Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị Thẩm Thương càu nhàu một trận, Thẩm Nghiễn mới ngồi dậy xuống giường, đi theo Thẩm Thương ra cửa.

Đúng lúc Thẩm tiểu đệ mở cửa vào nhà, nhìn thấy Thẩm Nghiễn như cái cái đuôi đi sau lưng Thẩm Thương, nhịn không được liền nói: "Tam ca, ca lại cầu baba chuyện gì sao?"

Thẩm tiểu đệ nhân tiểu quỷ đại (*) nói một câu, khiến Thẩm Nghiễn không thể không nghĩ lại xem có phải mỗi lần muốn cầu cạnh Thẩm Thương mình đều giống như vậy, ánh mắt lướt qua nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Thương, khiến Thẩm Nghiễn nhịn không được trừng tiểu đệ một chút: " Sao hôm nay lại tan học sớm vậy?"

"Hôm nay không cần học thêm, đương nhiên có thể về sớm ". Lúc Thẩm tiểu đệ nói đến hai chữ học thêm, biểu tình vô cùng chán ghét, ánh mắt cũng nhìn thẳng về phía Thẩm Thương.

" Đừng nhìn ta, nếu ngươi học giỏi chút, tiền học phí còn có thể bớt đi đó" . Một câu nói của Thẩm Thương, khiến Thẩm tiểu đệ ỉu xìu nhìn Thẩm Nghiễn một chút: "Con về phòng làm bài tập."

Kéo balo về phòng, lúc đi tới cửa liền dừng lại quay đầu nhìn Thẩm Nghiễn nói: "Diêm Túc ca sao không thấy ở nhà?"

" Ra ngoài làm việc, ngươi nhớ y?" Thẩm Nghiễn đưa tay vào chậu táo lục lọi xem có còn hay không, bất quá vẫn chưa lấy được liền bị Thẩm baa đập vào tay, giáo huấn: "Cơm nước xong xuôi mới được ăn!"

Thẩm Nghiễn rụt tay lại xoa xoa lên chỗ bị đánh đỏ ửng , lại nghe Thẩm tiểu đệ lầm bầm nói: "Bây giờ chỉ có Diêm Túc ca mỹ mạo mới có thể chữa lành được tâm hồn tổn thương của con ".

"Diêm Túc ca ca mỹ mạo có thể chữa lành cho tâm hồn đang tổn thương của ngươi hay không thì ta không biết, nhưng ta biết cha làm sườn xào chua ngọt nhất định có thể chữa trị cho tâm hồn của ngươi". Quả nhiên Thẩm Nghiễn vừa nói dứt câu, cửa phòng đã bị đẩy ra, Thẩm tiểu đệ vội vứt balo qua một bên, bừng bừng khí thế lẻn đến trước bàn, ánh mắt đầy khát vọng quét lên mặt bàn: "Sườn xào chua ngọt món con thích nhất, ở đâu, ở đâu?"

"Đi rửa tay, đừng nghe nó, ngày ngày ăn thịt ngươi không thấy chán à". Một câu của Thẩm Thương, trực tiếp khiến Thẩm tiểu đệ ý thức được mình bị tiểu ca ca đùa bỡn, u oán nhìn Thẩm Nghiễn một chút, quay người đi vào trong toilet : "Tam ca, ca như vậy sẽ không có bằng hữu, đệ cho ca biết ".

Thẩm Nghiễn nhìn bóng lưng Thẩm tiểu đệ rời đi, lầm bầm một câu: "Có cái rắm ".

"Đừng nói tiểu đệ ngươi, còn không phải chính ngươi cũng có phần hơi quá sao, cũng không thấy ngươi tốt hơn nó được bao nhiêu!"

Thẩm Thương có lẽ là cảm thấy Thẩm tiểu đệ từ khi về nhà, đã phải chịu đả kích quá nhiều, lương tâm cắn rứt nên giúp Thẩm tiểu đệ nói một câu.

"Baba, người thật sự là ba ruột của con, luôn luôn đi vạch trần nội tình ". Thẩm Nghiễn cũng rất im lặng, cũng may Diêm Túc không ở đây.

