Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42: Con Bé Tên Lôi Minh Nhiếp

Đường Vũ Thiên không kinh ngạc, Mẫn Minh thật là một người phụ nữ thông minh, cô không đi tìm Đường Khải Phong mà là trực tiếp tìm đến ông, nói thật, trong lòng ông thật có chút luyến tiết cô gái này, giao đứa nhỏ cho vú em còn không quên dặn dò, "Tiểu Tịch, phải nhớ chính mình nói cái gì, không thể sai một câu."

"Tiên sinh yên tâm đi." Cô luôn luôn không nói nhiều, biết càng nhiều càng nguy hiểm, giả câm vờ điếc là lựa chọn tốt nhất.

Lôi Nhiếp ôm lấy Mẫn Minh đi vào một nông trại vùng ngoại thành, nhà nhỏ hai tầng đơn giản, tuy rằng cũ nát nhưng thu dọn sạch sẽ, Lôi Nhiếp đẩy cửa ra liền nhìn thấy một thiếu phụ ôm một thiên sứ nhỏ mập mạp hồng hào, chỉ là một ánh mắt, Lôi Nhiếp có thể xác định đây là con của anh, cực kỳ giống Mẫn Minh. Không cần nói chuyện, anh ôm lấy đứa bé từ trong tay người phụ nữ, có thể là có tâm lý cảm ứng, đứa bé vươn tay nhỏ mập mạp vuốt mặt anh, tay anh có chút phát run, nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé. Đứa bé bị làm ngứa, vùi cả khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong lòng anh cọ nhẹ, giờ phút này anh xúc động muốn khóc, lần đầu tiên cảm tạ trời xanh đưa thiên sứ nhỏ đến bên anh.

"Mẫn tiểu thư, bên kia đã xảy ra chuyện, tôi sợ cô gặp phải người xấu nên đưa Kha Kha đến nhà tôi." Người phụ nữ liếc Lôi Nhiếp một cái, tay bất giác quấy vạt áo, có lẽ bị không khí nơi này làm cho sợ hãi, trong sân dường như đứng đầy người, mặt mày âm trầm.

"Cô vừa gọi cái gì?" Lôi Nhiếp đột nhiên xoay người nhìn người phụ nữ kia.

"Kha... Kha Kha..." Người phụ nữ bị anh nhìn, dường như phát run.

Nhìn đứa nhỏ trong lòng, xoay người nhìn Mẫn Minh, "Mẫn Minh, em gọi nó là Kha Kha?"

Cảm giác được cơn giận của anh, nhưng vậy thì thế nào? Chính mình đã sớm chuẩn bị tâm lý, "Đúng, đứa bé gọi Kha Kha."

"Mẫn Minh, có khi em quật cường khiến anh muốn bóp chết em, nhưng em cũng là người duy nhất trên thế giới này anh không...có cách nào dứt bỏ, nó là con gái của anh, từ hôm nay trở đi, nó không gọi là Kha Kha, nó gọi Lôi Minh Nhiếp, là con gái của Lôi Nhiếp anh đây cùng em, Mẫn Minh." Có lẽ vừa rồi quá kích động, anh nói rất dữ tợn, đứa bé trong lòng chu miệng muốn khóc nhưng lại không dám lên tiếng, vô cùng uất ức.

Tâm nhói đau, tất cả tức giận vừa rồi bị quét đi sạch, tên là gì không phải do anh định đoạt sao? Mẫn Minh ở bên ngoài chịu không ít tội đi? Giao đứa nhỏ cho người phụ nữ kia rồi ôm chầm hôn Mẫn Minh, "Mẫn Minh, quên anh ta được không? Bây giờ em có anh, còn con gái của chúng ta, anh sẽ đối xử tốt với em, không bao giờ hung dữ với em nữa, em cũng thấy đấy, Mẫn Kỳ chưa chết, em cũng không có lý do hận anh, anh yêu em, vô cùng yêu, con gái của chúng ta chỉ thuộc về anh và em, anh không hi vọng có người khác tham gia vào, đừng quật cường nữa được không? Em như vậy chỉ làm hại người bên cạnh mà thôi."

Lời của anh đã đủ rõ ràng rồi đi, giờ trong tay anh có Mẫn Kỳ, chính mình còn có thể làm gì?

"Minh Nhiếp, ba ba ôm." Ôm lấy đứa nhỏ, lại ôm chặt Mẫn Minh vào lòng, thật tốt, thì ra mình cũng có thể hạnh phúc như vậy.

