Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nhạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thời gian thật lạ, Yeonnie nhỉ?''

"Sao lại lạ?''

"Ừm thì chẳng bao giờ là đủ để chị có thể bên cạnh em, cùng em làm những thứ như bao người yêu khác. Lúc nào cũng phải xa em không nhiều thì ít, lại chỉ khi đêm xuống, chúng ta mới có một chút thời gian nằm với nhau thế này thôi''

Jiyeon cốc nhẹ vào trán Hyomin, cô choàng tay qua cổ nàng mà kéo nàng rúc sâu vào ngực mình để nàng có thể cảm nhận hơi ấm yêu thương ngay lúc này mà cô đang dành cho nàng. Một loại yêu thương không thể bị thay thể bởi loại yêu thương khác, chân thành và mãnh liệt.

"Yeonnie này, liệu sau này xuất hiện một người đẹp hơn chị, giỏi hơn em, tài năng hơn chị và người đó cũng thích em thì em có đáp trả tình cảm của người ta không?"

Nàng ngước nhìn cô, đôi mắt long lanh như mặt hồ phẳng lặng có ánh trăng phản chiếu, mở to tròn và đợi chờ một câu trả lời.

Jiyeon mỉm cười.

Hóa ra người phụ nữ luôn ra vẻ chính chắn và quyến rũ trước bao người lại có những lúc ngốc nghếch thế này sao? Thật khiến người khác chỉ muốn cắn cho một cái.

''Chị có bị ngốc không đấy? Park Jiyeon sinh ra là dành cho Park Hyomin thôi. Nếu có một người hơn chị mọi thứ đến tỏ tình với em thì em cũng chỉ trả lời rằng Park Jiyeon này đã là của người khác rồi''

"Thật không?''

"Chị không tin sao?''

"Ơ.... Sao cứ hỏi ngược lại chị mãi vậy...''

"Haha... Ai bảo chị ngốc quá chi...''

''Hừ...''

Nàng phồng má giận dỗi, quay mặt sang bên kia, không thèm chơi với Park Jiyeon xấu xa nữa. Người ta thông minh thế, mà hết bảo người ta ngốc rồi tới ngố. Ơ mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, chắc là nàng ngốc thật nên mới bị tên Park Jiyeon kia dụ dỗ dễ dàng vậy chứ. Dù sao cũng phải công nhận, người dụ dỗ nàng vào lưới tình cũng có mỗi Park Jiyeon thôi, ngoài ra những người kia thì nàng chỉ xem như vết nứt trên tường, chẳng đáng để bận tâm đến.

Jiyeon phì cười. Xem kìa, thật ra nàng là ngốc nên mới hành động thế này, vậy mà còn giận ngược lại cơ đấy, chưa phạt nàng cái tội hỏi linh tinh kia kìa.

''Minnie, em biết lỗi rồi, không bảo chị ngốc nữa, gọi là ngố thôi nha~''

Jiyeon vỗ vỗ vai nàng, miệng cười cười nhưng giọng nói lại làm ra vẻ rất tội nghiệp.

Nhưng như đã nói ở trên...

Park Hyomin ai dụ cũng không được, chỉ mỗi có Park Jiyeon là làm được. Vậy nên chỉ cần một câu năn nỉ ngọt ngào của Jiyeon thôi, cũng đủ làm trái tim tưởng chừng sắt đá kia trở nên tan chảy.

Thế là nàng quay lại với Jiyeon, dù mặt vẫn tỏ ra còn giận lắm nhưng trong lòng thì sắp nguội mất tiêu rồi.

"Còn dám bảo chị ngốc không?''

"Dạ không, không dám, tiểu nhân sợ rồi ạ, xin tiểu thư bớt nóng a ~"

"Hứ, chỉ giỏi chọc người ta là giỏi, ngoài ra cũng vô dụng cả thôi''

"Ây da, tiểu thư không được nói như vậy nha, tiểu nhân ngoài chọc tiểu thư giận ra còn biết làm cái khác nữa đây a~''

"Vậy làm cái khác là cái gì?"

Nàng nhướn mày ra vẻ thách thức, nhưng nàng lầm rồi, nàng đang thách thức một con khủng long cấp cao đói mồi, mà loại khủng long này thật sự nguy hiểm nha.

"Là ăn chị đó~''

Trên thế gian này, dù thích hay không thích, dù muốn hay không muốn, yêu thương vẫn là thứ Hyomin cần và hạnh phúc là điều mà nàng mong muốn khi ở cạnh Jiyeon. Dù có phải trả giá, phải đánh đổi, nhưng những mất mát dù lớn đến đâu, dù nhiều mức nào, chỉ cần Jiyeon còn tin và bên cạnh nàng thì nàng dám chắc chắn tình yêu của nàng là bất di bất dịch.

Vĩnh cửu và mãi mãi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top