Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Thẩm Nghiễn rất không ngờ tới, Diêm Túc sẽ làm như vậy, sau một hồi sửng sốt, trong lòng cũng ẩn ẩn cảm động.

     Nhìn Diêm Túc đi ở bên cạnh, một thân áo bào đen, Thẩm Nghiễn nhỏ giọng nói: "Một lát nữa sẽ mua y phục cho ngươi, đã đến nơi này, cũng không thể cứ ăn mặc như vậy."

     Diêm Túc suy nghĩ một chút, gật đầu.

     Vừa tiến vào cửa hàng, nhìn người trước mắt, Thẩm Nghiễn mới có cảm giác thật đã trở về thế giới hiện thực.

     Vô thức đưa tay muốn kéo Diêm Túc bên cạnh, thế nhưng vừa vươn tay mới nhớ ra, người khác không nhìn thấy y, làm động tác như vậy, có chút quái dị, thế là đành phải thu hồi lại, nhỏ giọng nói: "Chúng ta lên lầu hai, lầu hai bán y phục nam."

     "Đi mua đồ cho phụ thân ngươi trước đã." Diêm Túc nhìn hắn một cái, ánh mắt rất rất không tán thành.

     Thẩm Nghiễn nghĩ nghĩ lão quỷ này nếu như đã quyết định cái gì thì cứ vậy mà làm, rất khó thay đổi.

     "Lúc nữa quay lại mua là được rồi, cha ta không chú trọng những thứ này, đến lúc đó mua cho ông ấy ít lá trà, bảo đảm ông ấy rất cao hứng, về phần tiểu đệ của ta thì càng dễ nói, tiểu tử kia lớn rồi mà chỉ thích ăn thịt, quay về mua gà quay cho nó, là có thể dỗ nó vui vẻ, cho nên chúng ta vẫn là đi mua quần áo trước, nếu không còn phải cầm theo những thứ kia."

     Thẩm Nghiễn mặc dù cúi đầu, nhỏ giọng nói, thế nhưng bộ dáng hắn nói nhỏ, khó tránh khỏi bị người xung quanh chú ý.

     Thẩm Nghiễn ra vẻ tự nhiên nói xong, nhìn Diêm Túc bên cạnh: "Ngươi có đồng ý hay không thì đáp một tiếng đi, ta tự nói một mình giống như tên khùng vậy."

     Diêm Túc do dự mím môi dưới, sau lại nhìn hắn một chút, sắc mặt mang theo mấy phần không xác định: "Phụ thân cùng đệ đệ ngươi, bọn họ thật sẽ thích hai thứ đó?"

    " Ai nha, thích, cha ta ông ấy thuộc kiểu cơm có thể không ăn, nhưng trà thì nhất định phải uống mỗi ngày, đệ đệ ta lại thuộc dạng không có thịt không vui, yên tâm, đi thôi, chúng ta bây giờ có thể lên lầu được chưa, bọn họ đều đang nhìn ta."

     Câu cuối cùng Thẩm Nghiễn tỏ vẻ rất đáng thương mà nói, còn không quên hướng phía Diêm Túc chớp chớp đôi mắt hạnh.

     Diêm Túc nhìn hắn một cái: "Đừng ở chỗ này câu dẫn ta."

     Bỏ lại câu nói này liền đi thẳng tới chỗ thang cuốn, Thẩm Nghiễn phía sau biểu tình cứng đờ, trong lòng thầm mắng một câu, lão lưu manh, liếc y một cái, cũng có thể nghĩ đến loại chuyện này.

     Liếc mắt nhìn theo, thấy Diêm Túc không giống như lần đầu tiên đi thang cuốn, Thẩm Nghiễn không khỏi có chút hiếu kỳ: "Trước kia ngươi đã tới nơi này rồi sao?"

  "   Ân."

     "Lúc đó đi dạo cùng ai vậy?"

     Nghe Thẩm Nghiễn hỏi như vậy, Diêm Túc quay đầu nhìn hắn một cái.

     "Nói đi, sao lại không nói vậy?" Thẩm Nghiễn câu lên khóe môi, bộ dáng như kiểu nếu ngươi dám nói ra cái gì không dễ nghe ngươi sẽ biết tay ta.

     Nhưng mà hắn chưa kịp nghe Diêm Túc trả lời, một đứa bé trai đứng sau hắn, lôi kéo tay mẹ mình chỉ hắn nói: "Mama, người xem thúc thúc này sao cứ lẩm bẩm nói một mình vậy!'

     Thẩm Nghiễn: !!!

     Diêm Túc: ......

     Mãi cho đến khi đi lên thang cuốn, Thẩm Nghiễn cũng không dám lên tiếng, quả thực quá mất mặt.

     Chờ sau khi triệt để tách khỏi hai mẹ con nhà kia, Thẩm Nghiễn mới dám quay đầu trừng mắt liếc Diêm Túc bên cạnh.

    Ánh mắt Diêm Túc mỉm cười nhìn qua hắn, Thẩm Nghiễn lập tức khó chịu nói: "Muốn cười thì cứ cười, đừng kìm nén."

     Diêm Túc đưa tay xoa xoa đầu hắn: "Không có."

