Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35 : Mang Thai

“Cút hết ra ngoài cho tôi!” Đồ đạc bị hất rơi vãi trên sàn nhà, toàn bộ người làm đều run rẩy đứng ở ngoài cửa.

Lôi Nhiếp bất lực ngồi xuống, đưa tay xoa xoa 2 đâu lông mày. Mấy ngày nay hai người cứ như vậy tra tấn nhau. Anh cũng rất mệt mỏi, anh thô bạo với cô, ở trên giường cũng không hề thương tiếc nhưng cô vẫn như vậy không hề hé răng nửa lời xin tha.

Cô là đang tra tấn anh, dùng chính sự lạnh lùng, gầy yếu của mình lăng trì lòng anh. Mỗi một lần nhìn thấy cô như hấp hối trên giường tim anh như sắp nát ra. Anh ôm cô thổ lộ tâm tình, nước mắt rơi trên tay cô thế nhưng cô lại ghét bỏ dùng khăn chậm rãi lau sạch. Cô cứ như vậy đem tình yêu của anh dẫm đạp dưới chân. Đã mấy ngày nay cơm cô cũng không ăn, mỗi lần đều là anh bắt ép cô mới chịu ăn một chút. Cứ thế này làm sao duy trì được cơ thể vốn đã gầy yếu của cô? Cho người truyền dinh dưỡng cô lại rút kim truyền ra nhất quyết không chịu.

Trong đầu anh tất cả đều là hình bóng của cô. Lôi Nhiếp lại một lần nữa đứng lên đi vào căn phòng kia. Anh đẩy cửa vào, Mẫn Minh vẫn ở trên giường, gương mặt trắng bệch gần như trong suốt, trên cổ nhìn thấy rất rõ những dấu vết xanh tím do anh để lại. Những ngày qua dấu vết này chưa từng biến mất, vết cũ trồng vết mới xuất hiện liên tiếp.

“Mẫn Minh, em ăn một chút nhé?” Lôi Nhiếp cầm thìa nhẹ nhàng đặt trên môi cô nhưng cô lại quay mặt đi, anh thấy vậy đưa tay giữ cằm cô.

“Bảo bối, em vẫn muốn chúng ta tiếp tục như vậy sao?”

Lôi Nhiếp buông bát xuống đưa tay cởi nút áo ngủ của cô, da thịt trước ngực từ từ lộ ra, vô cùng thê thảm, nơi đó toàn bộ là anh bừa bãi tàn sát, môi anh lại bắt đầu hạ xuống, lúc nhanh lúc chậm, ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt cô vẫn như trước không hề có sợ hãi, không cầu xin. Anh hôn lên môi cô càng hôn càng sâu, ánh mắt cô chỉ nhìn mãi ngọn đèn phía sau.

Anh chuẩn bị nằm đè lên người cô thì đúng lúc này cảm nhận được 1 trận đau đớn. Anh cúi đầu nhìn thấy trên ngực đang bị 1 nửa chiếc dĩa ăn cắm vào nửa còn lại đang nằm trong tay cô, máu từ chiếc dĩa từ từ chảy xuống cánh tay trắng trẻo của cô.

Anh cứ như vậy không thể tin nổi nhìn cô.

“Em thực sự muốn giết anh?” Lôi Nhiếp lúc này cũng không biết là vết thương đau hay lòng anh đau.

“Đúng vậy, anh đi chết đi!” Tay cô tiếp tục dùng sức đáng tiếc sức lực chỉ có hạn.

“Hahaha…” Giờ khắc này anh lại bật cười nắm tay cô dùng sức rút dĩa ăn ra, máu cũng từ đó mà trào ra.

“Tiếc là em căn bản không giết được anh!”

Mẫn Minh sợ hãi đến cực điểm, cô theo bản năng lùi dần về phía sau cho đến khi chạm vào bức tường, anh ta cứ như vậy mặc kệ máu đang chảy đi về phía cô, chạm vào cằm cô.

