Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20 : Một Đêm Kì Quái

Mẫn Minh cuối cùng cũng tỉnh dậy. Cô vừa nằm mơ, mơ thấy Mẫn Kha vừa ôm cô vừa kể cho cô nghe những chuyện trước kia, cảm giác quá ấm áp và chân thật. Cô ngồi dậy đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, không ngờ cô lại ngủ quên trên sofa phòng khách cả đêm, trên người được đắp một tấm chăn mỏng. Cô đứng dậy theo thói quen đi đến phòng của Viêm Viêm.

Đẩy cửa vào Viêm Viêm vẫn đang say ngủ, một nửa chăn đã bị thằng bé đạp tung. Cô đi đến nhấc một chân đang ở ngoài chăn của Viêm Viêm đặt vào trong chăn. Nhóc con thói quen ngủ vẫn xấu như vậy. Cô nhẹ nhàng hôn lên trán thằng bé rồi mới đi ra ngoài.

Từ nhà bếp tỏa ra mùi thức ăn thơm phức, Mẫn Minh đang thầm nghĩ hôm nay không biết vú Trần làm món gì. Cô đi vào nhà bếp vừa vặn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Là Lôi Nhiếp.

Anh ta đang làm bữa sáng.

Lúc Lôi Nhiếp nhìn thấy cô trên người vẫn còn đeo tạp dề. Anh vừa chuẩn bị xong món trứng, đang bê đĩa chân giò xông khói đặt lên bàn ăn, bít tết cũng đã được nướng kỹ càng.

“Nếm thử tay nghề của anh xem.” Nhìn anh đưa miếng bít tết đến bên miệng, cô nhẹ nhàng cắn một miếng rồi nói.

“Rất ngon, cám ơn anh… Nhiếp… thật ra hôm nay em muốn đến thăm ba, tối có thể sẽ không về nhà.” Tay cầm dĩa của Lôi Nhiếp dừng lại giữa không trung. “Viện dưỡng lão đã có chuyên gia chăm sóc cho ba rồi hơn nữa giường ngoài còn có vệ sĩ ngủ. Anh sợ em sẽ không quen.”

“Không sao đâu, trước đây ở bệnh viện cũng như vậy em quen rồi huống hồ còn có Viêm Viêm đi cùng với em mà.” Mẫn Minh chậm rãi xé nhỏ miếng bít tết, cô thích ăn thành miếng nhỏ như vậy. Lôi Nhiếp cũng không nói gì nữa chỉ đẩy đĩa trứng gà đến trước mặt cô. Những món này cô ăn đều rất hợp khẩu vị. Xem ra sở thích của cô anh đều nắm rất rõ.

Hai người đều yên lặng ăn cơm không ai nói thêm câu gì cho đến khi nghe được tiếng bước chân lạch bạch, quay đầu quả nhiên là Viêm Viêm chân đi đôi dép hình con mèo đi đến. Mẫn Minh thay thằng bé kéo cái ghế bên cạnh.

“Viêm Viêm hôm qua ngủ ngon không?”

“Ngủ ngon, ngủ ngon nhất từ trước đến nay!” Thằng bé trả lời vô cùng thành thật còn không quên liếc nhìn Lôi Nhiếp một cái.

“Ngủ được là tốt, như vậy mới chóng lớn. Ăn xong dì nhỏ bảo quản gia Đức đưa Viêm Viêm đến trường. Tan học dì nhỏ sẽ đến đón con tối nay chúng ta đến chỗ ông ngoại ngủ lại có được không?” Mẫn Minh đem cốc sữa đặt trước mặt Viêm Viêm tiện tay bón cho cậu bé bít tết.

Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lôi Nhiếp, Viêm Viêm nuốt thức ăn nói: “Dì nhỏ, buổi tối chúng ta về nhà ngủ có được không, ở đấy toàn mùi thuốc con không ngủ được, đi học lại bị cô giáo mắng!”

Đúng vậy, Viêm Viêm còn nhỏ nơi đó nhất định không phải chỗ thích hợp cho thằng bé nghỉ ngơi nhưng để thằng bé một mình ở nhà cô lại không yên tâm đành phải nói. “Được rồi, vậy chúng ta đến thăm ông ngoại rồi về nhà ngủ nhé!”

