Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mảnh Ghép

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''Minnie này, chị biết gì không?''

Jiyeon ngồi tựa vào tường, lưng áo ướt nhẹp vì dầm mưa, Hyomin thì ngồi cạnh cô, quần áo nàng cũng lấm tấm vài giọt nước. Sợ nàng sẽ cảm lạnh nên cô vội cởi áo khoác của mình ra, trùm lên người nàng, nếu không ngày mai nàng sẽ bệnh và không đi làm được mất.

Nghe cô hỏi, nàng ngơ ngác tròn mắt nhìn cô.

''Hửm?''

Jiyeon mỉm cười, đầu ngả ra sau, mắt nhắm nghiền, khẽ cảm nhận chút mùi vị gió và mưa lành lạnh.

Giọng nói trầm thấp của cô êm đềm vang lên đều đều theo nhịp mưa rơi.

''Chị chính là mảnh ghép cuối cùng của em''

Nghe có vẻ khó hiểu quá, nàng nghiêng đầu, đôi mày đen chau lại.

''Mảnh ghép? Là sao Yeonnie?"

Jiyeon đưa tay cốc nhẹ đầu nàng.

''Chị thật không biết hay giả vờ đây?''

Nàng xoa xoa đầu, bĩu môi với cô.

"Không biết mới hỏi chứ, làm như người ta ngốc lắm a''

Cô phì cười.

''Thì ngốc nên mới không hiểu đó''

Nàng không thích bị gọi là "ngốc", cách gọi đó làm nàng trông như trẻ con mà nàng thì không muốn bị xem là trẻ con a.

Hai tay đấm thùm thụp vào vai cô, tỏ ý không đồng lòng, còn cô thì chỉ ha hả cười hệt như bị cù léc chứ chẳng phải bị đánh.

"Chị không thích, em không được gọi chị là ngốc a''

''Rồi rồi, không gọi ngốc nữa, gọi ngố nha''

"Không được''

''Vậy gọi gì đây?''

''Sunyoung''

Lần nữa, cô ngả nghiêng cười.

Và nàng lại đánh cô, mặt đỏ ửng cả lên.

''Nghe còn con nít hơn cả ngốc''

''Kệ chị, muốn xem chị là con nít thì chỉ được gọi là Sunyoung a''

Nàng khoanh tay trước ngực, mặt giận dỗi nhìn đáng yêu hẳn ra.

Jiyeon bặm môi, nhéo má nàng, khiến nàng la oai oái.

''Dù chị là ngốc hay là Sunyoung thì em cũng yêu thôi''

''Hứ, đồ dẻo miệng''

''Không dẻo miệng, em nói thật lòng mà''

"Không tin''

"Sao mới tin?''

''Không biết''

Nàng còn chưa kịp phản ứng thì môi cô đã chiếm lấy môi nàng.

''Thế này đã tin chưa?''

Cô buông dở nụ hôn nhẹ ấy, nhìn mặt nàng xấu hổ, cô thấy thích thú với cô gái này ghê.

Nàng ngại ngùng, cúi đầu rúc vào ngực cô, lí nhí.

"Tin rồi...''

Ôi...

Có chồng nào lại không cưng vợ khi nhìn thấy cái biểu cảm hết sức đáng yêu này chứ?

Nhìn nàng thật nhỏ bé, thật ngơ ngác, thật ngốc, giống như nếu không có Jiyeon, nàng sẽ chơ vơ, nàng sẽ lạc lỏng giữa thế giới rộng lớn này vậy.

Jiyeon vòng tay, ôm lấy lưng nàng mà vỗ nhè nhẹ.

''Em biết chị sẽ tin mà''

Chợt nàng nhớ ra câu hỏi lúc nãy mà Jiyeon chưa giải thích, liền ngước đầu lên hỏi nhỏ.

''Yeonnie, em nói chị là mảnh ghép là sao vậy?''

Cô vẫn vỗ lưng nàng, miệng mỉm cười, cúi xuống thơm lên má nàng một cái.

''Chị không hiểu thật sao?''

Nàng gật gật đầu.

''Chị biết bộ xếp hình chứ? Nếu nó thiếu đi một miếng nhỏ thôi, cũng sẽ khiến bức tranh ấy trở nên không hoàn mĩ, lại trông rất xấu nữa''

"Ơ... Vậy chị liên quan gì chứ?''

"Nói vậy mà chị còn không hiểu sao?''

Nàng lắc đầu.

"Thì em chính là bộ xếp hình thiếu mất một mảnh và chị chính là mảnh ghép mà em còn thiếu. Như thế có nghĩa là em sẽ không bao giờ có được như ngày hôm nay nếu thiếu chị, giống như bức tranh tuyệt đẹp kia sẽ không bao giờ được xem là hoàn mĩ khi thiếu mất một mảnh ghép vậy''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top