Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Đã được ăn khoai lang một lần, Thẩm Nghiễn lại trở về ăn khoai tây, bất luận ám chỉ bản thân thế nào, đều vô dụng.

     Vừa sáng sớm, Thẩm Nghiễn liền nói với Diêm Túc muốn trồng vài thứ, nhìn tiểu hài ánh mắt lóng lánh: "Ngươi định trồng ở đâu?"

     "Không phải nói trong phủ này, ta tùy ý trồng sao?" Thẩm Nghiễn nói xong ánh mắt lập tức trừng lên, đại hữu Diêm Túc chỉ cần sửa lại nói y hối hận, hắn liền sẽ cho y là soái ca!

     "Tùy ngươi trồng, ta chỉ là hỏi bây giờ ngươi muốn trồng ở chỗ nào, để ta cho người đi thu thập trước một chút."

     Nghe Diêm Túc nói vậy, Thẩm Nghiễn chớp mắt vài cái, tai hơi ửng đỏ: "Ở gần cái giếng lần trước ngươi nói đến đi, ta một mình tưới nước hay làm gì cũng thuận tiện."

     "Ta biết rồi."  Diêm Túc đơn giản phun ra ba chữ.

     Thẩm Nghiễn nhìn y một cái: "Ngươi sẽ giúp thật sao?"

     Diêm Túc nhìn Thẩm Nghiễn bộ dáng cẩn trọng, liền biết chút tiểu tâm tư kia của hắn: "Giúp, bất quá ta cũng không phải giúp không."

     Thẩm Nghiễn trừng mắt liếc y một cái, y biết, quay đầu không để ý đến y nữa, đi vào trong phòng, Diêm Túc thấy hắn rời đi, mở miệng hỏi: "Ngươi đi làm gì?"

     "Tiểu Hôi còn chưa cho ăn đấy!" Thẩm Nghiễn cũng không quay đầu lại đẩy cửa ra, vừa đóng lại một lúc, Diêm Túc bước vào, đóng cửa lại, thấy Thẩm Nghiễn đút cho tiểu Hôi chút linh tuyền, liền đưa tay lấy cái chén trên bàn ngả vào trước mặt hắn.

     Ý tứ rất rõ ràng cũng không cần đoán.

     Thẩm Nghiễn nhíu mày, Diêm Túc mặt không thay đổi lẳng lặng nhìn hắn.

     Cuối cùng Thẩm Nghiễn vẫn là vươn tay vào trong chén, làm cho Diêm Túc làm một chén nước linh tuyền: "Cái này coi như là thù lao ngươi giúp ta , không được phép đòi cái khác nữa."

     Mặc kệ Diêm Túc có nói yêu cầu khác hay không, Thẩm Nghiễn đều định dùng chén nước linh tuyền này chặn miệng y.

     Diêm Túc uống vào một chén: "Một chén nước suối có tác dụng trong một ngày."

    " Ngươi......" Thẩm Nghiễn không nghĩ tới người này lại có thể như vậy, được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng mà hắn lại không thể cự tuyệt, dù sao muốn làm chuyện gì vẫn cần y làm chỗ dựa a.

     Hừ, lưu manh thì cũng thôi đi, đã thế còn là một tên bóc lột !

     Thẩm Nghiễn sờ sờ Tiểu Hôi Hôi đã ăn uống no đủ, sau đó đem nó thả lại vào tổ, ngẩng đầu trừng Diêm Túc một chút: "Đi thôi."

     Diêm Túc lần này ngược lại không nói gì, đi theo phía sau Thẩm Nghiễn cùng ra khỏi phòng.

     Hai người một trước một sau tới tiểu hoa viên, nhìn âm thảo ở nơi đó sinh trưởng, Thẩm Nghiễn quay đầu nhìn Diêm Túc một chút, cho dù không mở miệng, nhưng ánh mắt kia hoàn toàn lại nói, thất thần cái gì đi làm việc a!

     Diêm Túc gật gật đầu, liền thấy tiểu hài quay đầu chạy đến giếng nước cách đó không xa, bắt tay vào việc.

