Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. I hate you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh không đáng có hình
dung tôi trong tâm trí
Anh không đáng giữ ký ức
về tôi trong lồng ngực"

/ / /


Trên đời này Kang Seungyoon ghét nhất là Song Mino.

Thật ấy, giống như hiện tại khi đang ngồi trên giường với cổ tay sưng đỏ, khớp xương chân bị vặn trật, nửa người dưới đau tới muốn chết đi Seungyoon lại càng ghét cái tên đó hơn nữa.

Mắc cái gì cậu luôn phải đối mặt với đồ khốn này vậy. Từ nhỏ đến lớn nhà gần nhau thì thôi, Song Mino còn cái gì cũng tranh với cậu.

Lúc nhỏ mới biết đi biết nói, Song Mino tranh với cậu một cái xích đu.

Lớn một chút, đi học rồi Song Mino lại tranh với cậu một chỗ trong đội văn nghệ.

Sau đó vào cấp hai, bắt đầu biết để ý bạn khác giới, Song Mino luôn nhè ngay bạn nữ Seungyoon thích mà tán tỉnh.

Tới cấp ba muốn tranh một ghế cuối vào hội học sinh cũng phải thông qua hắn.

Hồi nhỏ không hiểu, Seungyoon nghĩ đây toàn là vô tình. Vô tình nên hai đứa cùng thích một cái xích đu, vô tình hai đứa cùng thích diễn văn nghệ, vô tình có gu bạn gái giống nhau, nhưng tới năm cấp ba, khi Mino chuyển nhà đi, tưởng đã yên ổn thì đột nhiên đồ khốn kia trở chứng. Tới đó Seungyoon mới xác định được là Mino ghét cậu, bởi con mẹ nó tới một chức nhỏ trong hội học sinh mà cũng tranh, trong khi hắn còn chẳng thích thú gì làm cán sự. Có phải hắn ta từ nhỏ đã ghét Seungyoon, nên cậu muốn cái gì thì liền giành cái đó có phải không?

Ít nhất Seungyoon không hiền. Từ bé đã muốn gì thì cậu luôn cố giành cho được, nếu không cũng hết sức tranh đấu. Nhưng Seungyoon xui một cái là sinh sau Mino mười tháng, điềm nhiên nhỏ hơn hắn một tuổi. Sức yếu thì thôi, nhà giàu ngang nhau thì thôi, nhưng sinh ra trời phú Mino có gương mặt đẹp trai hơn hẳn nên cái gì mọi người cũng ưu ái cho hắn trước, khiến cho cả một khoảng ký ức tốt đẹp thời thơ ấu Seungyoon luôn bị ai đó phá hỏng.

Trừ xích đu bị Seungyoon làm hư, thì chân trong đội văn nghệ, chức nhỏ trong hội học sinh, thậm chí tới bạn gái, cậu đều bị Mino cướp mất. Mà phải chi hắn cướp vì yêu thích, nhận lấy rồi tự mình chu toàn hết cậu không tức, đây toàn giành xong bỏ xó, làm Seungyoon từ bé đến lớn ghi hận không thôi.

Bởi vậy đừng nói sao từ lúc vào lớp mười, sau cuộc chiến vào hội học sinh thì Seungyoon trở thành học sinh cá biệt.

Không phải do thành tích cậu kém, mà vì luôn được nêu tên trước toàn trường tội danh đánh nhau với Song Mino.

À không, tên trên giấy tờ là Song Minho. Đây là do từ bé Seungyoon gọi mãi thành quen, cũng ghét cái tên này tới cực điểm.

Nên kéo tới đánh nhau không ít lần. Thời cấp ba, mười vụ thì hết chín vụ phải nhờ tới bạn bè trong trường can thiệp, thầy cô lúc kỷ luật chỉ tiếc đây là hai thằng công tử có ba mẹ là mạnh thường quân lớn, không thể đuổi, chứ không hai đứa cũng không thể an toàn tốt nghiệp.

Về mặt này, Seungyoon thì có võ, Mino thì có sức, lần nào đập xong hai đứa mình mẩy cũng ê ẩm, lại giống như Mino càng đánh càng nghiện. Không có gì cũng chọc ghẹo tới bao giờ Seungyoon động thủ với hắn thì thôi.

