Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

26. Không tin tức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sư Minh Trạch suýt chút nữa vung tay đánh Lưu Tử Lam, rất may vừa lúc Hồ Văn Huyên ngăn lại. Với sức của Sư Minh Trạch, lại cộng thêm lúc này hắn đang tức giận, đánh một cái thôi cũng đủ để Lưu Tử Lam hôn mê rồi. 

Hồ Văn Huyên cố gắng trấn tĩnh Sư Minh Trạch, rồi quay sang hỏi chuyện Lưu Tử Lam, bấy giờ đã gần như muốn òa khóc.

- Tử Lam, cháu nói chú nghe, Tiểu Minh đi đâu rồi?

- Cháu không biết. - Lưu Tử Lam sụt sịt. 

Sư Minh Trạch lần nữa bạo phát:

- Không biết? Cháu ở cùng Tiểu Minh mà lại không biết em ấy đi đâu? Nói dối! Mau nói thật đi, nếu không đừng trách chú không nể mặt ba cháu!

Bây giờ thì Lưu Tử Lam òa khóc thật, nước mắt tuôn rơi lã chã. Cô đã hứa sẽ không nói rồi, mà cho dù muốn nói cũng không nói được, Tiểu Minh còn chưa gọi điện cho cô mà. Cô làm sao biết cậu đang ở đâu chứ. Vì thế, đành bịa tạm một lí do:

- Cháu không biết thật mà! Chú bảo cháu đến thăm cậu ấy chứ có bảo cháu canh chừng cậu ấy đâu. Cháu chỉ đi ra ngoài một chút quay lại liền không thấy cậu ấy nữa. Làm sao cháu biết được cậu ấy đi lúc nào? Cậu ấy có đi cũng là tại chú! Tại chú đối xử với cậu ấy quá tàn nhẫn! Là tại chú hết!

Lời nói của Lưu Tử Lam quả thực đâm trúng chỗ đau trong lòng Sư Minh Trạch. Hắn thẫn thờ ngã ngồi xuống ghế. Đúng là do hắn mà, hắn còn trách ai? Hắn quá vô tâm, tổn thương cậu quá nhiều, mới chỉ có mấy ngày đã đòi cậu phải tha thứ cho hắn, làm sao mà được. Cậu bỏ đi cũng là lỗi của hắn. Do hắn gây sức ép với cậu quá lớn, mới khiến cậu không chịu nổi phải bỏ đi. Đều trách hắn cả. Lưu Tử Lam đâu có lỗi gì, sao hắn lại trút giận lên cô cơ chứ? 

Hồ Văn Huyên thấy Sư Minh Trạch mỗi lúc càng trầm mặc, biết là hắn lại đang tự trách mình rồi. Cái tên ngốc này, sống mấy chục năm rồi mà sao EQ không cao thêm được tí nào nhỉ? Cứ vướng vào rắc rối một chút liền ngốc đến nỗi khiến người ta phát cáu. Tiểu Minh yêu phải hắn đúng là thiệt thòi mà.

Anh đi tới vỗ vai hắn:

- Đừng có ngồi đó tự kỉ nữa, cậu còn không mau đi tìm Tiểu Minh đi. Tình trạng của nó hiện tại muốn đi xa cũng không nổi, chắc chắn chỉ ở gần đây thôi. Cậu mau tìm nó mang về đây cho tôi. Nó mà có làm sao thì cậu cứ coi chừng.

Dọa thế thôi chứ anh đâu thể làm gì được hắn chứ. 

Sư Minh Trạch cuối cùng cũng hiểu, thôi không tự trách nữa. Phải, việc quan trọng bây giờ là tìm ra Diêu Minh Minh đã. Lúc đó hắn muốn hối lỗi thế nào thì hối lỗi, đứng trước mặt cậu mà nói. Bây giờ ngồi đây cũng chẳng có tác dụng gì. Hắn phải đi tìm cậu, tìm không được thì không dừng lại. Dứt khoát phải tìm thấy cậu! Diêu Minh Minh, tôi yêu em, tôi không thể để em rời xa tôi. Nếu em không quay về, cả đời này tôi cũng sẽ không yêu ai khác ngoài em nữa...

Liên tiếp mấy ngày sau đó, cả Sư Minh Trạch, Lưu Kỳ, Hồ Văn Huyên, Liên Hoài Vĩ, thậm chí cả Trần Viên Viên đều bỏ mọi công việc khác để đi tìm Diêu Minh Minh. Tận dụng mọi mối quan hệ, nhờ đông cậy tây, gần như lật tung cả thành phố X lên để tìm mà vẫn không thấy. Cậu cứ như đã biến mất vậy, không một chút dấu vết. Ngồi trong phòng khách, nhận cú điện thoại thứ mấy trăm chẳng biết nữa, mặt Sư Minh Trạch mỗi lúc một đen:

- Không ai nhìn thấy? Có thật không? Hỏi kĩ chưa? Ừ, rồi. Tìm tiếp đi!

Buông ống nghe xuống, Sư Minh Trạch như mất hết tinh thần ngả người trên sofa. Đã ba hôm nay hắn chưa ngủ, ăn uống cũng rất qua loa. Cả người thoạt nhìn khác đi rất nhiều. Râu mọc lởm chởm không thèm cạo, mặt mày u ám. Tuy rằng có mị lực hấp dẫn người khác, nhưng với những người thân thì tình hình này không khả quan chút nào. Cứ như vậy có là trâu bò cũng đến gục mất.