     Thẩm Nghiễn từ trong giếng lôi ra cái thùng, để ở một bên, đứng dậy nhìn thoáng qua Diêm Túc, muốn nhìn một chút xem quỷ này có trung thực làm việc hay không, lại thấy Tả phó tướng vốn không nên xuất hiện ở đây, thế quái nào ở đây nhổ cỏ!

     Mà đáng lẽ người đang làm việc là Diêm Túc không biết từ lúc nào, đã ngồi vắt vẻo trên cành đại thụ, nhìn bọn hắn, một bộ giống như đang giám sát.

     Thẩm Nghiễn lập tức cảm thấy mình đã bị lừa!

     "Phu nhân, người muốn làm gì chỉ cần phân phó ta một tiếng là được." Lâu Tiêu Nhiên thấy Thẩm Nghiễn đi tới, chủ động mở miệng.

     Thẩm Nghiễn nhìn y một cái, ngừng lại, nghĩ nghĩ Diêm Túc dù sao cũng là tướng quân, hắn cũng không thể làm y mất mặt trước thuộc hạ của y, chờ lát nữa trở về tìm y lý luận cũng không muộn.

     "Vậy liền làm phiền ngươi, Tả phó tướng."

     "Không phiền, không phiền, chuyện nên làm, nên làm." Lâu Tiêu Nhiên vẻ mặt chất phác cười cười với Thẩm Nghiễn, liền cúi xuống bắt đầu làm việc.

     Thẩm Nghiễn trừng mắt liếc Diêm Túc ngồi ở nơi xa, quay đầu đem hạt giống ném vào trong thùng gỗ dùng nước linh tuyền ngâm qua.

     Không thể không nói Lâu Tiêu Nhiên làm việc này tựa hồ rất có thiên phú, chờ Thẩm Nghiễn bên này ngâm gần xong hạt giống, bên kia cỏ không những đã nhổ sạch, mà còn cày được một nửa!

     Thẩm Nghiễn mang thùng đi qua, Lâu Tiêu Nhiên nhìn lướt qua trong thùng: "Cái kia ngươi làm sao lại đem hạt giống ngâm hết a?"

     Thẩm Nghiễn coi như chưa từng trồng cây, cũng biết có một số hạt giống tựa hồ là không thể dùng nước ngâm, nhưng hắn không có cách nào giải thích với Lâu Tiêu Nhiên, chỉ có thể vô tri chớp chớp mắt: "Cái kia, không thể ngâm sao?"

     Lâu Tiêu Nhiên thấy hắn như vậy, liền biết Thẩm Nghiễn không có kinh nghiệm: "Gạt giống ngâm nước sẽ nát, hơn nữa nơi này nước âm khí nặng, nơi đây vốn đã không trồng ra được thứ gì, cứ như vậy...... Ai, bỏ đi, dù sao cũng là thử một chút, không chừng sẽ được !"

    " Đúng a, không chừng được !" Thẩm Nghiễn vội vàng tiếp lời, liền muốn đưa tay đem hạt giống trong thùng gieo vào đất, thế nhưng lại bị Lâu Tiêu Nhiên ngăn lại nói: " Để ta, phu nhân, để ta trồng."

     Thẩm Nghiễn không tranh với Lâu Tiêu Nhiên, chỉ là nói: "Vậy ta giúp ngươi xách nước."

     Lâu Tiêu Nhiên vội vàng nói: "Công tử, người đặt đó đi, để ta làm là được."

     "Đừng,  việc này ta muốn làm, không thể lại phiền đến ngươi."  Trong tư tưởng của Thẩm Nghiễn, bất luận thân phận của hắn bây giờ như thế nào, hắn và Lâu Tiêu Nhiên đều bình đẳng, chuyện sai sử người khác, hắn vẫn là làm không được.

     Diêm Túc lúc này đi tới: "Ngươi an tâm trồng đi, ta đi múc nước."

     Nghe thấy Diêm Túc nói, Lâu Tiêu Nhiên vừa định mở miệng, ánh mắt liền bắt gặp tướng quân nhà mình, lập tức liền ngừng lại.

