Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2

Sáng nay trước khi đi làm Seokjin đã hướng dẫn nó cách nấu mì gói vì tối qua Jimin nó đã than rằng ngấy bánh mì đến phát ngán rồi, không thể nhét thêm vào bụng nữa. Nhưng điều anh lo lắng không phải cái bụng của nó mà là căn nhà của anh. Anh sợ nó sẽ phá hủy cả căn nhà này mất. Hai hôm trước nó vừa chọi remote vào thẳng màn hình ti vi vì bật lên chỉ thấy một màn hình trắng. Nó cứ thế mà giấu nhẹm đi không nói cho anh biết đến khi anh chuẩn bị đi tắm nhất thời nỗi hứng mà muốn nghe nhạc, cầm remote bật lên thì thấy một mảng đen to đùng giữa màn hình trắng xóa. Không cần hỏi thì cũng biết tác phẩm do ai làm ra, tất cả những đồ vật trong nhà anh đều cưng như trứng hứng như hoa vậy mà vào tay nó chẳng khác gì sắt vụn mà muốn ném là ném. Suốt từ hôm đó đến giờ anh không thèm ngó ngàng gì đến nó, bị Seokjin làm ngơ cũng là một hình thức tra tấn mà Jimin không thể nào chịu được. Anh đi làm thì thôi nhưng vừa về đến nhà là nó sẽ cất giày rồi cầm áo giúp Seokjin, anh tắm ra thì nó kéo đến sô pha mà xoa bóp để chuộc lỗi. Đến bây giờ, lúc hướng dẫn nó nấu mì anh mới chịu nói chuyện với nó. 

"Đây, làm như này. Chỉ 5 phút thôi, đơn giản đúng không? Nếu lỡ quá tay mà cho quá nhiều nước thì cứ cho thêm một ít muối vào nhưng nhớ là ít thôi. Giờ thì ra ăn đi." 

Hướng dẫn nó nấu mì xong anh tận dụng  luôn hai tô mì đó làm bữa sáng cho cả hai, ăn xong thì như mọi ngày việc ai nấy làm. Seokjin đến công ty, nó được phân công rửa chén rồi ở lì trong nhà cả ngày chờ anh đi làm về. Nằm cả buổi sáng chán chường, nó bị anh cấm không cho động vào ti vi mới rồi, sách anh mua cho nó cũng đọc hết rồi. Nó ước gì có thể đi làm cùng Seokjin, nó không thể giúp anh việc ở công ty nhưng nó có thể nấu mì cho anh lúc đói mà. 

Nhắc đến nấu mì bụng liền rạo lên, cũng đã quá giờ trưa nên Jimin nó đói rồi. Bước vào bếp áp dụng ngay cách nấu mì mà anh đẹp trai vừa chỉ lúc sáng, nó tự tin lần này sẽ thành công. 

"Trước tiên là bật bếp, bật bếp xong làm gì nhỉ?"

 Đợi đến khi nó suy nghĩ ra được phải lấy nồi thì bếp từ đã đỏ ửng lên. Lục đục mở tủ tìm cái nồi, chọn nồi màu xanh lá hút mắt nó nhất cũng là cái nồi to nhất của Seokjin. Anh có dặn là cho nước vào những không dặn là bao nhiêu nên nó cứ cho nước vào đầy cái nồi có thể nấu được hai con gà cùng một lúc rồi đậy nắp lại chờ sôi. Seokjin có dặn chờ nước sôi mới được bỏ mì vào. Một lúc lâu sau nước trong nồi mới sôi li ti lên, nó dùng miệng xé gói mì ra rồi cho mì và gói gia vị vào nồi. Giữa một nồi nước to đùng nổi lềnh bềnh một vắt mì nhỏ xíu, Seokjin mà thấy cảnh này thì sẽ không ngại xa xôi mà tống nó về rừng ngay lập tức. 

"Nước nhiều như này mà chỉ nấu được một gói, phí quá."

