Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước đó, hai người thật ăn ý nhảy xuống xe, chẳng qua chiếc xe lại không ngừng lăn bánh.

Jiyeon muốn nhấc chiếc xe đạp đã biến dạng kia lên thì bị Hyomin ngăn cản.

"Cô bị thương"

Hyomin bình tĩnh chỉ vào ngón tay Jiyeon. Đúng vậy, vừa rồi lúc nhảy xuống bị trầy một chút, trên bộ đồ màu trắng nhuộm vết máu mờ nhạt.

"Không sao, vết thương nhỏ"

Jiyeon hơi ngượng nên bắt đầu gãi đầu, đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra trước khi bị "tai nạn xe cộ", khuôn mặt nhỏ nhắn của Jiyeon đỏ bừng, giống như một quả cà chua đáng yêu.

"Thế nhưng, kỹ thuật lái xe của cô..."

Hyomin dừng một chút, hơi châm biếm.

"Không tồi đấy!"

"Đó còn không phải bởi cô..."

Lời vừa ra miệng thì bỗng nhiên dừng lại.

"Tôi? Bởi vì tôi? Chuyện gì?"

Giọng nói của Jiyeon đột nhiên nhỏ lại gần như không nghe thấy.

"Còn không phải... Bởi vì... Cô ghé... Ghé vào... lưng tôi"

Hyomin nghe xong thì trước tiên là sửng sốt, sau đó ngồi trên mặt đất cười không ngừng khiến cho Jiyeon hoài nghi có phải Hyomin lạnh lạnh lùng lùng bị chuyện vừa rồi dọa điên rồi không.

''Cô... Không sao chứ?"

Jiyeon cẩn thận ngồi xổm bên cạnh nàng, cẩn thận hỏi thăm.

Hyomin cố gắng khống chế cảm giác cười ra nước mắt của mình, vỗ vai Jiyeon.

"Không có gì.. Chỉ là.. Cô... Rất..."

"Rất?"

"Rất e thẹn..."

Hyomin thở một hơi, nói hoàn chỉnh câu.

Jiyeon không khỏi gãi đầu. Ngây ngô cười theo Hyomin.

Tình yêu...

Đôi khi không kinh thiên động địa...

Nó luôn vào dịp ngươi không phòng bị...

Mà lặng lẽ tiến tới...

Khiến nhiều năm về sau, khi Hyomin lười biếng nằm trên giường, ngọ ngoạy trong lòng ngực ấm áp của Jiyeon đã có suy nghĩ như thế.

Kỳ nghỉ sắp hết, tất cả dường như trở lại bình thường, nhưng hai người vốn như hai đường thẳng song song lại đạm đạm giao nhau.

Jiyeon không hiểu, trong lần gặp nhau này đã xen lẫn một chút gì đó vui vẻ, hơi thở tình yêu như tới cùng mùa xuân, quấn quýt giữa hai người, xiết chặt, trói nhau cả đời. Mơ hồ, cảm giác mà Jiyeon thích cũng là tác phong của nàng.

Cô nghĩ mình khi còn sống chỉ cần sống một cuộc sống bình thường đạm mạc là tốt rồi.

Bất kể ở đâu, cô hy vọng mình chỉ là một thành viên trong biển người bình thường là tốt rồi. Nhưng thượng đế lại chơi một trò chơi với nàng, để cho giấc mơ được sống một cuộc sống bình thường của nàng khó mà thực hiện.

Ngày cuối trong kỳ nghỉ xuân, Jiyeon không thức dậy sớm mà lười biếng nằm trên ghế sofa, Tiểu Mini lếch cái bụng mập mạp của mình ghé vào bụng của Jiyeon tiếp tục mơ màng.

Kỳ nghỉ này, đại khái là kỳ nghỉ nóng nhất trong mấy năm nay?

Hyomin đã rời khỏi phòng từ rất sớm, mặc dù động tác rất nhẹ nhưng mình quen thức dậy sớm vẫn nghe được tiếng mở cửa của nàng. Sau đó không ngủ được nữa, lẳng lặng nhìn trần nhà xa lạ lại có chút quen thuộc, cuối cùng cũng có thời gian tĩnh tâm để tự hỏi lòng mình, bắt đầu từ chuyện xảy ra vào ban đêm kia cho tới mọi thứ, mọi thứ...

Nàng lãnh ngạo dưới ánh trăng...

Dưới lớp mặt nạ băng sơn kia là một cô gái hiền lành.

Thỉnh thoảng có mỉm cười...

