Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7 : Chiếm Đoạt

 Nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô vẫn là mùi hương quen thuộc ấy. Lôi Nhiếp đem mặt vùi sâu vào hõm vai cô. Nếu không phải cô cứ nhất quyết bỏ đi thì mọi chuyện sẽ không như thế này! Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô đi vào căn phòng đã được chuẩn bị từ trước.

Căn phòng không có cửa sổ bên trong rất tối nhưng anh cũng không có ý định bật đèn. Cứ như vậy đi! Anh sợ nhìn thấy bộ dạng của cô lúc này sẽ khiến anh mềm lòng hơn nữa anh cũng không thể để cho cô nhìn thấy mặt mình.

Anh vốn thích bóng tối chỉ cần có cô là được rồi. Cô chính là ánh sáng của anh là người duy nhất có thể cứu rỗi linh hồn anh.

Một mùi gay mũi khiến Mẫn Minh hít thở không thông mở mắt ra hoàn toàn là một màu đen tối không một chút ánh sáng. Cô cố gắng gượng dậy đưa tay sờ soạng xung quanh lại đụng trúng cái gì đó ấm áp mềm mềm, là tay người.

“Anh là ai! Thả tôi ra. Tôi phải đi tìm Viêm Viêm!”

Không có tiếng trả lời đột nhiên cô bị một vòng tay to lớn ôm gọn vào lòng mặc cho cô hết sức phản kháng nhưng đối phương vẫn không suy chuyển.

“Buông ra! Anh là ai! Đừng động vào tôi!”

Cô liều mạng kháng cự nhưng không có kết quả chỉ càng thêm khiêu khích dục vọng của đối phương. Bỗng nhiên cô cảm thấy một lực rất lớn đè cô ngã xuống giường người bên trên đem toàn bộ sức nặng đặt trên người cô.

“Không được. . . không được…Mẫn Kha cứu em!”

Người bên trên đột nhiên dừng lại động tác, anh ta dùng một bàn tay nắm chặt cằm cô hung hăng hôn xuống. Động tác của anh ta quá mức kịch liệt khiến cô không còn cách nào khác chỉ có thể cố gắng mím chặt môi không cho anh tiến vào nhưng anh ta dường như không có chút kiên nhẫn bàn tay nắm cằm cô đột ngột dùng sức.

“A!”

Anh ta nhân cơ hội đó thừa cơ tiến vào. Nụ hôn của anh ta vừa sâu vừa mãnh liệt. Trong miệng Mẫn Minh đều là mùi vị của anh ta khiến cô cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn. Lòng cô dường như chết lặng trong tâm trí lúc này tất cả đều là hình bóng của anh trai, ai sẽ đến cứu cô đây!

“A!” Cô cắn anh. Lôi Nhiếp rời khỏi miệng cô anh đưa lưỡi liếm vệt máu trên môi nơi đó còn có hương vị của cô, cảm nhận được cô vẫn còn đang kháng cự.

Đây chẳng qua mới chỉ bắt đầu mà thôi!

Anh hơi nhổm dậy, bàn tay đưa xuống dưới váy cô cảm nhận được người bên dưới đang run rẩy miệng không ngừng gọi Mẫn Kha. Người chết kia sẽ không thể cứu được cô, anh sẽ bẻ gãy đôi cánh của cô.

Tiếng vải bị xé toạc vang lên trong bóng tối, bàn tay to của anh đặt lên vị trí trái tim cô, anh muốn đem bản thân đặt ở nơi đây cho dù có phải trả bất kỳ giá nào anh cũng không hối hận. Nhìn người dưới thân khóc đến kiệt sức chỉ còn lại gào thét.

Anh cúi người dán chặt lên da thịt cô, cơ thể tươi mới khơi gợi lửa nóng trong anh.

Tất cả đều do cô ép anh.

Anh đem cô gắt gao ôm vào trong ngực môi bắt đầu lần tìm trên cơ thể cô cảm giác được cô bởi vì đau đớn mà run rẩy. Cô khủng hoảng, cô bất lực anh đều biết nhưng là anh muốn cô cảm thấy đau đớn, đau đớn sẽ không quên, đau đớn sẽ nhớ mãi, đau đớn mới khiến cô biết được cái gì nên cái gì không nên làm.