     Thẩm Nghiễn liếc mắt nhìn lão quỷ kia, hừ một tiếng, đi đến cạnh giếng nước, nghiêng đầu nhìn Diêm Túc: " Thế nào lương tâm bất an?"

     Diêm Túc nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn: " Nhận lợi ích của ngươi, sao có thể không làm việc."

     "Ngươi biết thì tốt, ta đang nghĩ ngươi chỉ biết hưởng thụ lợi ích,  còn công việc bẩn thỉu mệt nhọc thì để người khác làm a!"

    " Ta ở trong lòng ngươi chính là như vậy?"

     "Không phải à!" Thẩm Nghiễn cầm lấy cái thùng bên cạnh, đẩy lên trước mặt Diêm Túc: "Nửa thùng."

     Diêm Túc đưa tay tiếp nhận thả vào trong giếng, sau đó kéo lên nhìn Thẩm Nghiễn: "Vậy ta bây giờ thế nào?"

     "Bây giờ miễn cưỡng xem như là lão quỷ ngươi đạt yêu cầu."  Thẩm Nghiễn ngồi xổm ở bên thùng, tay vươn vào, rất nhanh sau đó nước đã đầy một thùng.

     Diêm Túc cúi đầu nhìn hành động của hắn : "Ngươi một lát nữa trực tiếp đổ vào trong giếng đi."

     Thẩm Nghiễn gật gật đầu, hắn cũng cảm thấy như vậy không tồi: "Ân."

     Diêm Túc xách theo một thùng nước, hướng phía Lâu Tiêu Nhiên đi tới, nhìn Lâu Tiêu Nhiên đã làm xong chỗ đất kia, tưới nước lên, lúc trở về thấy Thẩm Nghiễn đứng bên cạnh giếng.

    " Xong rồi?"

     "Ân."

     Diêm Túc lúc này trực tiếp ném thùng vào trong giếng, kéo một thùng nước lên.

     Cứ như vậy nhất lai nhất hồi, kéo ba thùng nước, tưới xong mảnh đất nhỏ kia, Lâu Tiêu Nhiên nhặt áo choàng trên đất lên, phủi phủi bụi  trên thân: "Được rồi, phu nhân, tiếp theo chỉ có thể chờ tin tức, bất quá ta đoán chừng......"

     Nói còn chưa dứt lời, liền chiêu đến nhãn đao của Diêm Túc, Lâu Tiêu Nhiên sinh sinh nuốt xuống nửa câu sau, Thẩm Nghiễn lúc này cười cười nói: "Ngươi vất vả rồi, Tả phó tướng."

     "Không vất vả, nên làm, nên làm."  Lâu Tiêu Nhiên trở về Thẩm Nghiễn ngây ngô cười cười.

     Sau khi Lâu tiêu Nhiên rời đi, Thẩm Nghiễn nhìn mảnh đất trụi lủi, nhịn không được nói: "Cũng không biết lần này, lúc nào mới có thể nảy mầm."

     "Có thể nảy mầm không phải rất tốt sao?"

     "Ngươi nói cũng đúng, ta không nói với ngươi nữa, ta phải tới tiểu trù phòng, lúc này không có thứ gì mới để ăn, khoai tây vẫn là chúa tể quyết định tính mạng của ta, được rồi, ngươi trở về đọc sách của ngươi đi."  Nói xong, Thẩm Nghiễn liền chạy đi.

     Nhìn bóng lưng Thẩm Nghiễn rời đi, trong mắt Diêm Túc lóe lên một tia khác thường.

     Thời điểm đi tới tiểu trù phòng, Lâu Tiêu Nhiên đang cùng Ngô Thị Phi nói chuyện.

     Thẩm Nghiễn nghe thấy Lâu Tiêu Nhiên nói với Ngô Thị Phi : "Vừa mới giúp tướng quân và phu nhân trồng trọt a."

     "Trồng trọt?" Ngô Thị Phi sửng sốt một chút, sau đó liền thấy Thẩm Nghiễn đi tới, mở trừng hai mắt: "Thẩm Nghiễn, ngươi thật sự đem đống hạt giống kia trồng rồi?"