“Lần sau nhớ rõ nhất định phải dùng dao, hơn nữa phải đâm vào vị trí trái tim này.”

Mặt anh càng ngày càng tái nhợt máu nhuộm đỏ cả 2 người. Anh lại phát điên hôn cô cho đến khi cô không còn tri giác.

Mẫn Minh lần nữa tỉnh dậy, đập vào mắt là trần nhà màu trắng, còn có vài tia nắng chiếu vào trong phòng, cô giơ tay từ từ cảm nhận, hóa ra cô đang ở bệnh viện.

Cửa mở, Lôi Nhiếp cũng mặc quần áo bệnh nhân đi đến.

“Rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi làm anh sợ muốn chết. Em đã ngủ 2 ngày rồi đấy.”

Mẫn Minh bất giác lui về phía sau, cô suýt chút nữa giết chết anh ta, hiện tại anh ta lại định dùng biện pháp gì trừng phạt cô? Cô không sợ chết mà thủ đoạn của Lôi Nhiếp cũng không thể cho cô chết dễ dàng như vậy. Anh ta luôn có cách không những tàn phá cơ thể cô mà còn phá hủy ý trí của cô.

“Mẫn Minh, em đừng sợ anh được không? Anh sẽ không bao giờ đối xử với em như vậy nữa. Chúng ta đã có cục cưng rồi em biết không? Em ở đây đã có con của anh.” Lôi Nhiếp hưng phấn đưa tay đặt trên bụng cô, chậm rãi vuốt ve, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi.

Cô theo bản năng lắc đầu. Không thể như vậy cô vẫn luôn uống thuốc nhưng có lẽ do anh ta chưa từng dùng biện pháp an toàn.

“Anh nghĩ chúng mình nên sinh con gái, lúc nhỏ mỗi ngày anh sẽ ôm cả 2 mẹ con đi ngủ, đợi con lớn lên một chút anh sẽ đưa nó đi du lịch, trưởng thành rồi anh cũng sẽ tìm cho con một người chồng tốt…” Anh cứ như vậy tự biên tự diễn hoàn toàn không để ý đến phản ứng của cô. Anh dùng ánh mắt cho cô biết đứa bé này anh nhất định muốn hơn nữa cô cũng không có quyền cự tuyệt.

“Tôi không cần, tôi không muốn sinh con cho anh…tôi không muốn…” Trong đầu cô lúc này hoàn toàn trống rỗng, cô đưa tay đẩy người đàn ông trước mặt ra, trong bụng là con của ác ma, là ác ma giết chết chị gái mình.

Giữ lấy 2 cánh tay nhỏ bé của cô, hôn nhẹ lên vành tai cô, Lôi Nhiếp từ tốn nói.

“Mẫn Minh, em đừng ép anh phát điên. Nếu đứa nhỏ này có mệnh hệ gì chúng ta đều sống không bằng chết. Hơn nữa sẽ có rất nhiều người phải chôn cùng nó. Người ba còn đang nằm trên giường bệnh của em, cháu trai duy nhất của em Viêm Viêm, đúng rồi còn cô vú Trần người thương em như con đẻ… Nếu đứa nhỏ không còn, bọn họ đều phải vì nó mà chết theo!”

Cô hết thảy đều đoán đúng, ở trong lòng anh ta bất lực rơi lệ, sinh mệnh nhỏ bé trong bụng còn chưa ra đời đã phải gánh chịu mọi tội lỗi.

Lôi Nhiếp ôm lấy cô, thương tiếc cùng đau lòng. Anh muốn có đứa con này bất luận bằng cách nào. Chỉ cần có con cô sẽ không thể đi đâu hết, chỉ có thể ở bên cạnh anh.