Hôm qua một câu nói Tiểu Nghiễn Tử của Thẩm Thương, lại khiến lão quỷ kia nhớ kỹ, bây giờ trực tiếp gọi hắn là Tiểu Nghiễn Tử, ngay cả đại danh cũng không gọi, cho rằng mình là Ngũ a ca, phi!

Thẩm tiểu đệ rửa tay xong liền trở ra, nhìn trên bàn ba đĩa rau một bát canh, đều là thuần chay, tâm tình càng trở nên phiền muộn.

Thẩm Nghiễn dùng muôi múc canh: "Đừng nhìn nữa, không có thịt."

Thẩm tiểu đệ bưng bát lên, tức giận và cơm vào miệng.

Ăn cơm xong, Thẩm Thương muốn đi ra ngoài quảng trường nhảy múa, Thẩm Nghiễn cảm thấy cha hắn thật sự cũng chẳng yêu ai, Thẩm Thương năm nay kỳ thật mới chỉ 45 tuổi, cũng không phải quá lớn tuổi, tại sao không tìm ai bầu bạn, cứ sống như vậy a !

Bất quá nghĩ đến chuyện này lại liên quan đến chuyện Thẩm Thương không có ai bầu bạn, nghĩ đến bọn hắn cho tới bây giờ chưa từng gặp mặt phụ thân, Thẩm Nghiễn cảm thấy đã nhiều năm như vậy, cha hắn vẫn giấu rất kỹ, lúc trước mấy anh em bọn họ đã lén lút trao đổi, đừng nói hắn chưa từng nhìn thấy, mà ngay cả Thẩm Quan là lão đại trong nhà, là hài tử được sinh ra đầu tiên cũng chưa từng nhìn thấy, cũng không biết cha hắn rốt cuộc làm thế nào mà sinh ra bốn người bọn họ.

Chẳng lẽ ngồi phơi nắng, quang hợp một lúc liền có thể mang thai?

Ý thức được bản thân suy nghĩ có chút chệch hướng, Thẩm Nghiễn vội vàng phanh xe, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thương đang xỏ giày ở trước cửa : "Baba, đừng quên ngày mai cùng con đi mua đồ ".

Thẩm tiểu đệ nghe vậy vội nói: "Tam ca, ca muốn mua gì, đệ có thể giúp ca, ngày mai đệ được nghỉ ".

" Không phải cuối tuần ngươi sắp thi giữa kỳ sao, còn muốn lấy cớ ra ngoài, ta thấy ngươi lần này thi không nổi ". Thẩm Thương vừa mở cửa, nghe Thẩm tiểu đệ nói như vậy, chỉ đơn giản nói một câu lại khiến tâm can Thẩm tiểu đệ tan nát.

Thẩm Nghiễn nhìn Thẩm Thương đóng cửa, Thẩm tiểu đệ bĩu môi: "Tam ca, baba quả thực thật là không có nhân tính, ngày nào cũng bắt đệ học, bây giờ đệ cảm thấy học đến sắp ngốc luôn rồi ".

"Lúc còn có thể học tập thì mau tranh thủ học thêm một chút, ta bây giờ muốn học cũng không còn cơ hội, cho nên ngươi đừng lải nhải nữa, ngươi ở tuổi này không học tập thì làm gì hả?"

"Tam ca, huynh bây giờ càng ngày càng đáng ghét ". Thẩm tiểu đệ đem miếng cơm cuối cùng trong bát và vào miệng, sau đó đứng dậy đi vào bếp.

Thẩm Nghiễn nhìn đệ đệ một cái: "Mang bát đi rửa ".

"Dựa vào cái gì?" Thẩm tiểu đệ xù lông lên trong phòng bếp.

"Dựa vào cái gì, ngươi không biết mặc kệ ngươi ăn xong trước hay sau đều phải rửa bát sao, ai bảo ngươi ăn chậm như vậy."

Bị ức hiếp Thẩm tiểu đệ quả thực rất muốn khóc, bảo bảo trong lòng khổ, nhưng bảo bảo không nói!

Sáng sớm hôm sau, lúc Thẩm Nghiễn rời giường, Thẩm tiểu đệ đã dậy làm bài tập.

Thẩm tiểu đệ năm nay năm ba, sắp lên cao trung, cho nên Thẩm Thương quản cũng có chút nghiêm khắc.