    "Ân, ta thử một chút, vạn nhất có thể trồng ra thứ gì đó!"

     "Vậy ta thật đúng là cảm tạ ngươi tám đời tổ tông."  Ngô Thị Phi bộ dáng kiểu như có thể trồng ra được thứ gì liền quỳ xuống gọi ngươi một tiếng ba ba, Thẩm Nghiễn tức thì câu lên khóe môi cười rất là vô sỉ nói: "Vậy ta chờ ngươi gọi ta ba ba."

     Lâu Tiêu Nhiên biểu tình tối sầm, muốn nói gì đó nhưng lại không giám, rất là biệt khuất.

     Thẩm Nghiễn không nói gì với bọn họ nữa, hắn không ăn sáng, bây giờ đói không chịu nổi, trực tiếp đi đến tiểu trù phòng.

     Mà bên này Thẩm Nghiễn vừa đi, Lâu Tiêu Nhiên liền nói: "Ngươi không nên nói với phu nhân như vậy, quá bất kính."

     Ngô Thị Phi nhìn y một cái: "Ta nói ngươi nên thu hồi lại những suy nghĩ đó đi, bản thân ngươi muốn tôn kính thế nào chính ngươi tự làm đi, ta cùng Thẩm Nghiễn bên này cũng không cần đến ngươi bận tâm."

    " Ngươi như vậy là không đúng, ngươi......"

     "Ngậm miệng đi, ta nói bản thân ngươi muốn tôn kính thế nào ngươi  tự đi mà tôn kính thế ấy, ngươi không nghe thấy?" Ngô Thị Phi trừng hai mắt, thấy Lâu Tiêu Nhiên cũng trừng hai mắt lên, liền nói thẳng: "Trừng cái gì mà trừng, còn ngại mắt không đủ lớn, ta cho ngươi biết giữa ta và ngươi là khoảng cách thế hệ, thế giới giới tuổi trẻ của bọn ta ngươi cũng đừng nhúng tay vào, ngươi hảo hảo làm cổ nhân đi, được rồi, ngươi nên làm gì thì làm cái đó đi ."

     Lâu Tiêu Nhiên nhìn chàng dâu quay người đi tới tiểu trù phòng, rất là bực bội.

     Nhưng lại không biết nên làm sao bây giờ, chỉ có thể quay người rời đi.

     Nhìn thấy Ngô Thị Phi đi tới, Thẩm Nghiễn đang ăn cơm ngẩng đầu nhìn y một chút: "Y đi rồi?"

     "Ân."  Ngô Thị Phi gật đầu dựa vào tường nhìn Thẩm Nghiễn nói: "Cảm thấy ta bất kính với ngươi, muốn dạy dỗ ta."

     "Còn không phải bị ngươi dạy dỗ lại ?"  Thẩm Nghiễn trong lòng buồn cười: "Ta nói Tả phó tướng cũng không tệ lắm, ngươi đừng khi dễ lão quỷ hiền lành."

     "Hiền lành cái gì, một thân cậy mạnh."  Ngô Thị Phi thần sắc có mấy phần khó chịu quay đầu sang chỗ khác.

     Thẩm Nghiễn nghe thấy câu cậy mạnh kia, nhịn không được não bộ tưởng tượng đến một số hình ảnh, về sau cảm thấy bản thân quả thực bị Ngô Thị Phi làm hư rồi.

     Toàn nghĩ loạn thất bát tao gì không à.

     Bạch Uy lúc này đi tới, nhìn thấy hai người bọn họ cười nói: "Hai người quan hệ cũng thực không tồi, mỗi lần tới đây đều có thể nhìn thấy hai người."

     Thẩm Nghiễn đi tới thăm dò cười chào hỏi: "Bạch ca, tới dùng cơm?"

     "Ân."  Bạch Uy cầm cái bát múc trong nồi một ít canh khoai tây, nghiêng đầu nhìn Thẩm Nghiễn nói: "Mảnh đất tiểu hoa viên kia là các ngươi trồng?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top