Viêm Viêm lập tức gật đầu như gà mổ thóc, thằng bé còn tinh ý phát hiện ý cười trong mắt Lôi Nhiếp.

Người của Lôi Nhiếp sai đi tìm kiếm Mẫn Kỳ đến nay vẫn chưa có tin tức mà cô cũng tự mình đi tìm thám tử nhưng cũng không có kết quả gì. Trên thực tế cho dù người đó có biết tin tức của Mẫn Kỳ cũng không dám nói. Ai muốn mất mạng chứ! Đây chính là Lôi thị, kẻ nào mà không biết đối địch với Lôi gia còn có thể an ổn sống!

Hiện tại Mẫn thị toàn bộ đều là của Lôi Nhiếp. Mẫn Minh từ trước đến nay chưa từng để tâm đến. Cô cũng đã sớm có dự tính chờ ba tỉnh lại cô liền cũng ba mang theo Viêm Viêm rời khỏi nơi này. Cho dù có phải chạy trốn khắp nơi nhưng chỉ cần được cùng người thân ở chung một chỗ là tốt rồi. Xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy chỉ cần cả nhà đoàn tụ mới là điều quan trọng nhất.

Mẫn Minh giúp Mẫn Chính Huy lau người sau đó nâng tay ông lên nhẹ nhàng cắt móng tay cho ông. Khi cô ngẩng đầu lúc này mới phát hiện mấy năm gần đây người ba cao lớn của cô tóc đã điểm bạc. Viêm Viêm cũng rất nghe lời, cách tay nhỏ bé của cậu bé chậm rãi nắm bóp tay cho ông ngoại miệng còn không ngừng kể lại những chuyện ở trường học cho Mẫn Chính Huy nghe. Mẫn Minh thấy vậy thì véo mũi nhỏ của cậu bé.

“Viêm Viêm ông ngoại sẽ bị con làm cho ầm ĩ chết mất.” Cậu bé làm ra vẻ không đồng tình trề môi nói. “Ông ngoại thích nhất là nghe Viêm Viêm kể chuyện, con cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với ông ngoại!”

“Được rồi, vậy con cứ từ từ nói, dì đi gặp bác sĩ một lát, con ngoan ngoãn ở lại cùng ông ngoại nhé!” Nhìn Mẫn Minh vừa đi ra ngoài Viêm Viêm liền kéo tay Mẫn Chính Huy áp lên mặt cậu bé nói nhỏ.

“Ông ngoại mau tỉnh dậy đi, mau tỉnh dậy cứu Viêm Viêm và dì nhỏ. Viêm Viêm sợ lắm. Cái tên trứng thối kia sắp lấy dì nhỏ rồi ông mau tỉnh dậy đi. Viêm Viêm không sợ bị hắn giết chết chỉ sợ không còn được gặp lại dì nhỏ nữa.”

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên tay cậu bé khiến Viêm Viêm giật mình hoảng hốt. Cậu bé không ngờ có thể thấy Mẫn Chính Huy chảy nước mắt. Hóa ra ông ngoại có thể nghe được những gì cậu bé nói. Viêm Viêm chậm rãi giơ tay thay Mẫn Chính Huy lau khô nước mắt rồi nói. “Ông ngoại, Viêm Viêm là nam tử hán, Viêm Viêm nhất định sẽ bảo vệ dì nhỏ. Ông mau tỉnh lại đi, chúng ta sẽ cùng nhau giết tên trứng thối kia có được không?”

Gương mặt nhỏ của cậu bé hiện lên vẻ kiên định, ánh mắt ánh lên tia lạnh lẽo. Cảnh tượng chết chóc này nhìn thấy ở trên người một đứa bé tạo cảm giác thật đáng sợ.

Trước khi đến giờ đi ngủ Lôi Nhiếp lại cho người đem sữa nóng đến. Viêm Viêm lúc này đang chạy tới chạy lui trong phòng. “Viêm Viêm chúng ta cùng uống nhé.”