Mọi người đều im lặng, không ai nói một câu gì. Chỉ có Lưu Tử Lam thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, bộ dạng sốt ruột như ngồi trên đống lửa. Ba ngày rồi đấy, chẳng lẽ Diêu Minh Minh vẫn chưa tìm được chỗ ở sao? Sao lại không liên lạc với cô? Có khi nào cậu xảy ra chuyện gì rồi không? Gặp tai nạn? Bị bắt cóc? Hay ra sao rồi? Cô lo lắm, nhỡ đâu cậu gặp chuyện không may cô sẽ hối hận cả đời mất.

Liên Hoài Vĩ có vẻ là sáng suốt hơn hết thảy, cậu nhìn thấy được thái độ của Lưu Tử Lam có chút không bình thường, nhất định chuyện Diêu Minh Minh mất tích cùng với cô có liên quan. Có thể, cô biết điều gì đó mà không nói ra với bọn họ.

Cậu nhẹ nhàng dịch gần lại chỗ cô ngồi, thấp giọng thì thầm:

- Tử Lam! Tử Lam!

- Dạ! - Lưu Tử Lam mất một lúc mới phản ứng - Anh Hoài Vĩ, có chuyện gì?

- Suỵt! Nhỏ tiếng thôi! Anh có chuyện muốn hỏi em. Mình ra ngoài một chút nha.

- Vâng.

Liên Hoài Vĩ kéo cô ra ngoài, nói là có việc riêng, cũng chẳng ai dư hơi sức quan tâm đến bọn họ.

Sau khi đã đảm bảo không ai có thể nghe thấy bọn họ nói gì, Liên Hoài Vĩ mới nghiêm túc nhìn Lưu Tử Lam, nói:

- Nhìn thẳng vào anh này! Tử Lam, anh hỏi em, có phải em có chuyện gì giấu mọi người không?

Cô quay đi tránh ánh mắt dò hỏi của cậu, ấp úng không thành câu: “Em... em...không...”

Liên Hoài Vĩ nắm hai vai cô xoay lại, ép cô nhìn thẳng vào mình:

- Nói thật cho anh nghe, không được giấu giếm. Anh biết đối với chuyện Tiểu Minh bỏ đi em chắc chắn biết điều gì đó mà mọi người không biết. Mau nói ra đi, em mà không nói làm sao chúng ta tìm ra Tiểu Minh được? Đã ba ngày rồi đó, lỡ như cậu ấy gặp chuyện chẳng lành thì sao đây? Lúc đó người hối hận nhất không phải em thì là ai? Em cũng biết Minh Trạch yêu Tiểu Minh như vậy, nếu không tìm được cậu ấy hậu quả sẽ thế nào? Em cũng không muốn đúng không nào?

Không thể phủ nhận Liên Hoài Vĩ quả nhiên có năng lực trong việc nắm bắt người khác. Cậu nói mấy câu Lưu Tử Lam đã hoàn toàn nghe lời, một mạch kể hết toàn bộ sự thật cho cậu. Cô nức nở khóc:

- Anh Hoài Vĩ, sao cậu ấy không liên lạc với em?

Liên Hoài Vĩ nhíu mày, suy nghĩ một chút liền nắm tay cô kéo vào trong nhà. Đứng trước mặt mọi người, cậu không giấu nổi vẻ sợ hãi, nói:

- Xem ra có chuyện không hay rồi!

Tất cả ngẩng lên nhìn, thắc mắc: “Gì?”

Cậu hít sâu một hơi, siết chặt tay Lưu Tử Lam hơn, hy vọng trấn an cô. Bởi dù không nhìn cậu vẫn biết cô đang rất lo sợ. Cậu trầm giọng:

- Minh Minh bỏ đi Tử Lam có biết. Cậu ấy nói muốn tránh đi một thời gian, sẽ liên lạc với Tử Lam sau. Nhưng hiện tại đã ba ngày không có tin tức gì, tôi e là cậu ấy... 

Sư Minh Trạch nghe xong như phát điên nhào tới. Liên Hoài Vĩ và Lưu Kỳ phải đứng lên trước che chở cho Tử Lam, còn Hồ Văn Huyên lại phải cố giữ chặt hắn. Nhưng với sức của anh, muốn giữ cũng khó. Sư Minh Trạch nghiến răng, quát:

- Con mẹ nó sao các người không nói sớm? Đã là ngày thứ ba rồi đó! Có thể không xảy ra chuyện gì sao? Văn Huyên cậu buông tôi ra! Tôi phải giết nó! Buông ra!

- Cậu bình tĩnh lại được không! Đừng manh động! - Hồ Văn Huyên gắt gao ôm hắn, cánh tay anh sắp rời ra rồi đây. Cái tên này ba ngày không nghỉ ngơi đàng hoàng sao vẫn khỏe thế chứ?

Lưu Tử Lam biết mình sai, nhưng vẫn cứng đầu:

- Cháu không sai! Cậu ấy vì chú mới bỏ đi. Sao lại trách cháu chứ? Cháu cũng đâu biết cậu ấy sẽ xảy ra chuyện?

Sư Minh Trạch ánh mắt như giết người nhìn cô chằm chằm:

- Lưu Tử Lam chú nói cháu nghe, nếu không tìm được Tiểu Minh thì cháu không cần sống nữa đâu! Lưu Kỳ, con gái của anh, anh tự chịu trách nhiệm. Mau mau đem Tiểu Minh nguyên vẹn trả lại đây cho tôi. Nếu không đừng trách tôi không nể mặt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top