Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13 : Không Thể Buông Tay

“Rốt cuộc cậu muốn thế nào! Cậu không thể buông tha cho Mẫn Minh hay sao?” Mẫn Chính Huy cố gắng kiềm chế cơn tức giận, muốn ông đem bán con gái mình chi bằng cho ông một nhát dao.

“Buông tha! Tôi yêu cô ấy nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy”

“Đúng! Cậu yêu nó nhưng nó có từng yêu cậu không?” Mẫn Chính Huy vừa dứt lời Lôi Nhiếp lập tức thay đổi sắc mặt.

Sự thật là cô không hề yêu anh nhưng chẳng lẽ anh không còn cách nào khác khiến cô yêu anh hay sao!

“Cô ấy sẽ. Chỉ cần cô ấy hoàn toàn thuộc về tôi, tôi sẽ có cách làm cho cô ấy yêu tôi!” Lôi Nhiếp bình tâm trở lại. Chỉ bằng lời nói của Mẫn Chính Huy mà muốn anh buông tay! Ông ta hồ đồ rồi.

“Coi như tôi cầu xin cậu! Tôi sẽ giao cả Mẫn thị này cho cậu chỉ cần cậu đồng ý để Mẫn Minh được tự do!” Mẫn Chính Huy đưa ra đề nghị cuối cùng.

“Ông có dâng mười Mẫn thị thì đối với tôi cũng không bằng Mẫn Minh. Hơn nữa ba năm trước chính ông cũng đã đồng ý đáp ứng nguyện vọng của tôi, không phải sao ba?” Nhìn Lôi Nhiếp nở nụ cười cõi lòng Mẫn Chính Huy không khỏi rét run.

“Ba năm trước tôi cần người che chở để bảo vệ Mẫn Minh hơn nữa thời điểm đó sợ có người thừa nước đục thả câu nên mới đồng ý nguyện vọng của cậu.” Mẫn Chính Huy bất lực ngồi xuống.

Khi đó bọn trẻ liên tiếp xảy ra chuyện khiến ông rối loạn không còn sức phán đoán nhất thời xúc động nói ra những lời khiến ông vạn kiếp bất phục.

“Ba! Ông cũng thật biết cách lợi dụng người khác! Lợi dụng xong là muốn một cước đá đi sao! Tôi cũng không cần gì nhiều chỉ muốn một Mẫn Minh. Hạnh phúc của cô ấy cũng chỉ có tôi có khả năng mang lại. Ông đừng quên ngoài tôi ra còn có người đàn ông nào khác dám muốn cô ấy! Còn có người nào sau khi biết chuyện năm xưa vẫn tình nguyện muốn cô ấy!” Lôi Nhiếp vừa lòng cười khi thấy Mẫn Chính Huy giống như con thú bị thương không còn đường lùi. Ông ta cho rằng mình vẫn là Mẫn Chính Huy oai phong một thời! Hiện tại ở tuổi xế chiều ông ta chỉ như một người cha đáng thương mặc người ta chém chém giết giết.

“Đừng gọi tôi là ba. Thật đúng là tự tạo nghiệp không thể sống. Mẫn Kỳ đâu?” Mẫn Chính Huy cố gắng lấy lại tinh thần nhìn Lôi Nhiếp.

“Mẫn Kỳ đang ở chỗ tôi. Ông yên tâm tôi sẽ chăm sóc cô ta thật tốt. Dù sao thì chúng ta rất nhanh thôi sẽ thành người một nhà.” Lôi Nhiếp cười lạnh. Mẫn Chính Huy quá hiểu anh, càng rõ hơn về thủ đoạn của anh cho nên nhất định ông ta sẽ đi vào khuôn khổ.

“Ra ngoài đi!” Mẫn Chính Huy vô lực phất tay.

“Còn một chuyện nữa quên không nói với ba. Từ hôm nay trở đi tôi sẽ ở đây, không có sự cho phép của tôi ông không được một mình gặp Mẫn Minh.”

“Mày! Đồ ma quỷ!” Mẫn Chính Huy thở hổn hển sờ ngăn kéo lấy hộp thuốc ra nhanh chóng nuốt xuống.

“Quá khen! Tôi là ma quỷ không phải một nửa do ông dạy dỗ hay sao!” Lôi Nhiếp cười lạnh đi ra ngoài.

Mẫn Minh phát hiện mình bị giam lỏng, cô muốn gặp ba nhưng lại bị người ở ngoài cửa chặn lại thậm chí ngay cả cửa ra vào cũng bị khóa chặt không còn cách nào khác cô đành ở yên trong phòng mình. Đưa mắt thấy tập album ảnh gia đình trên tủ sách Mẫn Minh giơ tay cầm lên xem. Gương mặt cô càng lớn càng giống mẹ. Còn có anh trai nữa nếu anh vẫn còn sống nhất định sẽ rất tuấn lãng phi phàm, sẽ bảo vệ cô, sẽ yêu cô….