Lấy vá múc một tí nước dùng rồi nếm thử, đương nhiên cái gói gia vị bé con trong gói mì kia không hề xi nhê gì với nồi nước đại ca của Jimin. Nhưng lúc sáng Seokjin có chỉ nó cách khắc phục rồi, việc này không làm khó được nó. Đi đến kệ gia vị tìm muối, nó học theo anh rắc nhẹ từng chút một vào. Cứ rắc rồi lại nếm thử đến khi nước dùng vừa miệng thì cũng hết hủ muối. Bước cuối cùng là đậy nắp lại chờ 5 phút thôi, nó tận dụng 5 phút đó đến tủ lạnh lấy nước đá bỏ vào ly rồi đổ nước ngọt vào. Nhịn không được mà uống ực một cái hết ly, cảm thấy chưa đã khát nó rót thêm một ly nữa rồi lấy thêm trái cây đem ra sô pha ngồi nhâm nhi mà quên luôn đi nồi mì trên bếp. 

Gần 6 giờ Seokjin đã có mặt tại nhà, giống như thường ngày anh nới lỏng cà vạt ra rồi Jimin chạy tới lấy túi và áo khoác của anh đem để lên ghế. Vừa bước tới phòng khách một mùi khét xông thẳng vào mũi khiến anh khó chịu nhíu mày lại, quay qua nhìn Jimin thì nó lắc đầu với vẻ mặt vô tội nói:

"Em không biết gì hết, đừng nhìn em. Em từ lúc trưa nấu mì đến giờ em vẫn chưa vào bếp đâu."  

Nghe nó nói vậy Seokjin cũng không truy cứu nữa mà chạy thẳng vào bếp, trên bếp khói từ cái nồi xanh bốc lên nghi ngút. Vội chạy đến nhấn nút tắt, anh nhìn trong nồi mà nổi đóa. Mì và đáy nồi khét đen, sợi mì khô lại không còn một tí nước nào trong nồi.

"Có chuyện gì vậy anh đẹp trai?"

"Mày còn hỏi có chuyện gì? Mày nói nấu mì từ lúc trưa đến giờ vẫn không vào bếp? Đúng rồi, mày nấu thôi chứ đã ăn đâu, cái này là mày nấu nồi rồi Jimin chứ không còn là nấu mì nữa đâu. Ở đấy mà ăn cho hết đi!"

Jimin biết lần này anh đẹp trai của nó giận thật rồi, mắng nó nặng hơn lần trước làm hỏng ti vi. Nó thật sự biết lỗi lần này của mình lớn, anh mà không về kịp có khi cháy cả nhà rồi. Nhìn anh ngồi ngã lưng ra sô pha nhắm mắt lại cố điều chỉnh hơi thở của mình, nó muốn tiến đến xin lỗi nhưng rồi lại thôi. Bước vào bếp, nhìn thành phẩm mà mình làm ra. Đứng im lặng một lúc, nó cầm lên cái vá nạo những sợi mì đã khét khô dưới đáy nồi lên rồi bỏ vào miệng nuốt xuống. Seokjin ở ngoài phòng khách nghe tiếng cạo nồi cũng bất giác mà xoay người nhìn vào trong bếp. Thấy hành động của nó anh trợn tròn mắt vội chạy vào ngăn lại.

"Ngừng lại Jimin! Tao nói mày ngừng lại, ăn mấy thứ này vào bụng là mày sẽ chết đó."

"Em chết kệ em, anh đẹp trai nói là nấu thì ăn cho hết đi còn gì!"

Sức của nó rõ mạnh hơn Seokjin, cố giành cái nồi ra cỡ nào cũng không lại nó không những vậy mà do hấp tấp tay anh quơ trúng phải thành nồi đang nóng khiến bàn tay đỏ lên một mảng. Theo phản xạ rụt tay lại, thấy anh như thế nó cũng quăng đi cái nồi trong tay mình chuyển sang cầm bàn tay bị bỏng của anh luống cuống cả lên.

"Làm sao đây Seokjin, tay anh bị bỏng mất rồi. Em xin lỗi, em không cố ý đâu Seokjin." 