Nhà họ Đường đã loạn vô cùng, Đường Khải Phong đập nát mọi thứ ở trong phòng, đại sảnh dưới lầu tiếng khóc của Viêm Viêm kinh thiên động địa, Đường Vũ Thiên kiên nhẫn dỗ dành nhưng một chút hiệu quả cũng không có.

"Con muốn Kha Kha, con muốn Kha Kha..." Viêm Viêm trước sau lặp lại một câu kia, nước mắt chảy đầy mặt, vừa ôm nó vào trong lòng đã bị nó đẩy ra.

"Viêm Viêm, con náo loạn đủ chưa, nghe ông nói." Đường Vũ Thiên rống lên một tiếng, nhưng hôm nay Viêm Viêm quyết tâm muốn ồn ào long trời lở đất, vẫn khóc tê tâm liệt phế như cũ.

"Đi, gọi đại thiếu gia xuống cho tôi." Rơi vào đường cùng, xoay người nói với quản gia.

Khang quản gia cực kì khó khăn lên lầu, một hồi, Đường Khải Phong đi xuống, nhưng vẻ mặt âm trầm.

"Cha con các người muốn ồn ào tới khi nào? Người là tôi đưa đi, chẳng lẽ cha con các người muốn tìm tôi tính sổ?" Đường Vũ Thiên bị hai cha con nhà này làm đau đầu, không ngừng án lông mày.

Đường Khải Phong liếc Đường Vũ Thiên một cái, nếu đổi thành người khác đã sớm chết trăm ngàn lần, nhưng vị trước mắt này là cha của mình, có giận cũng phải nhịn.

"Đưa đi là chuyện tốt, dù sao đứa bé kia họ Lôi, lại nói, con nhóc Mẫn Minh không có đứa nhỏ bên cạnh cũng rất khổ sở, chuyện hôm nay dừng ở đây, Khải Phong, con xử lý cho tốt chuyện nhà họ Đường này, Viêm Viêm, không cho phép lại làm loạn nữa, nếu không, về sau đừng nghĩ ra ngoài..."

Tâm tình Lôi Nhiếp vô cùng tốt, đứa bé mập mạp trong lòng không kiêng nể gì vung nắm tay nhỏ, Renault nhìn thoáng qua, là con gái, tâm tình chờ đợi không khỏi lạnh lùng, nhà họ Lôi cần là người thừa kế có thể hô hoán hắc bạch lưỡng đạo, mà không phải đàn bà nhu nhược.

"Lôi Nhiếp, nếu thích con nít thì không ngại sinh thêm vài đứa, nhà họ Lôi chúng ta ít người, nhiều mấy đứa nhỏ càng náo nhiệt." Renault buông ly trà trong tay, ra vẻ không hề gì nói.

"Tôi có tiểu Minh Nhiếp là đủ rồi, tiểu bảo bối của tôi cũng luyến tiếc mẹ nó chịu tội có phải không?" Lôi Nhiếp ôm đứa nhỏ hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nó.

Sắc mặt Renault càng ngày càng khó coi, mà Lôi Nhiếp đang đắm chìm trong vui vẻ lại không hề phát hiện.

Mẫn Kỳ bị đưa vào bệnh viện cai nghiện, Lôi Nhiếp tự mình đưa đi.

"Mẫn Minh, cám ơn em đã sinh cho anh một thiên sứ nhỏ." Lôi Nhiếp từ phía sau ôm cô, hôn hít lấy vành tai của cô, giờ khắc này, Lôi Nhiếp vô cùng dịu dàng, trên mặt không hề có một tia lệ khí.

Không vui từ chối vài cái, cô cũng không trả lời. Không chiếm được đáp lại Lôi Nhiếp cũng không giận, xoay người cô lại, vén tóc giữa trán cô qua hai bên, hôn nhẹ, "Mẫn Minh, nhận anh được không? Không có em, anh sống giống như thi thể, chỉ có em cùng tiểu Minh Nhiếp mới khiến anh rõ ràng cảm giác được anh còn sống, còn sống rất vui vẻ!"

Cô bị ôm chặt, giờ khắc này, lòng cô rỉ máu, từ khi anh trai đi rồi cô cũng sống như một thi thể, ai có thể làm cho tâm của cô sống lại đây?