Nhưng nhìn dáng vẻ Thẩm tiểu đệ sinh vô khả luyến, hơn nữa ngày nghỉ mà cũng phải dậy sớm như vậy, Thẩm Nghiễn cũng có chút đau lòng.

Đi qua xoa xoa đầu xú tiểu tử : "Viết nhanh lên, viết xong ta sẽ nói với baba để ngươi 'bung lụa' một ngày."

Thẩm tiểu đệ không dám tin nghiêng đầu nhìn, bản thân vừa ngủ một giấc tỉnh lại liền mọc ra một Tam ca có lương tâm: "Tam ca, không phải là ca muốn hối lộ ta đấy chứ?"

" Cái gì mà hối lộ, ngươi có đi hay không, không đi cứ việc nói thẳng, ta đỡ phiền phức."

"Đi đi đi đi, đệ đi ". Thẩm tiểu đệ lập tức ôm lấy Thẩm Nghiễn, cọ cọ trong ngực hắn : "Lớn như vậy rồi còn nhõng nhẽo!"

" Ca, ca là tốt nhất !"

"Biến đi, bớt nói còn dễ nghe, mau chóng làm bài tập đi ".

" Vâng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ". Nhìn Thẩm tiểu đệ điên cuồng cắm đầu vào làm bài tập, Thẩm Nghiễn nhịn không được mắng một câu, thí hài tử!

Sau khi ăn điểm tâm, Thẩm Nghiễn lấy danh sách hắn đã liệt kê xong cho Thẩm Thương xem.

"Những thứ dầu, muối, tương, dấm này tới siêu thị gần nhà chúng ta mua là được, ngươi mua trước một ít dùng trước, dùng hết rồi ta mua cho ngươi cũng không muộn, còn mấy mầm cây này phải đi tới nông trường."

"Baba người có quen biết ai không?" Thẩm Nghiễn nghĩ nghĩ nếu không quen ai, hắn cùng Thẩm Thương đối với mấy việc này đều không có kinh nghiệm, đến lúc đó nếu bị lừa sẽ rất phiền toái.

"Yên tâm đi, bác Hạ trước kia trồng rất nhiều hoa màu, một lát nữa hỏi xem hắn có thời gian hay không ".

"Bác Hạ, ai vậy?" Trong trí nhớ của Thẩm Nghiễn tuyệt đối không có nhân vật này, hiển nhiên là sau khi hắn đi cha hắn mới quen.

"Chính là người cùng nhảy múa ở quảng trường, cách nhà chúng ta ba tòa lầu, cùng một tiểu khu, chờ ngươi gặp rồi sẽ biết."

Thẩm Nghiễn hồ nghi gật đầu, trong lòng thầm nghĩ Thẩm Thương đến quảng trường nhảy múa không hề phí công mà còn quen thêm một số người.

"Còn số đồ ăn này của ngươi, để ngày mai mua tiếp đi, hôm nay khả năng mua không hết."

"Ân, được". Thẩm Nghiễn gật gật đầu, sau đó liền nghe thấy Thẩm tiểu đệ trong phòng ho khan, ngầm ra hiệu cho hắn, Thẩm Nghiễn trong lòng cười thầm, trên mặt lại không có biểu tình gì nói: "Baba, lát nữa để Thẩm Mặc cùng đi nha, giúp xách đồ, hơn nữa hôm nay thứ bảy, cho nó nghỉ ngơi một ngày đi, cũng không thể bắt nó học suốt được."

Thẩm Thương nhìn hắn một cái: "Hai người các ngươi có phải là đã bàn bạc trước ?"

Thẩm Nghiễn chỉ cười không nói không rằng, Thẩm Mặc cũng là con ruột, Thẩm Thương tất nhiên cũng sẽ đau lòng, vì vậy nói: "Được rồi, hôm nay cho ngươi nghỉ một ngày, ngày mai ngươi ở nhà ngoan ngoãn học bài cho ta ".

Thẩm Mặc trong phòng hét lớn, chạy đến ôm chặt lấy Thẩm Nghiễn: "Ca, ca đúng thật là ca ca ruột của đệ ".

