Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 44: Mở ra cách cửa trái tim của em

Tiểu Minh Nhiếp lớn lên rất nhanh, đặc biệt yêu cười, cười rộ lên ánh mắt cong cong, thật may là mắt của bé không giống Lôi Nhiếp mà nó trong suốt thấy đáy, Mẫn Minh hết sức sợ hãi ánh mắt như chim ưng của anh, “Kha Kha, cười một cái, cười một cái.”

Cô vẫn thích gọi con là Kha Kha, lúc không có anh cô lần lượt gọi bé, cô muốn Kha Kha của cô cũng giống anh trai, trong lòng đầy ánh mặt trời, cô muốn bé rời xa hắc ám, Kha Kha chính là hi vọng của cô, thế giới của cô là vô lực, trên đầu của cô có một đôi tay mạnh mẽ không ngừng đánh nát giấc mộng của cô, hi vọng của cô. Lôi Nhiếp lại nắm chặt sinh hoạt của cô, làm cho cô giãy dụa không được, chỉ có thể mặc cho người định đoạt. Cô không hi vọng Kha Kha của cô cũng như vậy, Kha Kha chở đầy hi vọng của cô, bé sẽ vui vẻ, có cuộc sống tự do, sẽ cùng người mình yêu nhất sống bên nhau, sẽ đi nơi chính mình muốn đi, không bị trói buộc, càng không bị giam cầm.”Con gái của chúng ta thật xinh đẹp!” không biết Lôi Nhiếp vào từ lúc nào, từ phía sau ôm lấy cô, tựa đầu vào hõm vai cô, nhìn bảo bối nhỏ nhắn ngủ say trên giường, trong mắt chậm rãi tràn đầy hạnh phúc, thì ra chính mình cũng có thể nắm lấy hạnh phúc, Lôi Nhiếp anh tin tưởng vững chắc, chỉ cần muốn nắm liền không có gì nắm không được.

“Là con sâu ngủ! Vừa nãy còn cười, nháy mắt đã ngủ rồi.” Mẫn Minh như quên người đứng phía sau là Lôi Nhiếp, trong mắt đều là bảo bối của cô.

“Con sẽ là công chúa hạnh phúc nhất, Mẫn Minh, chúng ta cứ như vậy cả đời được không?” Lôi Nhiếp đột nhiên xoay thân thể của cô lại, trong mắt tất cả đều là ánh sáng nhu hòa, làm ấm áp cả gian phòng.

Muốn né tránh ánh mắt anh, nơi đó cực nóng, nhưng lại bị Lôi Nhiếp bưng lấy mặt, “Mẫn Minh, mở cánh cửa trái tim của em mà nhìn xem, anh và em có thể yêu con gái, còn có trái tim anh, chỉ cần em liếc mắt nhìn sẽ biết, nơi đó chỉ đập vì em, nơi đó sẽ vì em mà phát cuồng, sẽ vì em mà bình tĩnh, đều là em.”

Nhìn anh, người trước mắt yêu chính mình, nhưng chính mình không có cách nào quay về, vươn tay vuốt lấy ánh mắt anh, nơi đó ấm áp, anh khóc sao? Vì sao lại rơi nước mắt? Anh cũng sẽ khóc sao? Tâm đột nhiên có chút đau, vuốt ngực của mình, chính mình thế nhưng lại đau lòng anh, không biết vì sao luống cuống.

Lôi Nhiếp bị sự dịu dàng của cô làm cảm động, ôm chặt cô, đứa bé trên giường không biết tỉnh từ lúc nào, có lẽ bị bộ dáng của cha mẹ chọc cười, hoa chân múa tay vui sướng cười, lúc bé bỏ ngón tay của mình vào miệng một lần nữa, Lôi Nhiếp mới buông Mẫn Minh ra, vô cùng dịu dàng, “Tiểu Minh Nhiếp của ba đói bụng.”

Tựa vào sô pha, nút áo mở vài viên, ly rượu trong tay lại một lần nữa thấy đáy, tự giễu cười cười, Đường Khải Phong anh mà cũng có ngày bị té nhào. Lôi Nhiếp muốn làm cho anh hoàn toàn buông tay, nhưng sao anh có thể buông ra? Mỗi một đêm đều sẽ mơ về cô, thậm chí anh không cách nào chạm vào người phụ nữ khác. Đường Vũ Thiên không biết đang nghĩ cái gì, thế mà lại muốn anh cưới Mẫn Kỳ, vì sao người đã già, ngay cả sự quyết đoán cũng không có, còn học được thỏa hiệp? Đáng tiếc trong từ điển của Đường Khải Phong anh không có từ đấy.

“Ba ba, ba không muốn cưới mẹ đúng không?” Viêm Viêm không biết khi đi vào khi nào, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh anh.

“Chuyện của người lớn, con nít không cần lo, chỉ cần con không ồn ào muốn gặp Kha Kha thì ba đã cảm thấy mỹ mãn.” Nhìn con mình ra vẻ như người lớn, trong lòng Đường Khải Phong mềm nhũn, hổ dữ không ăn thịt con, người như anh và Lôi Nhiếp có thể phụ toàn bộ thế giới, duy chỉ có người mình yêu là không thể phụ, anh yêu Viêm Viêm, nó là cốt nhục của anh, anh cũng yêu Mẫn Minh, nhưng đó cũng là tình cảm chân thành của Lôi Nhiếp, đây là chỗ mâu thuẫn.