Jiyeon ngồi dậy, thở phì phò từng hơi một, lồng ngực đập mạnh cho thấy lòng cô thấy bất an.

Mồ hôi lạnh buổi sớm thấm ướt lưng của cô, áo ngủ dính chặt lên lưng. Trí nhớ bắt đầu từ đêm bình an. Tất cả, tất cả, vì sao chỉ có mỗi nàng ta?

Sợ hãi, nỗi sợ từ trong đáy lòng.

Đây là tình yêu sao? Có lẽ phải, bởi vì nó đã thổi tung lớp bụi trên cánh cửa nằm sâu trong lòng của mình, đó là góc sâu nhất, là sự yếu đuối mà trong tiềm thức muốn bảo hộ, mọi thứ đều có thể thương tổn nó, cái cảm giác đau đớn khắc cốt ghi tâm ấy, không bao giờ muốn cảm nhận nữa.

Không vui vẻ, Jiyeon chỉ cảm thấy sợ hãi.

Trong trí nhớ của nàng.

Yêu...

Là gánh nặng.

Không thể bỏ xuống.

Rất nặng.

Khiến cho người ta thở không ra hơi...

Jiyeon đưa tay ôm Tiểu Mini nãy giờ im lặng ngồi xổm bên ghế sofa nhìn chằm chằm vào nàng, ẵm nó ôm vào lòng, cúi đầu, nói với nó, hoặc như đang tự nhủ...

"Có lẽ, đến lúc rời khỏi rồi"

Thế nhưng, luyến tiếc nàng.

Nghĩ vậy, Jiyeon có hơi thương cảm, nhưng nhất định phải quyết liệt.

"Thiên hạ không có buổi tiệc nào mà không tàn"

Trước khi Jiyeon đẩy cửa phòng sách của Hyojoon đã đã có suy nghĩ như thế trong lòng.

Lễ phép gõ cửa, sau khi đi tới phòng sách thì trước mắt Jiyeon là tình huống mà cô chưa từng nhìn thấy lần nào. Khuôn mặt của Hyojoon không vui vẻ tươi cười như ngày thường mà cau mày đi tới đi lui trong phòng, Eunjung ngồi ở trên ghế sofa thì kiên nghị, ánh mắt theo dõi Hyojoon, hai người trong phòng không nói gì cả, nhưng từ máu tươi không ngừng chảy ra từ cánh tay phải của Eunjung cùng khuôn mặt nhợt nhạt của hắn đã nói rõ.

Trái tim của Jiyeon bỗng thấy nặng như rơi xuống đáy cốc, đột nhiên có hơi khó thở. Không biết tại sao trong lòng nàng chỉ có một phản ứng... Người đó gặp chuyện!

Nếu như mỗi sinh mệnh khi sinh ra đều đã có một kiếp nạn cần trải qua thì lần này hẳn là kiếp nạn lớn nhất trong hai mươi năm sinh tồn của Jiyeon.

Không còn rõ quá trình, Jiyeon chỉ nhớ nước mắt không biết vì sao lại chảy ra từ khóe mắt, không có bất cứ báo hiệu nào trước, cứ như vậy mà lẳng lặng đứng đó, nước mắt trong veo lăn trên khuôn mặt tuấn mỹ của cô.

Đã rất nhiều năm không khóc.

Đã quên cái cảm giác đau lòng này.

Lúc này, cảm giác đau đớn lại lần nữa đâm sâu vào trái tim của Jiyeon sau nhiều năm.

Ở trong mộng, mình có một cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, ôn nhu cùng đau đớn.

Rất nhiều lần, đều nằm mơ thấy giấc mộng như thế.

Trong lúc lơ đãng...

Có một bóng người cùng mình đi dạo dưới cơn mưa phùn mát mẻ...

Nắm lấy tay của mình cùng nhau ngắm trăng.

Cuối cùng...

Làm bạn với mình cho tới lúc già.

Cùng nhau trải qua những ngày tháng xinh đẹp.

Cùng nhau cảm nhận sự tươi đẹp của tự nhiên.

Cứ thế...

Lẳng lặng ngồi ở đó.

Không suy nghĩ bất cứ điều gì.

Chỉ nghĩ tới mỗi mình nàng.

Bóng người đó từ từ trở nên rõ ràng, nhưng không phải người mà nàng nghĩ, mà là một nàng khác.

"Trái tim... Ngươi trách ta chứ?"

"Yeonnie... Chăm sóc mình cho tốt... Phải sống thật vui vẻ"

Bóng người từ từ biến mất, một bóng người khác từ từ trở nên rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top