Thẩm Thương bị hành động của Thẩm tiểu đệ dọa cho nhảy dựng, vội vàng đi qua đập nó một cái: "Thả Tam ca ngươi ra, nếu để ta thấy ngươi ôm tam ca như vậy lần nữa, xem ta có đánh ngươi không, tam ca ngươi hiện tại tình trạng như thế nào ngươi không biết sao?"

Bị kéo ra bất ngờ Thẩm tiểu đệ luống cuống nhìn Thẩm Thương: "Tình trạng như thế nào?"

Thẩm Nghiễn biểu tình cứng đờ, lập tức biết rõ cha hắn tại sao lại như vậy, loại chuyện này hắn quả thực không muốn để Thẩm tiểu đệ biết, thế nhưng không đợi hắn ngăn cản, Thẩm Thương đã mở miệng: "Tam ca ngươi bây giờ trong bụng đã có tiểu chất tử, ngươi như vậy vạn nhất đả thương chất tử thì phải làm sao?"

"Ta, ta kháo!" Thẩm Mặc nhịn không được nói một câu thô tục, quay đầu không thể tin nổi nhìn Thẩm Nghiễn: "Tam ca, ca lợi hại hơn nhị ca nhiều!"

Hắn biết lời nói trong miệng Thẩm tiểu đệ không thể nhả ra ngà voi, cho nên đứng dậy muốn về phòng, cách xa nơi thị phi này một chút.

" Đi, mau đi thay quần áo, thay quần áo xong chúng ta xuất phát."

Quả nhiên một câu nói liền có thể dời đi lực chú ý của Thẩm tiểu đệ, Thẩm Nghiễn trở về phòng thay bộ quần áo mới lúc trước mua cùng Diêm Túc, lúc đi ra, Thẩm Thương cùng Thẩm tiểu đệ cũng đã thay xong.

Thẩm Thương đeo túi, Thẩm tiểu đệ như chim sổ lồng, ngây ngô vui sướng.

Ba người đi xuống lầu, Thẩm Thương để bọn hắn chờ, còn mình thì đi tìm cái vị bác Hạ kia hỏi thăm xem người ta có thời gian làm cố vấn một ngày hay không.

Chờ nhìn thấy Thẩm Thương trở về, lúc về còn đẫn theo một lão đầu, Thẩm Nghiễn trong lòng thầm nói, vị này thật đúng nên gọi là bác.

Sau khi giới thiệu một chút về thân phận của Thẩm Nghiễn, bốn người liền đón xe tới nông trường ở ngoại thành.

Kỳ thật lần này Thẩm Nghiễn chủ yếu là muốn mua một ít giống rau quả, hạt giống lương thực lúc trước Thẩm Thương đã gửi cho hắn vẫn còn nên chưa cần mua vội.

Đi vào nông trường, thời tiết hơi nóng, Thẩm Thương lấy mũ trong túi ra cho Thẩm Nghiễn đội lên, sau đó lại cho hắn một chai nước, Thẩm Nghiễn lúc này mới biết cha hắn đeo thêm cái túi kia đều là vì hắn, trong lòng không khỏi ấm áp.

Thẩm tiểu đệ nhìn mấy bông hoa bên cạnh liền lay lay cánh tay Thẩm Nghiễn: "Ca, hay ca mua ít hoa đi, hoa này nhìn rất đẹp ".

Thẩm Nghiễn nhìn thoáng qua đám hoa mà Thẩm tiểu đệ nói, đúng là rất đẹp, thế nhưng hiện tại vấn đề no ấm đều đang chờ hắn giải quyết, làm gì còn thời gian thưởng thức mấy thứ trồng được nhưng không ăn được này.

Bác Hạ hiển nhiên là khách quen của nơi này, dẫn theo bọn hắn đi thẳng vào chỗ quen biết, nói vài câu, sau đó liền dẫn bọn hắn tới vườn lớn.

Tiểu thương bán hàng chỉ vào trong vườn nói: "Nơi này các vị tùy ý chọn, nhìn trúng cái gì cứ nói với ta một tiếng, ta sẽ để cho các vị giá thấp nhất, bằng hữu của lão Hạ cũng chính là bằng hữu của lão Giả tôi ".

Một câu nói khẳng khái đến hùng hồn.