"Mẫn Minh, em cũng thấy đấy, Mẫn Kỳ còn sống, em không còn lý do hận anh phải không? Chúng ta sẽ tốt thôi, anh sẽ thương em cả đời, còn có tiểu Minh Nhiếp của chúng ta, đến bây giờ anh mới cảm thấy cuộc đời của anh đầy đủ, em cho anh một thế giới khác mà anh chưa từng lường trước đến, cho nên, đừng không nhìn anh như vậy được không?" Hôn lấy, ánh sáng nhu hòa trong mắt tràn ra.

Cô không nói chuyện, cầu xin anh thả cô sao? Không có khả năng, anh không có khả năng thả cô, cả đời này, chỉ cần anh còn tri giác, anh sẽ không phóng khai cô, những lời này, sẽ chỉ làm anh không khống chế được mà thôi, giữa bọn họ có rất nhiều ràng buộc không thể bỏ, anh sẽ không buông tiểu Minh Nhiếp, cô cũng không thể không có đứa nhỏ, nội tâm trống rỗng, nhiều năm đau đớn đã thành thói quen, có đau đi xuống thì tính sao?

Không phản kháng nữa, cũng không đón ý nói hùa, cứ như vậy mặc anh ôm, nụ hôn của anh càng ngày càng nặng, hô hấp cũng càng ngày càng nặng, ôm ngang nâng cô đến bên giường, cô mở to mắt như trước, từ đêm tàn bạo đó trôi qua, cô vô pháp nhắm mắt lại hưởng thụ tính yêu, nói là hưởng thụ càng như một loại tra tấn, mặc dù không đau đớn, lúc anh dịu dàng cô cũng hưởng thụ đến vui thích, nhưng tâm lại phá thành mảnh nhỏ, mỗi một lần thân thể cực độ vui thích xong trong lòng cô lại cô đơn như đi giữa sa mạc, tìm không thấy một chút dễ chịu.

"Mẫn Minh, nhìn anh!" Lôi Nhiếp nắm cằm cô, bắt buộc cô nhìn mình, anh muốn từ trong mắt cô nhìn thấy bản thân, biết mình đang lừa mình dối người nhưng vẫn lừa gạt chính mình, cô không thương anh, anh sẽ chờ, cho dù đến trước lúc chết một giây cô mới yêu anh, anh cũng sẽ sáng mắt, thời gian dài như vậy, anh không quan tâm, chỉ cần cô không nói thẳng ra làm anh đau đớn, anh sẽ chờ, huống hồ bây giờ có tiểu Minh Nhiếp.

Tay chậm rãi dời xuống, thoát đi trói buộc lẫn nhau, cô vẫn non mịn như vậy, tiểu Minh Nhiếp không lưu lại bất cứ dấu vết gì cho Mẫn Minh, bụng bằng phẳng như trước hơi hơi phập phồng, anh sẽ dịu dàng với cô, để cô biết mình yêu cô bao nhiêu. Anh vẫn luôn khống chế thân thể của chính mình, đầu ngón tay lạnh lẽo của cô rốt cục có độ ấm, hô hấp cũng bắt đầu không đều đều, cúi người dán chặt lấy cô để cô cảm nhận được khát vọng của chính mình, cảm giác được cô run rẩy, đứng dậy chậm rãi tiến vào. Tuy rằng đây không phải là tác phong làm việc của Lôi Nhiếp anh, anh thích trực tiếp, thích hoan ái như cuồng phong như mưa rào, nhưng anh hi vọng cô cũng có thể vui vẻ, có thể cùng anh. Người dưới thân rốt cục phát ra tiếng thở gấp, anh cũng nhịn không được nữa, điên cuồng va chạm, mỗi một lần như muốn nuốt lấy cô, phập phồng không ngừng, thế tới rào rạt, tay anh và cô nắm chặt lấy nhau, mồ hôi của nhau dính cùng một chỗ, thẩm thấu đến linh hồn. Lúc bùng nổ anh dán chặt lấy cô, ánh mắt trói chặt cô, mồm to thở phì phò, toàn bộ sức nặng thân thể đặt trên người cô, cô cứ nằm như vậy, giao phó chính mình cho anh, cảm giác được cô không khoẻ anh nghiêng người ôm cô vào lòng, hôn lấy đôi môi sưng đỏ của cô, vậy là đủ rồi, giờ khắc này đã vừa lòng, em ấy nằm ở trong lòng mình.