Ôm cô nhẹ nhàng nằm xuống, cẩn thận không chạm vào bụng cô. Ngẫm lại mấy ngày trước đối với cô có chút thô bạo trong lòng anh hối hận không kịp may thay cục cưng không có mệnh hệ gì. Bác sĩ nói thời gian này cần phải đặc biệt chú ý, cơ thể cô suy yếu hơn nữa tinh thần dễ kích động cần tĩnh dưỡng thật tốt.

Lôi Nhiếp đưa tay sờ miệng vết thương trên ngực mình có lẽ sẽ vĩnh viễn để lại sẹo nhưng anh cũng không trách cô cho dù có phải chết trong tay cô anh cũng vẫn cảm thấy mỹ mãn.

Lôi Nhiếp mỗi ngày đều ở bên cạnh cô, cẩn thận nghe bác sĩ dặn dò từng chi tiết. Cô nằm ở trên giường đưa tay sờ bụng mình nơi đó đang có một sinh mệnh, đưa mắt nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ cô nhẹ nhàng nói.

“Cục cưng nếu con có thể sống sót mẹ hy vọng con được sống một cuộc sống dưới ánh mặt trời.”

Biết được thông tin Mẫn Minh đã mang thai lông mày vốn cau chặt của Lôi Trạm mới có thể giãn ra.

Đúng là hồng nhan họa thủy.

Lôi Nhiếp đối với Mẫn Minh quá sức mê luyến tuy rằng chiếc dĩa ăn kia không gây chết người nhưng cô ta đã có ý niệm giết người trong đầu giữ lại bên mình sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện.

Ông vốn định giải quyết, làm cho Lôi Nhiếp triệt để chết tâm nhưng hiện nay cô ta lại có thai, cũng tốt, mọi chuyện chờ sinh đứa bé xong rồi tính sau.

Ông cho người đến bệnh viện chăm sóc Mẫn Minh nhưng Lôi Nhiếp lại muốn tự tay làm mọi việc. Vậy cứ nghe theo lời anh, ông cũng già rồi hơn nữa Lôi Nhiếp không phải đứa con dễ dàng nắm trong tay.

Không phải chỉ là một người đàn bà thôi sao?

Vì một người phụ nữ mà làm mất hòa khí giữa hai cha con cũng không tốt vả lại đứa bé cũng là người của Lôi gia.

Hoàng hôn khiến cho người ta có cảm giác mất mát, Lôi Nhiếp hôm nay có việc gấp phải quay về bàn bạc với Lôi Trạm trước khi đi anh không ngừng dặn dò đủ thứ việc đến nỗi mấy người hộ sinh không khỏi hâm mộ.

“Mẫn tiểu thư, Lôi thiếu quả là một người chồng tốt không những cao ráo đẹp trai còn đối với cô săn sóc tỉ mỉ như vậy.”

Mẫn Minh tự giễu cười cười. Anh ta yêu cô đến tận xương tủy nhưng đấy là chưa chọc giận anh ta. Cơn giận của anh ta không ai có thể thừa nhận được, trừng phạt của anh ta còn khiến người ta đau đến xương cốt.

Cô nhắm mắt lại yên lặng cảm nhận sinh mệnh nhỏ bé trong bụng. Cô thật sự muốn giết đứa con còn chưa nhìn thấy mặt này sao? Không đành lòng, trăm ngàn lần đều không đành lòng. Mặc dù đứa nhỏ này mang một nửa dòng máu của Lôi Nhiếp nhưng một nửa kia dù sao cũng là của cô.

Nếu là con trai nhất định phải giống như anh hai còn nếu là con gái không được nhu nhược càng không được quá xinh đẹp. Hồng nhan bạc mệnh, cuộc đời của mẹ cô và của chính cô không phải đều như vậy?

Cửa mở, một người bác sĩ đeo khẩu trang đi vào nhìn cô cười.

“Mẫn tiểu thư, muốn rời khỏi đây đúng không?”

Mẫn Minh ngẩng đầu nhìn cô ta, một đôi mắt hoa anh đào.