Cho đến khi chỉ còn cách một tầng trói buộc anh vẫn như cũ dán chặt trên người cô, lửa nóng dưới thân đủ cho cô biết anh đối với cô có bao nhiêu khát khao nhưng cô lại run rẩy sợ hãi. Thân thể người đàn ông quá mức cường tráng không ngừng xâm chiếm cơ thể cô giống như độc xà quấn lấy cô không buông.

“Mẫn Kha! Cứu em…Cứu em!”

Giờ khắc này cô vẫn gọi tên người đàn ông kia, tại sao! Nếu như cô chỉ một lần gọi tên anh có lẽ anh sẽ mềm lòng nhưng cô không có hoặc có thể nói từ trước đến nay cô vốn hoàn toàn không nhớ đến anh.

Anh ghì chặt tay cúi xuống cắn nơi mềm mại của cô cho đến khi miệng có vị máu tươi nhưng anh vẫn cảm thấy không đủ như vậy vẫn không đủ.

Anh muốn hoàn toàn có được cô.

Anh nhanh chóng tách hai chân cô mạnh mẽ đi vào. Nơi đó chật hẹp vô cùng cô không dung nạp được anh cũng giống như lòng của cô vậy. Nghĩ đến đây anh càng ôm chặt cô hơn làm cho cô dán chặt vào người mình tay cô đã sớm bị dây thừng cố định trên đầu giường anh mạnh mẽ hôn cô, thân dưới dùng sức.

“A!”

Đau đớn không! Chắc chắn có.

Vào giây phút này anh cũng rơi lệ nhưng anh tuyệt nhiên không hối hận.

Cô là của anh!

Anh cúi đầu hôn lên khuôn mặt cô có vị mặn chát là nước mắt của cô cũng có thể là của anh. Nơi đó của cô khít khao làm cho anh như đang bay bổng trên mây nhưng quan trọng hơn người đem lại khoái cảm cho anh chính là cô. Anh thẳng lưng hung hăng tiến vào người bên dưới đã sớm không còn sức lực, cả căn phòng rộng lớn chỉ còn lại tiếng thở dốc của anh.

Giờ khắc này hãy cứ coi như cô đã chết đi!

Ý thức càng ngày càng mơ hồ, không ai đến cứu cô, không một ai!

Cơ thể như bị xé nứt thành nhiều mảnh nhỏ giống như lòng của cô vậy. Ngay tại lúc dần mất đi ý thức đột nhiên cô cảm thấy đau nhói, anh ta cắn lưỡi cô hút vào máu cô, tinh thần cô nhanh chóng thanh tỉnh. Anh ta muốn dùng phương thức này khiến cô thanh tỉnh. Cô quay đầu tránh đi nụ hôn của anh ta dùng hết sức lực cuối cùng cắn mạnh lên môi người đàn ông đó.

Anh khẽ rên đau nhưng vẫn không dừng động tác dưới thân, thời khắc anh bùng nổ cô cắn thật mạnh vào vai anh cho đến khi cảm nhận được vị máu tươi nồng nặc.

Trong bóng tối chỉ còn lại mùi máu tươi càng làm cho cô thêm tuyệt vọng mà anh ta dường như lại càng hưng phấn thêm, khoái cảm giống như pháo hoa bùng nổ.

Đêm còn rất dài, một đêm này đối với bọn họ chắc chắn sẽ một đời khó quên.

Mẫn gia lúc này như náo loạn cả lên. Sau khi Mẫn Chính Huy trở về biệt thự biết tin ông ta liền nổi trận lôi đình lập tức phái tất cả mọi người đi tìm kiếm. Khoảng nửa ngày sau có người đem cặp sách của Viêm Viêm đặt ở cửa còn để lại một phong thư nói rằng ngoài tiền chuộc còn muốn ông ta buông tha cho Hải Cảng thành. Trong thư không nhắc đến Mẫn Minh khiến ông ta càng thêm lo lắng. Ông ta phái Lôi Nhiếp dẫn người đi tìm kiếm khắp nơi.

Hai chân ông ta như muốn nhũn ra. Báo ứng đến rồi sao! Đầu tiên là Mẫn Kỳ sau đó là Mẫn Minh cùng Viêm Viêm. Những người đó không phải chỉ muốn công trình đó hay sao! Ông ta cho.

Vì sao ông ta nhất quyết phải có được công trình đó cơ chứ!

Không có bọn nhỏ ông ta cần số tiền đó làm gì!

