọng hỏi : “Chu Vũ Hạo, nhà anh rốt cục là làm gì thế?”
“Em hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì, tôi chỉ hơi tò mò chút.”
“Tò mò hại chết mèo, cái em không nên biết thì không biết mới tốt.” - Anh ta lạnh nhạt nói.
Tôi cạn lời, cũng không biết thế nào, nhưng cái giọng điệu lạnh nhạt này của anh ta làm tôi có chút bực mình, lại qua một lúc, anh ta lại nói : “Yên tâm đi, em là người phụ nữ của tôi, tôi đương nhiên sẽ không làm tổn hại đến em, mà em cũng sẽ nhận được rất nhiều thứ tốt, sau này em tự nhiên sẽ biết.”
Tôi rất là bực mình, nói : “Ai nguyện ý trở thành người phụ nữ của anh hả? Anh tưởng anh đẹp trai một chút, gia đình quyền thế một chút thì ai cũng muốn nịnh hót anh chắc? Rõ ràng là anh cưỡng ép tôi, bây giờ thì nói cứ như tôi bám theo anh vậy!!”
”Tôi không cưỡng ép em, lúc đó rõ ràng là tự em đồng ý.”
Mẹ nó, tôi càng tức giận muốn bốc hoả, không nghĩ đến mặt anh ta lại dày như vậy, lúc đó tôi cứ nghĩ là đang trong mộng, cho nên mới đồng ý, ai mà biết được anh ta lại là quỷ chứ?

“Lời nói ra rồi như bát nước đổ đi.” - Anh ta tiếp tục mặt dày nói : “Tóm lại là em đã đồng ý với tôi, hiện tại không thể nuốt lời được, nếu không em tự gánh lấy hậu quả.”
Bốn chữ “tự gánh hậu quả” này làm tôi không nhịn được lại rùng mình một cái.
Trong lòng tôi mắng Chu Vũ Hạo một nghìn, một vạn lần, cái tên bá đạo tổng tài này, anh được lắm, một ngày đẹp trời nào đó bà đây nhất định đem mặt anh ra mà dùng sức chà đạp dưới chân, xem anh làm sao mà hung hăng càn quấy như hiện tại, hừ!!!
Về nhà, tôi làm một bát cơm rang trứng, vừa đổ cơm ra bát, Chu Vũ Hạo liền bay qua, hít một hơi thật sâu.
“Làm gì đấy?” - tôi hỏi.
“Ăn cơm.”
À đúng rồi, quỷ “ăn cơm” đều chỉ cần ngửi mùi vị đồ ăn là được, tôi cầm thìa lên xúc một miếng cơm cho vào mồm, cơm trong mồm chả có tí vị gì cả.

Thôi vậy, tôi lại làm lại một bát cơm rang trứng khác : “Công tử nhà giàu như anh mà cũng nuốt nổi cơm rang trứng à?”
Chu Vũ Hạo trợn mắt lên nhìn tôi : “Em nghĩ người có tiền thì lúc nào cũng ăn sơn hào hải vị chắc?”
Ok fine, tôi ổn, tôi thật sự không biết người giàu bình thường sẽ ăn cái gì 🙂
Chuyện của Chu Vũ Hạo, anh ta không muốn kể nhiều cho tôi biết, mà tôi cũng không có hứng mà đi hỏi anh ta. Buổi tối, tôi có chút khẩn trương, sợ anh ta lại muốn “ứ ừ ư”, nhưng anh ta lại chỉ chui vào chăn tôi, đơn thuần chỉ là muốn đi ngủ!

Tôi có chút bất an, không biết trong hồ lô anh ta bán thuốc gì, nhịn không được mà mở miệng hỏi, anh ta lại dùng ánh mắt ái muội mà nhìn tôi, nói : “Sao? Em muốn?”
Tôi lập tức đỏ bừng cả mặt, cãi lại : “Ai? Ai muốn? Tôi chỉ là không tin là anh sẽ đứng đắn như vậy.”
Chu Vũ Hạo ôm eo tôi, tay vuốt vuốt tóc tôi rất thoải mái, híp mắt lại nói : “Em chịu khó nhịn xuống một chút, mai là ngày thứ 7 rồi, lúc đó tôi sẽ thoả mãn em.”
Tôi rất tức giận, tên Chu Vũ Hạo này kĩ năng đổi trắng thay đen này đúng là hắn nhận số 2 không ai dám nhận số 1, nói cứ như là tôi “muốn” anh ta lắm vậy!!!
Tôi xoay lưng lại mặc kệ anh ta, đột nhiên nghĩ ra, sao lại phải đợi 7 ngày?
Anh ta ở cùng với tôi 7 ngày, xong lại rời đi 7 ngày, vậy có phải bây giờ lại ở cùng nhau 7 ngày không?
Nghe cứ như một nghi thức đáng sợ vậy.....
Trong lòng tôi thấp thỏm không yên, nhưng anh ta nói sẽ không tổn hại tôi, tôi có thể tin tưởng anh ta không?
Sang ngày thứ 2, vốn dĩ tôi định làm một bữa tối xa hoa để thưởng cho bản thân, dù sao cũng mới kiếm được 10 vạn cơ mà, nhưng Chu Vũ Hạo lại nói với tôi là anh ta muốn ăn lẩu.
Không nghe nhầm đâu, anh ta - một tên phú nhị đại - công tử đẹp trai nhà giàu trong truyền thuyết, không ăn bào ngư hay vây cá mập gì đó, lại muốn ăn lẩu! Lại còn thích nhất là ăn ruột vịt với thịt viên, thật không thể tin nổi!

Tôi trợn trắng mắt, đang lúc chuẩn bị ra ngoài mua đồ thì chuông điện thoại reo, là của lớp trưởng lớp cấp 3 của tôi - Hứa Na gọi đến, ban đầu tôi nghĩ chắc gọi để báo họp lớp, đang định từ chối thì nghe thấy Hứa Na khóc nức nở nói : “Khương Lâm, Hạ Dung chết rồi.”
Lúc tôi nhìn thấy thi thể của Hạ Dung, không có từ ngữ nào có thể miêu tả được tâm trạng lúc đó.
Bởi vì nhà tôi mở tiệm vòng hoa, trong trường chả có ai thích tôi cả, Hạ Dung là người duy nhất chơi với tôi, mặc dù sau khi tốt nghiệp cấp 3, bọn tôi cũng không liên lạc với nhau nữa, nhưng tình bạn của cả hai thì tôi vẫn luôn giữ trong lòng.
Thi thể của Hạ Dung - thê thảm đến nỗi tôi không lỡ nhìn.....

Vậy là tớ đã up đến chương 9 rồi nha cả nhà , 5 phần tớ up tương đương với 9 chương hi vọng sẽ được 25 vote hoặc 50 vote càng tốt t sẽ tiếp tục đăng cho mn ạ :33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top