Lão Giả hiển nhiên cũng là người nhanh nhẹn, Thẩm Nghiễn bên này nhìn trúng cái gì, bên kia đã lấy ra cho hắn, không bao lâu những thứ có trong danh sách đều đã đủ.

Trả tiền xong, lão Giả dùng báo gói lần lượt từng giống cây bỏ vào túi.

Lúc rời đi, Thẩm Nghiễn nhìn thấy Thẩm tiểu đệ ngồi ở một chỗ ăn đào, liền hỏi một câu: "Đào ở đâu vậy?"

"Là thím kia cho đệ, ngọt lắm ca!" Thẩm tiểu đệ cười khúc khích nói.

Thẩm Nghiễn quay đầu hỏi lão Giả: "Người có giống cây ăn quả nào không, cây đào, nếu có cho con mấy mầm đi."

"Có có, chờ một chút ta đi lấy cho ngươi ". Nói liền chạy sang vườn bên cạnh, lúc đi ra, trên tay mang theo một vài bầu đất mầm đào.

"Ngươi xem chỗ này có đủ không, đủ rồi ngươi đưa ta năm mươi tệ là được, đem đi đi ".

Thẩm Nghiễn sửng sốt một chút, không nghĩ tới lão Giả này sẽ nói như vậy, quả thực có chút xấu hổ, hôm nay đã chiếm đại tiện nghi, đã vậy hắn còn chiếm tiện nghi hai lần liền càng thêm ngại ngùng.

"Không sao, ta cùng lão Hạ đều là bằng hữu lâu năm, chút chuyện này không tính, cầm đi."

"Vậy cám ơn, con thấy thời gian không còn sớm, hay là chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi ". Thẩm Nghiễn cười đề nghị.

Lão Giả lại lắc đầu: "Tiểu hoả tử chuyện này không cần đa lễ, hơn nữa hiện tại ta cũng không có thời gian, lúc này đang bán hàng, ngươi nếu có lòng lần sau đến chỗ ta uống rượu là được rồi ".

Thẩm Nghiễn gật đầu: "Vậy lần sau đến con nhất định mời người uống rượu ".

Lão Giả cười một tiếng, lúc này bác Hạ tới hỏi: "Đã chọn xong chưa?"

" Đều chọn xong rồi ạ, lần này đa tạ người, bác Hạ ".

" Không cần khách khí, đều là hàng xóm, giúp đỡ nhau một chút mà thôi ".

Bên này nói chuyện công phu, Thẩm tiểu đệ ở bên kia đột nhiên hô lớn: "Ca mau tới đây, xem đây là cái gì?"

Nghe tiểu đệ hô lớn, Thẩm Nghiễn nghiêng đầu qua bác Hạ nhìn về phía Thẩm tiểu đệ, liền thấy Thẩm tiểu đệ ôm trong ngực một thứ đen nhánh tựa như một chú chó nhỏ.

Thẩm Thương lúc này cũng nhìn thấy, vội vàng nói: "Thứ gì, ngươi ôm thứ gì vậy, còn không mau bỏ xuống ".

Vừa nói vừa chạy tới trước mặt, Thẩm Nghiễn cũng bị dọa sợ, trực tiếp chạy tới, rất lo nếu muộn một chút thứ kia sẽ đả thương Thẩm tiểu đệ.

Lão Giả lúc này cũng nhìn thấy liền nói : "Đây là thứ gì, sao lại đen như vậy, bộ dáng cũng thật kỳ quái?"

"Con không biết, con nhìn thấy nó, nó liền nhảy lên người con, còn cọ cọ vào con như vậy, ha ha, thật đáng yêu, baba chúng ta nuôi nó được không?" Thẩm tiểu đệ người nhỏ gan lớn, thật tình không biết chuyện vừa rồi khiến tim Thẩm Thương xém chút nữa nhảy ra ngoài, lại không dám hô to, sợ kinh động đến con thú nhỏ trong ngực Thẩm Mặc, chỉ có thể nói: "Nuôi cái gì mà nuôi, không biết đây là con gì mà ngươi dám nuôi, nhỡ nó làm ngươi bị thương thì làm sao, mau thả nó xuống ".