Mẫn Chính Huy lặng lẽ đi vào phật đường quỳ xuống chắp tay thành khẩn cầu xin “Phật tổ! Con biết không gì qua được con mắt của người. Con xin sám hối chỉ cầu xin người đừng đem tội lỗi của con trả trên người bọn trẻ. Người trừng phạt con thế nào cũng được chỉ cần đem Mẫn Minh và Viêm Viêm trở về.”

Những người ông ta phái đi tìm vẫn chưa có tin tức gì, tiền chuộc cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy đặt ở nơi được yêu cầu. Những gì bọn họ muốn ông đều có thể đáp ứng chỉ cần Viêm Viêm và Mẫn Minh quay về.

Theo thỏa thuận để đề phòng ông ta báo cảnh sát bọn bắt cóc sau khi nhận được tiền sẽ nhanh chóng giao người. Ông ta làm sao có thể báo cảnh sát chứ! Trong tay bọn chúng đều là máu mủ của ông nếu họ muốn cái mạng già này ông cũng sẽ không do dự mà cho bọn họ. Cả một đêm ông đều không ngủ được. Bọn trẻ nhất định rất sợ hãi nhất là Viêm Viêm không biết thằng bé sẽ khóc nhiều đến mức nào.

Một đêm nay Mẫn Chính Huy đều ở trong phòng đọc kinh niệm phật, tóc như đã bạc đi phân nửa. Lôi Nhiếp dẫn người ra ngoài vẫn chưa quay lại. Trời đã tờ mờ sáng mong rằng bọn nhỏ đừng xảy ra chuyện gì. Ông không muốn trở lại làm ma quỷ, chỉ cần bọn trẻ bình an quay lại, ông nguyện ý ăn chay niệm phật cả đời.

Đột nhiên nghe thấy tiếng xe Mẫn Chính Huy nhanh chóng mở mắt, không kịp đi giày đã chạy vội ra ngoài nhưng tình cảnh trước mặt khiến ông hít thở không thông. Viêm Viêm miệng rên rỉ nằm trên mặt đất bên cạnh là Mẫn Minh được bọc bởi 1 tấm thảm màu nâu, da thịt lộ ra bên ngoài đầy rẫy những dấu hôn cùng vết răng cắn, môi bị cắn sưng đỏ còn hơi rỉ máu.

Một khắc này ông thật sự muốn giết người.

Tên súc sinh dám ra tay với Mẫn Minh.

Ông không dám chạm vào chỉ sợ bọn họ không còn thở. Mẹ Trần ở phía sau khóc không thành tiếng nhanh chóng chạy đến ôm lấy Viêm Viêm. May mắn cậu bé chỉ bị đánh thuốc mê ngất đi thôi còn Mẫn Minh đáng thương không biết một đêm qua đã gặp phải những chuyện gì!

Trong phòng bệnh bác sĩ đang thay Mẫn Minh lau sạch miệng vết thương trong khi cô vẫn chưa tỉnh lại.

“Bác sĩ! Con bé không sao chứ!” Mẫn Chính Huy hai mắt ửng đỏ, từ lúc nhìn thấy Mẫn Minh ông không cách nào kiềm chế được nước mắt.

“Bệnh nhân bị xâm phạm nghiêm trọng, vết thương trên người cơ bản đã được xử lý nhưng mọi người vẫn nên chuẩn bị tâm lý cho thật tốt tinh thần của cô ấy có khả năng sẽ gặp phải vấn đề!” Bác sĩ thở dài một cô gái yếu đuối như vậy là ai nỡ ra tay!

“Bác sĩ! Số tiền này ông hãy cầm lấy, chắc ông cũng biết nên nói thế nào với người bên ngoài phải không!” Lôi Nhiếp đem tiền nhét vào tay bác sĩ.

“Anh đừng làm vậy! Vì cô bé tôi tình nguyện ngậm chặt miệng chỉ mong các người đừng để tên bại hoại đó nhở nhơ ngoài vòng pháp luật.” Bác sĩ nói xong liền đi ra ngoài.

“Đây là bọn chúng bức tôi. Lôi Nhiếp chuyện này giao cho người của “Nóng nảy đường” giải quyết hãy nhớ đừng bỏ sót một ai, tôi muốn bắt sống bọn chúng!” Chiếc vòng ngọc niệm phật trong tay Mẫn Chính Huy bị ông ta giật đứt rơi vũng vãi khắp mặt đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#thành