“Ba ba, con cũng không hi vọng ba cưới mẹ, con không thích mẹ.” Cậu bé chống cằm, nhìn Đường Khải Phong.

“Vì sao không thích cô ta?” Đường Khải Phong có chút tò mò, bình thường con nít thân nhất là mẹ, nhưng Viêm Viêm nhìn Mẫn Kỳ trong mắt chỉ có xa cách, thậm chí có chút sợ hãi, đây không phải là phản ứng bình thường của trẻ nhỏ.

“Trước đây mẹ thường thường không ở nhà, lúc có nhà cũng không để ý con, có khi mẹ uống rất nhiều rượu, uống nhiều quá sẽ đánh người, con nhớ có một lần, mẹ ôm ảnh chụp của cậu khóc lớn, con đi qua muốn an ủi mẹ nhưng mẹ lại phát điên đánh con, chờ ông ngoại đuổi tới con đã không đứng lên được , sau lại, ông ngoại sẽ không để mẹ tiếp cận con, con cũng sợ tiếp xúc với mẹ.” Nhớ tới chuyện không vui, cậu bé có chút uất ức, đôi mắt hồng hồng bò tới trên đùi Đường Khải Phong.

Trừ đau lòng chính là tức giận, người phụ nữ điên kia dám đối với con anh như vậy, nhưng chính mình có quyền lợi gì trách cô ta chứ? Viêm Viêm lớn như vậy, thì ra bây giờ chính mình mới kết thúc trách nhiệm của người cha, “Viêm Viêm, ba không phải người ba tốt.”

“Ba, ba thích dì út sao?” Cậu bé ngẩng đầu nhìn Đường Khải Phong, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.

Đường Khải Phong cười cười, nhéo nhéo khuôn mặt cậu bé, “Ba thực yêu Mẫn Minh.”

“Ba ba, con cũng thích dì út, càng thích Kha Kha, ông ngoại nói mình thích gì thì không cần nhìn mà phải nghĩ biện pháp có được.” Khuôn mặt nhỏ nhắn giống như thiên sứ lại nói ra lời nói khiến người ta khiếp sợ.

“Viêm Viêm, có khi quá trình mạnh mẽ cướp lấy sẽ tạo thành thương tổn, con phải hiểu được, trưởng thành gặp được người con gái mình thích thì nhất định phải học được phương thức yêu chính xác, đừng lấy danh nghĩa của yêu mà thương tổn, hiểu không?” Đường Khải Phong vân vê mái tóc của cậu bé, không hổ là Mẫn Chinh Huy cùng Lôi Nhiếp điều giáo, không từ thủ đoạn như nhau.

Đứa bé gật đầu, đột nhiên thật nghiêm túc nói: “Ba ba, không phải ba không muốn kết hôn với mẹ sao? Con có biện pháp, ba muốn nghe một chút không?”

“Con thì có thể có mưu ma chước quỷ gì? Vẫn ngoan ngoãn chơi cờ với ông nội của con đi thôi!” Đường Khải Phong cười nhéo mũi nó.

“Đương nhiên là có, ba ba, ba nghe xong nhất định sẽ vui vẻ.” Cậu bé tràn đầy tự tin, “Mẹ của con hít thuốc phiện.”

Đường Khải Phong há miệng sắp nhét được trứng gà vào, cẩn thận nghĩ nghĩ, đột nhiên ôm Viêm Viêm xoay một vòng, “Không hổ là con ngoan của ba, hiểu rõ.”

Lúc Mẫn Kỳ đến lần nữa, Đường Khải Phong khó được nhiệt tình, chẳng những giữ cô ở nhà ăn cơm, còn ở trên bàn cơm nói về chuyện hôn lễ, làm Đường Vũ Thiên như lọt vào trong sương mù, ngày hôm qua còn chết không đồng ý, trong một đêm sao có thể nghĩ thông suốt? Con ông chính ông rõ nhất, nhất định có nguyên nhân gì, nhìn lại Viêm Viêm, chuyện không liên quan chính mình chỉ tập trung ăn cơm.

“Mẫn Kỳ, đừng vội trở về, một lát nữa cùng Viêm Viêm đánh vài ván cờ đi!” Mẫn Chinh Huy lần đầu tiên giữ người, nói thật, đối với người phụ nữ này, ông trăm ngàn không muốn cho cô ta vào cửa, nhưng vì cháu trai bảo bối của mình cái gì ông cũng nguyện ý, Khải Phong có nhiều người phụ nữ như vậy, ở nhà tùy tiện nuôi một người cũng rất tốt.

Không thể cự tuyệt, Mẫn Kỳ đành phải lưu lại, Đường Khải Phong khó được ở đây cười nhìn bọn họ chơi cờ.

Viêm Viêm chơi cờ luôn luôn dính người, trong lúc này Mẫn Kỳ muốn đi về nhưng không ngờ Đường Khải Phong lại muốn giữ cô qua đêm. Nhưng sắc mặt Mẫn Kỳ càng ngày càng khó coi, mượn cớ đi toilet mở túi lại phát hiện đồ vật bên trong đã không thấy, nhưng thân thể đã như bị vạn con kiến cắn, ngứa đau khó nhịn, đột nhiên hiểu được, khó trách hôm nay Đường Khải Phong khác thường như vậy, thì ra muốn cô lộ nguyên hình, thân thể càng lúc càng khó chịu, vừa mới đầu còn tại khắc chế, nhưng bây giờ hoàn toàn thoát ly tầm tay, cô dường như là bò ra khỏi toilet.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#thành