Viêm Viêm rất không tình nguyện đi đến, không biết tại sao cậu bé rất ghét uống sữa. Sau khi uống xong 1 nửa cậu bé giơ tay lau miệng rồi đưa phần sữa còn lại cho Mẫn Minh. Mẫn Minh cười cười uống hết.

Cô có cảm giác Viêm Viêm gần đây rất lạ.

Hôm nay không biết tại sao cô lại không ngủ được. Vài ngày trước mỗi lần nằm lên giường là có thể ngủ luôn, chỉ cần nhắm mắt lại là ngay lập tức chìm vào giấc ngủ không có khó khăn như thế này. Thấy cửa có động tĩnh xem ra Viêm Viêm lại muốn ngủ chung với cô. Mẫn Minh nhắm mắt giả vờ ngủ, đưa lưng về phía thằng bé muốn xem tiểu quỷ định làm gì.

Không đúng!

Bàn tay đang chạm vào người cô có cảm giác hơi thô ráp, cơ thể cô không tự nhiên phát run.

Người đằng sau lưng là ai!

Mẫn Minh cũng không dám quay đầu lại, bắt buộc bản thân phải trấn tĩnh liền ngay sau đó 1 đôi môi nóng bỏng rơi xuống trên mặt cô.

“Mẫn Minh, chỉ có bây giờ em mới ngoan nghe lời nhất.”

Cô đoán không sai chính là Lôi Nhiếp, cô bắt buộc bản thân phải thả lỏng.

“Anh cũng không muốn cho em dùng thuốc nhưng không ôm em anh lại không ngủ được!”

Cái gì! Anh ta ôm cô!

Hóa ra mấy ngày nay anh ta đều cho cô uống thuốc ngủ.

“Em như bây giờ có phải rất ngoan không!” Lôi Nhiếp ở trên giường từ phía sau ôm lấy cô đem mặt vùi trong gáy cô tham lam hít lấy mùi hương trên người cô, tay cũng chầm chầm dời xuống phía dưới cầm lấy bàn tay cô khiến cho mười đầu ngón tay đan vào nhau, xúc cảm mềm mại không sương này làm cho anh bất giác càng dích sát vào người cô hơn.

“Mẫn Minh, tất cả mọi người trên thế giới này không có ai yêu em hơn anh!” Môi của anh bắt đầu chậm dãi đi xuống, nhẹ nhàng di chuyển trên người cô. Ngọn đèn ngủ màu vàng bao phủ quanh người cô. Anh hôn hít lấy môi cô xuống cằm, xương quai xanh thẳng đến trước ngực khẽ giơ tay cởi cúc áo đầu tiên của cô sau đó môi chầm chậm hôn xuống.

Giờ khắc này Mẫn Minh cảm thấy như có một ngàn con rắn đang quấn lấy cơ thể mình khiến cho cô hít thở không thông. Trong đầu lúc này đều là hình ảnh của 3 năm trước. Cô muốn kêu lên, cô muốn giãy dụa nhưng ngay tại lúc cô sắp đạt đến cực hạn chịu đựng thì anh ta đột ngột ngừng lại rồi ôm chặt lấy cô, tai cô gắn chặt lên lồng ngực anh. Mẫn Minh lập tức nằm yên không động đậy. Cô nghe được tiếng anh thở dốc giống như anh ta đang đè nén cái gì đó.

Lúc lâu sau người đàn ông đang ôm cô hô hấp ngày càng đều đặn anh ta đã ngủ rồi. Cô thực sự ghê tởm muốn nôn nhưng cô không dám. Một đêm nay đối với cô quá dài.

Vì sao mấy ngày trước cô lại có thể ngủ say như vậy!

Đúng rồi, là sữa…. chỉ cần uống sữa là cô sẽ ngủ rất say.

Tối nay cốc đó đã bị Viêm Viêm uống 1 nửa.

Cả đêm cô đều nơm nớp lo sợ, trong lòng tự nhủ chỉ đêm nay thôi cô nhất định sẽ đem Viêm Viêm bỏ trốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#thành