Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ốm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay cô ngốc ấy lại bệnh.

Tội cho Jiyeon phải lặn lội từ công ty rất xa, bỏ cả đống việc đang chờ đợi, chỉ để về nhà chăm sóc cho nàng.

Câu cuối cùng mà cô nghe được từ thư ký.

"Vợ của Chủ tịch đang bệnh ở nhà rồi, cô ấy vừa gọi điện bảo Chủ tịch đừng lo lắng"

Sau khi nghe xong câu nói ấy thì cô đã phóng như bay xuống gara lấy xe chạy mất.

Đã bảo người ta đừng lo lắng, mà gọi điện kiểu đấy thì không lo sao được?

Park Hyomin đúng là ngốc.

Báo hại Park Jiyeon này chẳng yên lòng được phút giây nào, cứ hở ra là nghĩ ngay đến nàng, cũng bởi nàng chẳng lo được cho bản thân, chỉ giỏi nghĩ cho người khác.

Mới tuần trước đây thôi, cảm lạnh phải nằm ở nhà, ấy vậy mà Jiyeon vừa tan làm về đến nhà thì thấy nàng đang phụ giúp bà hàng xóm khiêng đồ gì đấy.

Thế là Jiyeon mắng cho nàng một trận.

Không biết hôm nay thì sao?

Jiyeon nóng lòng muốn gặp cô ngay.

Xe đỗ trước căn biệt thự...

Cô xách trên tay hộp cháo nóng hổi, lên đến phòng nàng thì chẳng thấy người đâu, chỉ có tivi đang mở đó.

''Đi đâu rồi?"

Jiyeon lầm bầm, chợt nghe dưới bếp có tiếng lục đục, cô liền chạy vội xuống lầu.

Trong nhà bếp...

Hyomin đang loay hoay pha cafe...

Thế có điên không chứ?

"Yah... Minnie, ai cho chị xuống bếp? Sao không lo nằm nghỉ đi chứ, em đã dặn bao lần rồi, bệnh thì phải nằm im không được động đến cái gì rồi mà..."

Hyomin quay mặt lại thì nhận được nét mặt nóng giận của Jiyeon, nàng liền mỉm cười trưng ra bộ mặt vô tội quen thuộc, coi như hên thì Jiyeon bỏ qua, xui thì lại bị mắng tiếp.

Lúc nào cũng thế...

"Chị cười cái gì? Bực bội..."

Mặt Jiyeon xụ xuống, để mạnh hộp cháo lên bàn, đang tính bước ra ngoài sofa thì có vòng tay nào đó siết chặt lưng cô.

Một cái ôm từ phía sau...

"Chị chỉ muốn làm gì đó cho em thôi mà, chỉ là một tách cafe thôi, đừng giận chị mà..."

Lại giọng nói ấy, lại cái ôm quen thuộc ấy.

Mỗi lần Jiyeon không vui, Hyomin lại ôm cô như thế, thì thầm âm điệu nhẹ nhàng bên tai cô. Thử hỏi có người chồng nào mà không xiêu lòng trước hành động này đây?

"Được rồi, em không giận chị, nhưng sức khỏe của chị là quan trọng nhất, chị phải mau khỏe nữa chứ, sao cứ nghĩ cho người khác mãi vậy? Chị lo cho bản thân mình kia kìa, đồ ngốc..."

Cô dí ngón trỏ vào trán nàng.

Hyomin chu môi lên hết sức dễ thương.

"Ngốc gì chứ? Em mới ngốc ấy, chị là đồ đáng yêu, em mới là đồ ngốc a"

"Còn nói nữa hả? Mau lên phòng nằm cho em rồi em đem cháo lên cho chị ăn"

"Không chịu a~"

Hyomin ôm chầm lấy cô, dụi dụi đầu vào ngực cô nhõng nhẽo.

"Chị muốn gì đây?"

"Hôn chị cái đi rồi chị mới đi a"

Cô gái của cô là thế, không biểu đạt như người bình thường được mà.

Ngày nào Hyomin mà cũng đáng yêu thế thì Jiyeon này biết sống sao đây?

Chụt...

Jiyeon hôn nhẹ lên môi nàng, miệng mỉm cười hạnh phúc.

Hyomin được hôn rồi mới chịu ngoan ngoãn quay trở lên phòng.

Mình cô dưới bếp, vừa trút cháo ra tô, miệng cứ cười mãi, đến nổi muốn sái cả quai hàm.

"Minnie, chị ăn đi"

Jiyeon đặt tô cháo lên bàn.

"Em đút cho chị đi, chị đang xem phim a~"

"Được rồi, chị là số 1, nói gì em cũng nghe a~''

"Đúng rồi, em biết điều đó, hehe..."

"Yah, chị nói gì đó?"

Giọng cười của Hyomin vang dội cả căn phòng...

Và cô thích thế...

Thích nhìn cô gái của cô cười nhiều như thế, nói chuyện với cô, bên cạnh cô vui vẻ cả ngày, cho dù có phải bỏ lỡ thời gian quý báu, chỉ cần được bên cạnh người con gái này, thì bỏ phí bao nhiêu cũng được.

Bởi Hyomin của cô đáng giá hơn thời gian, vô giá với mọi thứ trên đời này.

"Yeonnie ơi... "

"Hửm?"

"Em sẽ luôn yêu thương, luôn bên cạnh chị chứ?"

"Tất nhiên rồi, chị hỏi gì ngốc vậy?"

"Kệ chị a"

"Chị ngủ đi, trễ rồi a, chị không định để em ngủ sao?"

"Không cho em ngủ, để chị ngủ rồi em mới được ngủ a"

"..."

"Sao hả?"

"Tuân lệnh vợ yêu''

Ôm nàng trong vòng tay.

Tuy đêm lạnh đến cóng người, nhưng sao nơi đây tuy chỉ có hai người thôi mà lại ấm thế nhỉ?

Đơn giản là vì...

Họ có nhau.

Mãi mãi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top