Lúc Đường Khải Phong đến, Lôi Nhiếp chính tự cho tiểu Minh Nhiếp bú sữa, đứa bé cứ quơ cánh tay nhỏ mập mạp không chịu ôm bình sữa, thật là một cục cưng quật cường. Lôi Nhiếp nhéo cái mũi nhỏ của nó sau đó nhìn Mẫn Minh: "Xem, còn bướng bỉnh hơn cả em!"

Mẫn Minh chỉ cười cười, tiếp tục thay tiểu Mẫn Minh chọn quần áo, bé con không chịu thành thật, mỗi lần ăn cơm chiều quần áo đều dính vệt sữa.

Cửa truyền tới động tĩnh, nhìn người đến, Lôi Nhiếp có chút không vui, giao bé con đã ăn uống no đủ cho vú em, "Đường thiếu, hôm nay tới là có chuyện gì?"

"Viêm Viêm nhớ Mẫn Minh , khóc rống không ngừng, đành phải dẫn nó đến xem." Đường Khải Phong dùng tay giữ chặt Viêm Viêm lại, nếu không thằng nhỏ đã sớm chạy tới chỗ bé con. Nói là Viêm Viêm nhớ, chính mình càng sâu một bậc, cô là vợ hợp pháp của Lôi Nhiếp, chính mình có năng lực làm gì? Thích gì mình thích anh luốn mạnh mẽ đoạt lấy, nhưng bây giờ là Mẫn Minh, người phụ nữ làm cho anh hiểu được cái gì gọi là yêu.

Viêm Viêm rốt cục giãy khỏi ma trảo của Đường Khải Phong, vài bước lẻn đến trước mặt Mẫn Minh, ôm cánh tay Mẫn Minh làm nũng, "Dì nhỏ, Viêm Viêm nhớ dì muốn chết! Ai, dì ơi cục cưng đây sao?"

Không hổ là tiểu hồ ly, khuôn mặt kia còn thật sự thiên chân vô tà, nhưng trong lòng cũng đã nổi sóng, hận không thể lập tức ôm lấy đứa nhỏ từ tay vú em.

"Con có thể ôm cục cưng một cái không?" Cậu bé còn làm như thật mà nhìn Lôi Nhiếp, vẻ mặt vô hại cực kỳ.

"Có thể, tiểu Minh Nhiếp sợ người lạ, khóc thì cháu phải phụ trách nha!" Lôi Nhiếp khó được hài hước, nhưng những lời này lại đâm khiến Đường Khải Phong đau nhức, anh ta gọi đứa nhỏ là "Minh Nhiếp", tuyên cáo với mọi người quyền sở hữu, cô là vợ của anh ta, còn có con của anh ta.

"Em gái thật ngoan nha! Em còn cười với con." Viêm Viêm hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con, tay vuốt mặt Viêm Viêm, có lẽ đứa nhỏ cười thuần khiết làm cho người ta cảm động, Mẫn Minh bất giác nở nụ cười, Đường Khải Phong thất thần một giây, cười như vậy, đoạt tâm người nhìn, tưởng niệm mấy ngày nay ngay một giây này rốt cuộc không thể che lấp.

"Mẫn Minh, mang Viêm Viêm cùng Minh Nhiếp đi phòng trẻ chơi đi, nơi này quá ồn, ảnh hưởng sức khỏe của Minh Nhiếp." Lôi Nhiếp nói không đổi sắc, nhưng rõ ràng không vui.

Đường Khải Phong đuổi không đi ý nghĩ trong lòng, trước đó vài ngày sớm chiều làm bạn với anh tựa như Thiên đường, nhưng hạnh phúc đến quá nhanh đi cũng quá nhanh, làm cho anh không kịp cầm đã bị buộc buông tay, như vậy càng đau đớn như xé nát tâm can.

"Đường thiếu, đừng giả bộ, anh cho là anh và tiểu hồ li kia diễn trò thực thành công sao?" Lôi Nhiếp ngồi xuống, tựa lưng vào ghế vẻ mặt lười nhác, nhưng ánh mắt lại lợi hại giống chim ưng.

"Tôi không hiểu Lôi thiếu đang nói cái gì." Đường Khải Phong cười thản nhiên.

"Còn giả vờ? Trước đó vài ngày vợ tôi mất tích không phải là kiệt tác của anh sao?" Lôi Nhiếp ngẩng đầu nhìn anh, ánh sáng trong mắt khiến người nhìn không rét mà run.

"Sao anh xác định là tôi làm? Lôi thiếu, sức tưởng tượng của anh rất phong phú ." Đường Khải Phong vẫn không đổi sắc như cũ.

