Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Nạp Dung Lan Nhược bị hủy dung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huân Khinh Dạ vừa nói xong thì Nạp Dung Lan Nhược đã lập tức phản bác:" Ngươi nói bậy bạ gì vậy hả? Đúng là ta có nhờ ngươi ở lại giúp đỡ, nhưng đó chỉ là đề phòng vạn nhất mà thôi. Ai mà biết được ngươi cư nhiên là một tên mặt người da thú, không có liêm sỉ như vậy chứ?"

Lăng Tuyệt tức giận trừng Nạp Dung Lan Nhược, ánh mắt sắc lạnh của hắn khiến nàng ta không khỏi hoảng sợ, nhưng nàng ta vẫn cắn răng trừng lại hắn, hung dữ nói:" Làm sao? Dám có gan làm còn không cho người khác nói sao? Uổng cho Bích Lăng Môn các ngươi là danh môn chính phái, kết quả kẻ này lại không biết xấu hổ hơn kẻ kia."

Khúc Quân đen mặt quát :" Nạp Dung Lan Nhược ngươi dám xúc phạm Bích Lăng Môn?"

Nạp Dung Lan Nhược:" Vậy thì sao hả? Ta còn đang thắc mắc Cung Nguyên Lang dạy dỗ các ngươi kiểu gì đó, cư nhiên đào tạo ra một đám phế vật như vậy. Còn nói cái gì Bích Lăng bát quân, ha, nếu để những người khác biết được bộ mặt thật của các ngươi còn không biết sẽ có biểu tình gì đâu.", Nạp Dung Lan Nhược vênh mặt khinh thường nói.

Nàng ta vừa dứt lời, còn chưa kịp đắc ý thì nhìn thấy ánh sáng kim sắc lóe lên trước mắt, thân thể nàng ta liền bị đánh bay ra ngoài. Đợi đến lúc nàng ta phản ứng lại thì khuôn mặt đau rát, theo bản năng đưa tay sờ lên mặt thì cả bàn tay đều bị nhuộm đỏ máu tươi. Nạp Dung Lan Nhược bị dọa cho khiếp vía, nhưng rất nhanh sau đó nàng ta liền nhìn về hướng Song Nguyệt bằng ánh mắt hung ác.

Song Nguyệt thản nhiên thưởng trà, tay xoa xoa cái chén ngọc thưởng thức hoa văn trên đó tựa như vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nạp Dung Liệt, Nạp Dung Nhân, Lam Tuyết Y và các vị trưởng lão đều sững sờ.

Đến khi hồi thần lại, Nạp Dung Nhân tức giận quát lên:" Cung Song Nguyệt ngươi dám đánh muội muội ta."

Song Nguyệt mỉm cười hòa nhã nói:" Ta không những dám đánh muội muội ngươi mà còn từng đánh cho nàng ta suốt một tháng không rời giường được, nhờ việc này mà nàng ta đã rất nổi tiếng đó, ngươi không biết sao?"

Nạp Dung Nhân tức muốn hộc máu:" Ngươi......"

Nạp Dung Liệt:" Thuần Nhã Quân, Nhược nhi cũng không phải cố ý mạo phạm Bích Lăng Môn các ngươi, huống hồ ngươi và nàng cũng là hôn phu hôn thê, hà tất phải ra tay nặng như vậy."

Song Nguyệt cười lạnh một tiếng  đang định đáp lại thì Hàn Cửu Minh đã lên tiếng trước.

"La Sát Quân ngươi có phải quên rồi hay không, nữ nhân này đã bị Song Nguyệt hưu, hai người bọn họ căn bản đã không còn dính dáng gì với nhau.", Hàn Cửu Minh lạnh giọng nói.

Sắc mặt Nạp Dung Liệt đổi đổi, rất nhanh khôi phục thần sắc bình thường, mỉm cười hòa ái nói:" Nhược nhi còn nhỏ, rất dễ bị người khác lợi dụng, con bé chỉ là nhất thời suy nghĩ không thông nên mới nháo mọi chuyện thành như vậy. Hơn nữa từ sau khi trở về, nó vẫn luôn hối hận vì làm ra chuyện mất mặt này, muốn nối lại hôn ước với ngươi. Song Nguyệt chất tử à, ngươi đừng để kẻ khác nhân cơ hội này chia rẽ giao tình lâu năm giữa hai phái chúng ta a."

"Nhỏ á? Bà cô này đã gần ba chục tuổi đầu rồi, nếu bà ta vẫn còn nhỏ vậy theo ý của ngươi thì khi nào mới được tính là lớn đây?", Lăng Tuyệt cười khẩy, châm chọc.

Nạp Dung Lan Nhược :" Ngươi câm miệng cho ta, tên khốn kiếp, ngươi chỉ là một đứa ăn mày được nhặt về thôi, có tư cách gì mà mắng chửi ta."