Thẩm tiểu đệ rất không cam lòng xoay người đem thú nhỏ trong ngực thả xuống, thế nhưng rõ ràng thú nhỏ kia cũng không nguyện ý, móng vuốt nhỏ cố níu lấy quần áo Thẩm tiểu đệ, đôi mắt đen láy rưng rưng nước mắt, rất là đáng thương, khiến Thẩm tiểu đệ làm cũng đỏ cả vành mắt: "Baba, người xem nó đáng thương biết bao !"

Thẩm Thương cũng không ngờ con thú nhỏ kia sẽ như vậy, nhưng trong lòng hắn an toàn của Thẩm tiểu đệ vẫn là quan trọng nhất.

Thẩm Nghiễn vừa định mở miệng nói chuyện, liền thấy một bóng dáng quen thuộc, đến khi hắn ngẩng đầu cẩn thận nhìn kỹ, cái bóng kia đã không thấy tăm hơi.

"Thật ngại quá, đây là chú cún nhỏ ta nuôi ". Thanh âm đột nhiên truyền đến, khiến Thẩm Nghiễn vô thức nhìn lại, liền thấy Bạch Uy đứng ở trong đám người cười cười, còn lén lút nháy mắt với hắn.

Thẩm Nghiễn trong lòng không khỏi cảm thấy hồi hộp, theo bản năng tìm kiếm hình bóng kia.

Bạch Uy lúc này đi tới đưa tay ôm lấy thú nhỏ đang rất lưu luyến trong ngực Thẩm tiểu đệ : "Thật xin lỗi, doạ ngươi sợ rồi ".

"Không có, ca ca nó rất ngoan, ca cẩn thận một chút ". Thẩm tiểu đệ có chút lưu luyến không nỡ rời, lúc Bạch Uy ôm đi, còn đưa thay xoa xoa đầu thú nhỏ, mà con thú nhỏ kia còn vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm liếm Thẩm Mặc.

Bạch Uy đem thú nhỏ ôm vào trong ngực, quay đầu cười nói: "Thật ngại quá, quấy rầy các vị ".

Nói xong liền đi ra khỏi đoàn người, Thẩm Nghiễn kỳ thật rất muốn theo sau hỏi một chút, có phải Diêm Túc đi cùng bọn họ, không phải bọn họ có chuyện phải làm sao, sao lại ở đây.

Bất quá Bạch Uy hiển nhiên không muốn hắn nhận ra, chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.

Thẩm Nghiễn nhìn Thẩm Thương giáo huấn Thẩm tiểu đệ, đi tới nói: "Baba, được rồi, tiểu đệ cũng là nhìn thấy vật nhỏ đáng yêu mới nhịn không được, mau hứa với cha lần sau sẽ không như vậy nữa ".

"Baba, sau này con không dám như vậy nữa, người đừng tức giận ". Thẩm tiểu đệ rất sợ Thẩm Thương tức giận, cho nên sau đó lập tức dùng ánh mắt cún con nhìn baba, khiến Thẩm Thương không cách nào mắng tiếp nó được nữa.

"Được rồi, tiểu hài tử nhìn đáng yêu, khó tránh khỏi, cũng may không có chuyện gì, chúng ta trở về thôi ". Bác Hạ lúc này cũng tham gia nói vài câu.

Thẩm Thương lấy nước cho Thẩm Mặc uống một chút, quay người nói với bác Hạ cùng lão Giả : "Thật ngại quá, để các vị chê cười rồi ".

"Không sao, tiểu hài tử mà, khó tránh khỏi."

Nghe bọn họ nói chuyện, Thẩm tiểu đệ đáng thương nhìn Thẩm Nghiễn: "Tam ca, chúng ta cũng nuôi một con cún đi."

" Ngươi cảm thấy baba có khả năng sẽ đồng ý không, chờ ngươi lớn lên tự nuôi đi, mấy năm còn đi học như này, ngươi cũng đừng có mơ đến ".

Thẩm Nghiễn nói xong, Thẩm tiểu đệ càng ỉu xìu, đưa thay xoa xoa đầu Thẩm tiểu đệ an ủi: "Được rồi, đừng nghĩ nữa, đi thôi ".

Thẩm tiểu đệ lần đầu tiên tự thề với lòng rằng sau này nhất định phải nuôi một con cún vô cùng đáng yêu, ai cũng không được ngăn cản.

2022/02/14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top