“Vẫn còn nghĩ đến Mẫn Kha!”

Đột nhiên có tiếng người làm cho Mẫn Minh giật nảy mình, lúc này mới cảm nhận trong không khí có hơi thở của đàn ông điều này khiến cô hoảng hốt tay không tự chủ lục tìm xung quanh để kiếm cảm giác an toàn.

Nhìn cô, Lôi Nhiếp không khỏi đau nhói trong lòng. Cô như vậy không phải do anh gây ra hay sao!

Nhưng anh cũng không còn cách nào khác.

“Mẫn Minh! Đừng sợ anh. Cho anh yêu em được không?” Lôi Nhiếp tiến đến ôm lấy cô để cho cô nhìn thẳng vào mắt anh, cố tình xem nhẹ sự run rẩy của cô.

“Đừng! Buông ra! Anh rể buông tôi ra!” Mẫn Minh sợ hãi không ngừng lui về phía sau cho đến khi chạm vào bờ tường lạnh lẽo.

“Mẫn Minh! Vĩnh viễn đừng bao giờ gọi anh là anh rể nữa biết không! Lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã thích em rồi. Lúc đó em chỉ mới là một đứa bé hay thích ôm cổ anh gọi hai tiếng anh trai. Về sau khi anh đến Mẫn gia em ngày ngày ở cùng anh nũng nịu đòi anh kể chuyện cho em nghe. Tình cảm chúng ta vốn rất tốt nhưng lớn lên em lại xa lánh anh điều này khiến anh vô cùng khó chịu. Anh yêu em như vậy vì sao em không biết!” Lôi Nhiếp kích động đột nhiên tiến nhanh đến.

Cô chính là độc dược khiến anh càng uống càng thỏa mãn.

Không thể thoát khỏi vòng tay anh Mẫn Minh sợ hãi nhưng không còn chút sức lực hoàn toàn phải dựa vào người Lôi Nhiếp mới có thể đứng vững.

Nhìn sắc mặt cô tái nhợt anh mới phát hiện bản thân nhất thời xúc đồng bèn rìu cô đi đến bên giường ngồi xuống.

Thật lâu sau người trên giường mới có phản ứng.

“Nhiếp!”

Cô rốt cuộc cũng gọi anh là Nhiếp, trong lòng không khỏi kích động.

“Nhiếp! Trước đây anh rất hay cười. Lúc nào cũng mua rất nhiều đồ khiến em vui vẻ nhưng anh không nên đối xử với bạn bè em như vậy. Anh còn nhớ Tiền Chí Minh không! Chỉ bởi vì cậu ta là bạn nhảy latin với em mà đột nhiên biến mất. Anh không những buộc gia đình họ phải rời khỏi thành phố này khiến mẹ cậu ta vì áp lực quá lớn mà một năm sau liền qua đời. Năm 15 tuổi em gặp phải tên lưu manh nhưng đến lần thứ hai gặp lại là thấy hắn trên tivi trên người không có chỗ nào lành lặn. Pháp y kết luận hắn ta bị đánh cho đến chết. Tuy rằng hắn là người xấu nhưng tội không đáng chết hơn nữa chết thảm như vậy. Còn học trưởng kia…” Mẫn Minh nhắm mắt không muốn nhớ lại.

Chính vì người trước mặt mà trong trường không ai dám kết bạn với cô, nghĩ cô chỉ đem lại xui xẻo cho họ. Thậm chí bất cứ nam sinh nào thử tiếp cận đều biến mất không rõ tung tích.

“Anh không thích những người đó quấn quýt lấy em. Em là của anh!” Lôi Nhiếp nhìn cô.

Vì cô anh có thể làm bất cứ chuyện gì bao gồm cả giết người.

“Tại sao lại là em! Quá khứ của em như vậy anh không phải không biết, bản thân anh hoàn toàn có thể gặp được người tốt hơn.” Mẫn Minh đứng dậy nhìn anh trong mắt tràn ngập cầu xin.

“Anh không cần! Anh chỉ biết anh muốn em hơn nữa em cũng chỉ có thể là của anh. Mẫn Minh chuẩn bị thật tốt lễ đính hôn của chúng ta sắp đến rồi.” Không đợi cô trả lời anh đã lập tức đi ra ngoài.

Anh không muốn nghe thấy cô cự tuyệt.

“Trông chừng nhị tiểu thư. Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì đừng mong còn sống gặp tôi.” Trước khi đi anh cẩn thận dặn dò vệ sĩ ở ngoài.

Anh còn có chuyện phải làm.

Như là thương lượng chuyện hôn sự với Lôi Trạm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#thành