"Không hổ là một ổ hồ ly, Đường Khải Phong, thân thủ vị hồng nhan tri kỷ Lục Chu của anh không tồi, được cho sát thủ đứng đầu."

Lôi Nhiếp nói làm cho tâm Đường Khải Phong đập lệch nửa nhịp, anh ta biết? Nhưng vậy thì thế nào? Anh ta không có chứng cớ, dù có chứng cớ thì có năng lực làm gì? Đấu với nhà họ Đường sao? Dù sao anh xem Lôi Nhiếp càng ngày càng không vừa mắt, ai sợ ai? "Sao Lôi thiếu lại xác định là tôi?"

"Vị hồng nhan tri kỷ kia của anh đủ kiều mỵ, tuyệt đối là vưu vật, đáng tiếc tay thô một chút, phụ nữ bình thường tay phải không có khả năng có kén, anh không biết thân hình của cô ta rất giống vợ tôi sao?" Lôi Nhiếp cười lạnh một tiếng, lần đầu nhìn thấy Lục Chu đã cảm giác có nhiều chỗ như đã từng quen biết, gần một ít bắt tay liền bại lộ, bàn tay kia chắc chắn là trường kỳ nắm súng, trước đó vài ngày bị một người phụ nữ giống Mẫn Minh vòng quanh nơi nơi, nhiều lần sắp bắt được người nhưng đối phương phản ứng nhanh nhẹn, hơn nữa lo lắng Mẫn Minh mang thai anh không dám cường ngạnh vây bắt.

"Vậy thì thế nào? Lôi Nhiếp, Mẫn Minh không phải sủng vật anh nuôi, muốn gọi đến liền đến, không vui thì ngược đãi, anh nhốt cô ấy trong phòng, tra tấn cô ấy, nhục nhã cô ấy, anh như vậy căn bản không xứng với cô ấy." Đường Khải Phong đứng dậy, trợn mắt nhìn anh.

"Mẫn Minh là vợ tôi, chuyện vợ chồng chúng tôi anh đừng xen vào, cô ấy không phải sủng vật, tôi cũng sẽ không lại ngược đãi cô ấy, tôi yêu cô ấy! Sao nào, thích Mẫn Minh của tôi sao?" Lôi Nhiếp đột nhiên nở nụ cười, mắt anh đã sung huyết, không ai có thể cướp đi Mẫn Minh, anh sẽ biến mỗi một người anh cảm thấy uy hiếp thành người chết, người trước mắt anh giết không được nhưng anh có biện pháp làm cho anh ta không rảnh bận tâm.

"Anh nói không đúng, tôi không thích Mẫn Minh, tôi yêu Mẫn Minh, hiểu không?" Đường Khải Phong nhìn ánh mắt anh, nói vô cùng nghiêm túc, anh có gì không dám thừa nhận.

"Anh biết không? Bây giờ tôi rất muốn cho anh một súng." Lôi Nhiếp nói thoải mái, nhưng trong mắt anh tất cả đều là sát ý.

"Đương nhiên tôi biết, không ai hiểu cảm xúc của anh lúc này như tôi, bởi vì tôi cũng muốn cho anh một phát súng, nhưng chúng ta đều biết ai cũng không giết được đối phương, làm sao bây giờ? Lôi Nhiếp, anh có biện pháp giữ lấy tâm của Mẫn Minh sao? Cô không thương anh, anh biết không?" Đường Khải Phong cười tà khí, mỗi một lời đều ẩn sâu sát khí.

"Nhưng cô ấy lại càng không yêu anh, ít nhất cô ấy là của tôi, hơn nữa đời này đều là vợ của tôi, còn anh thì sao? Cái gì cũng không phải." Lôi Nhiếp lại tàn nhẫn, Đường Khải Phong muốn làm anh không khống chế được sao? Nghĩ như vậy thì quá đơn giản.

"Không cần đắc ý quá sớm, tôi sẽ không dừng tay, người phụ nữ Đường Khải Phong tôi đây yêu phải chắc chắn chỉ có thể là của tôi." Nắm chặt tay, đúng vậy, ít nhất Lôi Nhiếp chiếm được người của cô ấy, anh không hề khắc chế tình cảm của mình, Mẫn Minh nên biết, anh có thể chăm sóc cô tốt hơn Lôi Nhiếp, yêu cô nhiều hơn.

"Nhưng anh không có cơ hội ." Lôi Nhiếp cười vô cùng quỷ dị, nhìn người bước vào lại càng hài lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#thành