Nhìn nó luống cuống sắp khóc đến nơi, anh cũng quên đi là mình đang rất tức giận. Nghĩ lại đây cũng là lần đầu tiên nó gọi tên anh, trước giờ nó cứ mở miệng ra là anh đẹp trai này anh đẹp trai nọ. Vì nó biết Seokjin thích được gọi như thế. 

"Tao không sao Jimin, xin lỗi vì lúc nãy đã nặng lời với mày nhưng mày biết đấy, nếu như tao về trễ thì sẽ thế nào mà phải không? Nó sẽ phát cháy, Jimin! Rồi mày sẽ bị thương mất. Hiểu không?" 

Nghe kìa, như thế này là anh Seokjin đang lo cho nó đúng không? Anh Seokjin đang quan tâm nó, anh Seokjin sợ nó chết. Ôi hạnh phúc quá đi mất!

Nó cười ngốc nhìn Seokjin rồi đắm chìm trong suy nghĩ của nó. Thoát ra khỏi suy nghĩ của mình nó ôm chặt Seokjin nhất bổng anh lên, mặt dụi dụi vào hõm cổ anh ôm đến phòng khách. Khuôn mặt mếu máo lúc nãy hoàn toàn biến mất rồi. 

"Em sẽ không chết, Seokjin. Jimin của anh sẽ không chết được đâu."

"Bỏ tao xuống Jimin!"

Sau khi được Jimin thoa thuốc lên tay, Seokjin liền lập tức gọi kêu người ta đến lắp camera khắp nhà để sau này nếu ở công ty anh vẫn có thể quan sát được hành động của nó lỡ có gì còn giải cứu kịp thời tránh tình trạng như hôm nay. 

Lúc lên giường chuẩn bị ngủ, Seokjin từ tủ đầu giường lấy ra cái điện thoại mới đưa cho nó. 

"Cho mày mượn, nếu có gì không biết hay gặp phải vấn đề gì thì phải gọi tao để hỏi biết không?" 

"Nhưng em có biết dùng nó đâu."

"Tao phải học bảng chữ cái mới biết chữ đấy Jimin. Cái gì không biết thì phải học chứ, xích lại đây." 

Trong căn phòng tối om chỉ phát ra ánh sáng duy nhất từ chiếc điện thoại trên tay Seokjin, đầu cả hai nằm gần lại nhau để xem được điện thoại dễ dàng hơn. Tay anh thao tác hướng dẫn nó cách dùng những thứ cơ bản trên điện thoại, được voi đòi tiên nó còn đòi anh chỉ cách để chơi game giết thời gian lúc chờ anh đi làm về. Chỉ nó chơi những trò đơn giản mà chính anh cũng bị cuống vào lúc nào không hay. 

"Haha anh ngốc quá, nó bắt được anh rồi."

"Nhiều chuyện! Mày không được dùng điện thoại nhiều quá, lúc dùng phải để xa điện thoại ra nếu không mắt mày sẽ bị cận đó."

"Vậy anh bị cận là do anh dí mắt vào điện thoại nhiều hả anh đẹp trai?"

"... Tao bị cận là do môi trường làm việc phải tiếp xúc quá nhiều với máy tính hiểu chưa? Bây giờ thì đi ngủ được rồi."

Tắt điện thoại bỏ ở tủ đầu giường, không lâu sau đó đã nghe được tiếng thở đều của Seokjin. Nó quay qua nhìn khuôn mặt anh lúc ngủ, anh đẹp trai của nó không lúc nào là ngừng đẹp. Nhịn không được mà ôm lấy anh, Seokjin chỉ ư một tiếng rồi tiếp tục trạng thái ngủ sâu. Nó khẽ cầm bàn tay bị bỏng của anh đưa lên miệng hôn nhẹ.

"Ngủ ngon, Seokjin của em." 

 Seokjin đã ngủ nên không thể thấy được gương mặt ngu ngơ thường ngày của Jimin đã không còn mà thay vào đó là ánh mắt của kẻ si mê khẽ cười ngắm nhìn anh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top