     Thẩm Nghiễn có chút tránh né, nhưng rốt cuộc vẫn là để Diêm Túc sờ sờ đầu hắn, ánh mắt nghiêng qua nhìn Diêm Túc: "Chúng ta qua bên kia xem một chút đi, nếu hợp ta cũng cần mua một bộ."

     Mang theo Diêm Túc đi thẳng vào cửa tiệm hắn thường mua, chọn y phục cho Diêm Túc, đương nhiên hắn đều phải tự chọn, cũng may cho dù hắn không biết số đo của Diêm Túc, cũng đại khái có thể đoán được.

     Diêm Túc vẫn luôn đi theo phía sau hắn, mỗi khi hắn cầm một bộ y phục quay đầu nhìn y, Diêm Túc cảm thấy được liền sẽ gật đầu, cảm thấy không được liền sẽ lắc đầu.

     Cuối cùng chọn cho Diêm Túc ba bộ y phục, còn hắn thì mua một bộ.

     Cầm ba bộ quần áo tiến phòng thử đồ, Thẩm Nghiễn đem ba bộ kia ném vào trong ngực Diêm Túc: "Ngươi mau mặc thử vào."

     Bản thân cũng ở bên cạnh thử áo.

     Chỉ bất quá vừa cởi áo, liền cảm giác được một bàn tay lạnh buốt sờ tới, Thẩm Nghiễn giật mình, quay đầu nhìn Diêm Túc đứng phía sau, một tay ôm eo một tay sờ ngực hắn: "Này, ngươi làm gì, ở chỗ này ngươi cũng dám làm loạn?".

     Cố gắng gạt tay Diêm Túc khỏi ngực mình, thế nhưng Diêm Túc lại niết được điểm nhô lên trên ngực hắn, nơi mẫn cảm kia bị đối phương nắm trong tay, hắn cũng không dám cử động mạnh, không đến mấy lần, thân thể Thẩm Nghiễn liền có chút nhũn ra.

Đã sớm hưởng qua tư vị thân thể, nơi đó bị khiêu khích như vậy, đôi mắt mở lớn trừng Diêm Túc cũng phủ đầy sương mù, nơi tư mật trong quần cũng bắt đầu ẩm ướt.

     Thẩm Nghiễn đã bị Diêm Túc ôm vào ngực áp đảo trên tường.

     "Ngươi dẫn ta vào nơi này không phải là muốn làm như vậy sao?" Diêm Túc ghé sát tai hắn vừa hôn vừa nói.

     Thẩm Nghiễn cảm thấy gia hỏa này còn rất biết vừa ăn cướp vừa la làng, trong lòng đen tối nghĩ ai cũng đều đen tối!

     Cảm nhận được tay đối phương thò vào trong quần sờ sờ □□ của hắn, Thẩm Nghiễn vô thức kẹp chặt chân: "Ngươi đừng làm càn, đây là nơi nào, ngô, mau bỏ tay ra, a, đừng đụng nơi đó, ân a!".

     "Ướt rồi!" Diêm Túc rút tay ra, đem bàn tay bị ướt nhẹp đến trước mặt Thẩm Nghiễn.

     Thẩm Nghiễn vốn dĩ đã đỏ mặt, bây giờ bị như vậy khuôn mặt lại càng đỏ như sắp đổ máu, vội vàng nắm chặt tay Diêm Túc kéo xuống: "Ngươi, ngươi không giở trò lưu manh sẽ chết sao!"

   "  Ta vốn đã chết rồi."

     Thẩm Nghiễn cảm thấy gia hỏa này rất biết cách chọc tức người khác!

     Trừng mắt liếc y một cái, quay người cầm quần áo lên, vội vàng mặc vào, còn thử quần áo gì nữa, mau về nhà thôi, ở đây ở lâu thêm một giây, lúc nào cũng có thể đứng trước nguy hiểm bị **.

     Hắn không sợ **, chỉ là chỗ này khiến hắn quá xấu hổ.

     Vạn nhất có người vào thử đồ ở phòng bên hoặc vô tình nghe thấy cái gì đó, coi như tiêu rồi.

     Hắn đúng chuẩn là tiểu hài đứng đắn!

     Nhìn Tẩm Nghiễn mặc quần áo vào xong, lại vơ lấy y phục trong tay y: "Không muốn thử nữa, về nhà mặc vào không vừa sẽ mang đến đổi lại."

     Nói xong mặt đỏ bừng bừng đẩy cửa bước ra.

     Bộ dáng hắn như vậy đi ra, khiến nhân viên bên ngoài giật nảy mình, vội vàng tới ân cần hỏi: "Tiên sinh, ngài không sao chứ, sắc mặt sao lại đỏ như vậy?"

     Trong lòng Thẩm Nghiễn quả thực xấu hổ muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả bộ rất bình thường: "A, không sao, có thể là quá nóng, đem chỗ quần áo này gói lại giúp tôi, cảm ơn."

     Nói xong cầm quần áo đưa tới trước mặt nhân viên, bản thân thì đi thanh toán.

     Chờ trả xong tiền, cầm cái túi nhân viên đưa qua, Thẩm Nghiễn trừng mắt liếc Diêm Túc đi theo phía sau, đồ lưu manh!

2021/10/12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top