"Nạp Dung Lan Nhược, chú ý lời nói.", Hàn Cửu Minh trầm giọng nói, y ngay cả danh xưng Nạp Dung tiểu thư cũng không gọi đủ hiểu hiện tại đã tức giận đến mức nào.

"Ngươi đang lên mặt dạy đời ai đó hả? Ngươi giả vờ thanh cao cái chó má gì chứ, ngươi thì khác gì hắn hả? Các ngươi thì khác nhau gì chứ, đều là một đám ăn mày đầu đường xó chợ bẩn thỉu, hôi hám mà thôi. Ngươi đừng tưởng có cái danh phận ở Bích Lăng Môn liền có thể xóa đi xuất thân bần hèn, thấp kém kia của ngươi. Các ngươi tưởng Cung Nguyên Lang là thật lòng đối xử tốt với các ngươi sao, nằm mơ, hắn chỉ là muốn đào tạo các ngươi trở thành những con rối trung thành, cả đời tận tụy phục vụ cho Bích Lăng Môn, làm cái khiên chắn cho nhi tử thân yêu kia của hắn thôi, ha ha ha ha."

Nạp Dung Lan Nhược cười phá lên, như người điên mà lẩm bẩm:" Các ngươi đều sẽ không được sống yên ổn, chết không toàn thây, từng kẻ từng kẻ một đều hôi phi yên diệt, chỉ có nhi tử của hắn là đứng trên đỉnh vinh quang chói rọi mà thôi."

Sắc mặt Song Nguyệt trầm lại, chiếc roi kim sắc trên tay hắn không chút lưu tình đánh tới tấp lên người nàng ta, Nạp Dung Lan Nhược kêu lên thảm thiết nhưng hắn vẫn không dừng lại, từng roi từng roi một tiếp tục quất lên. Không biết qua bao lâu, hắn cảm nhận được một dòng linh lực ấm áp chạy qua cơ thể, ý thức dần thanh tỉnh lại. Hắn nghe thấy tiếng Hàn Cửu Minh gọi mình, từ trong giọng nói của y hắn có thể cảm nhận được sự lo lắng, sốt ruột kèm theo một chút bất an.

"A Minh", Song Nguyệt khẽ gọi một tiếng.

Hàn Cửu Minh: "Ta ở đây. Song Nguyệt, ngươi không sao chứ?"

Song Nguyệt lắc lắc đầu, hắn nhìn sơ qua xung quanh điện liền thấy được ánh mắt khiếp sợ của mọi người nhìn hắn, tựa như hắn là ác quỷ tu la đến từ địa ngục. Hắn quay đầu nhìn sang Nạp Dung Lan Nhược thì cả cơ thể nàng ta đều bê bết máu me, máu thịt lẫn lộn trông mà rợn người. Bỗng có một đôi tay che mắt hắn lại, Hàn Cửu Minh nói với hắn:" Đừng nhìn."

Song Nguyệt sững sờ, cười cười đáp:" Ta không nhìn."

Nạp Dung Liệt thấy Song Nguyệt đã khôi phục tình trạng bình thường liền vội vã quát lên với Lam Tuyết Y :" Mau đỡ Nhược nhi dậy, gọi y sư đến trị thương cho con bé mau lên."

Lam Tuyết Y nghe ông ta nói vậy liền vội vàng chạy đến đỡ Nạp Dung Lan Nhược dậy, dùng khăn tay giúp nàng ta lau đi máu trên mặt, đến khi nhìn rõ vết thương trên mặt nàng ta liền sợ hãi la lên một tiếng.

Nạp Dung Liệt tức giận mắng:" Ngươi còn la cái gì, không mau đỡ nó về phòng cho ta."

Lam Tuyết Y vâng dạ, đỡ Nạp Dung Lan Nhược về phòng. Bước chân nàng ta loạng choạng, trong lòng không khỏi hoảng sợ. Khi nãy nàng nhìn thấy vết thương do roi của Song Nguyệt để lại trên mặt Nạp Dung Lan Nhược rất sâu, gần như có thể nhìn thấy được cả xương cốt, nếu như vậy e là lần này dung mạo của Nạp Dung Lan Nhược sẽ bị hủy mất. Nạp Dung Lan Nhược làm người ngạo mạn không xem ai ra gì, lại luôn tự hào về dung mạo của mình, e là lần này sẽ có không ít kẻ chê cười, hơn nữa Nạp Dung Liệt rất yêu thương con gái ông ta, lần này e là nàng cũng không tránh khỏi liên lụy. Lam Tuyết Y cắn răng, ít ra nàng vẫn còn may mắn, nếu người bị đánh là nàng thì e là căn bản không sống nổi, cho dù còn sống thì cũng chỉ là một phế nhân mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top