Cô ta nói gì? Cô khó hiểu nhìn cô ta.

“Mẫn tiểu thư nếu cô muốn rời khỏi đây tôi sẽ giúp cô. Bây giờ là thời cơ tốt nhất!” Bác sĩ hé khẩu trang lộ ra gương mặt mê hoặc lòng người.

“Tại sao lại giúp tôi?” Đã trải qua nhiều chuyện như vậy cô cũng hiểu rằng trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí hơn nữa dám cướp người của Lôi Nhiếp thân phận cũng không hề đơn giản.

“Không phải tôi muốn giúp cô mà là Đường thiếu, cô hiểu chưa?” Cô ta cười cười nhìn Mẫn Minh. Xem ra không phải chỉ mình con của Đường Khải Phong cần cô gái này mà chính anh ta càng cần cô ta hơn.

Đường Khải Phong giúp cô, chắc chắn là yêu cầu của Viêm Viêm có lẽ đây là cơ hội tốt.

“Tôi không thể đi.”

“Mẫn tiểu thư đây là cơ hội tốt của cô, không phải cô còn luyến tiếc người đàn ông đó đấy chứ?”

“Không phải. Thực ra tôi rất muốn rời khỏi đây nhưng tôi vẫn còn ba mình không thể không quan tâm.” Mẫn Minh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ hiện tại cô còn có gì? Ngoài đứa con trong bụng và ba.

“Cô yên tâm, hiện tại đã có người giữ chân Lôi Nhiếp. Mẫn tiên sinh 5 phút trước đã an toàn rời đi rồi, chỉ cần cô muốn đi tôi sẽ có cách.” Cô ta nở nụ cười phong tình vạn chủng mặc dù trước mặt là nữ giới.

“Thật sao?” Mắt Mẫn Minh rốt cuộc cũng sáng lên nếu cơ hội đã đến cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Cô ta cũng không trả lời cô, cởi bỏ áo khoác của mình khoác lên người cô, buộc tóc lên, đeo khẩu trang tất cả đều không chê vào đâu được.

“Như vậy cô có thể thoải mái đi ra, sẽ có người tiếp ứng ở bên ngoài.”

“Vậy cô phải làm sao?” Thủ đoạn của Lôi Nhiếp cô là người rõ nhất cô không thể làm liên lụy đến người khác.

“Cô yên tâm chỉ cần cô an toàn rời khỏi đây tôi cũng lập tức rời đi hơn nữa Lục Chu tôi nếu không phải là chuyện nắm chắc nhất định sẽ không làm. Mỹ nhân như cô còn không đáng để tôi mạo hiểm hay sao?” Lục Chu cười cười mặc nguyên bộ quần áo bệnh nhân của Mẫn Minh, nằm nghiêng trên giường.

“Có phải trông rất giống hay không?”

Mẫn Minh bắt buộc bản thân phải thật trấn tĩnh, hít thở lấy hơi nắm chặt sổ bệnh án trong tay đi ra ngoài. 2 vệ sĩ ngoài cửa chỉ nhìn cô một cái rồi quay đi. Trước cửa thang máy có rất nhiều người đương nhiên trong đó cũng có người của Lôi Nhiếp. Nhất định không được đi thang bộ mặc dù lối đó ít người nhưng lại dễ dàng khiến người ta nghi ngờ.

Cửa thang máy rốt cuộc cũng mở ra, cô vừa định đi vào thì có người phía sau kéo lại, da đầu cô bất giác run lên bắt buộc mình phải bình tĩnh cho dù có bị phát hiện cũng phải để Lục Chu an toàn rời đi. Mẫn Minh chậm rãi xoay người.

“Bác sĩ, phòng vật lý trị liệu nằm ở lầu mấy?” Một gương mặt xa lạ

“Lầu 10.” Cô cũng không nói thêm, liền đi vào thang máy trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, sổ bệnh án cũng bị cô nắm chặt đến nỗi nhăn nheo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#thành