Seungyoon còn nhớ đến tận hôm Mino tốt nghiệp, mình đã cố tránh mặt còn bị Mino tới khiêu khích, nói công tử bột từ nay mất cơ hội đánh nhau, hết làm bad boy coi chừng con gái trong trường không để ý tới cậu nữa.

Vốn dĩ Seungyoon định nhịn, không nghĩ lời Mino sẽ ảnh hưởng cậu tới vậy.

Cậu cần đánh nhau với hắn để lấy hình tượng chắc, là hắn chọc cậu trước. Luôn luôn như vậy, là hắn bảo cậu ốm yếu, không thì mọt sách, hoặc là lẻo khoẻo không làm gì được.

Mọt sách ốm yếu lẻo khoẻo cũng có thể đập Mino một trận ra trò, nếu không phải khi nhỏ hắn luôn chọc phá cậu thì Seungyoon không đòi đi học taekwondo để làm gì.

Bởi thế hôm đó Seungyoon cho Mino nứt hai cái xương sườn, đổi lại cổ tay chính mình bị trật khớp nghiêm trọng. Hôm cuối cùng trước khi nghỉ rồi hai đứa còn bị mời phụ huynh, làm thầy cô trong trường cảm thấy nghề nghiệp của họ thực sự quá khổ.

Đau tay là nhẹ, cái mệt chính là Seungyoon mắc câu của Mino, dẫn đến bao nhiêu khốn khó của cậu sau năm mười bảy tuổi.

Phải nói Song Mino tuy rất thích chọc ghẹo Seungyoon nhưng thành tích luôn không tồi, so với Seungyoon hơi nhỉnh một chút. Từ trước giờ Mino chưa từng mang thành tích ra trêu Seungyoon, vậy mà lần đó hắn làm, hắn nói chúng ta thực lực ngang bằng, nhưng chưa từng học cùng khối nên không biết đầu óc ai hơn. Không bằng đánh cược một cái đi, cược chuyện Seungyoon vào đại học quốc gia. Lấy điểm đầu vào làm mốc, nếu Seungyoon hơn điểm hắn thì Mino thừa nhận cậu thông minh hơn.

Vào đại học quốc gia, tuy chệch với trường dự định của cậu, song tính ra không khó. Lấy sức học của Seungyoon mà nói là có thể. Cậu có thiên phú thông minh, nhưng chưa bao giờ học hết mức (đương nhiên, Mino gọi cậu là mọt sách, cậu càng tránh thành giống như hắn nói), tới thời điểm đó là lần đầu tiên dồn sức. Cậu vốn nghĩ đợi Mino rời trường thì ung dung hưởng thụ cuộc sống học đường không ai chọc phá, còn có thể quen bạn gái, nhưng bị một lời này của hắn khích tới khó chịu, Seungyoon đành dồn sức học. Năm đó lúc trải qua không thấy gì, giờ nghĩ lại thấy kỳ thực rất khổ. Học nhiều, chơi ít, không quen ai. Đổi lại sau khi Mino tốt nghiệp, không chỉ Seungyoon thoát được danh học sinh cá biệt, lại còn dễ dàng ngồi vào ghế hội trưởng hội học sinh, thành tích leo lên đầu khối. Cuối năm cậu đi thi dù gặp đề khó, vẫn hơn Mino năm trước tới tận một điểm rưỡi.

Seungyoon mười tám tuổi, thi xong đơn thuần nghĩ từ giờ có thể dương dương tự đắc, hóa ra tới lúc nhập học mới biết chính mình bị Mino lừa.

Hắn lừa cậu, chơi luôn trên cơ cậu không chỉ một chút. Mino năm đó đón Seungyoon đến trường lần đầu tiên bằng một cái nhếch môi thật đểu, giống như nói để xem cuộc sống đại học này tôi hành hạ cậu thế nào.

Tới lúc đó Seungyoon mới hiểu hắn dùng mấy lời kia khích tướng, cuối năm xem kết quả gật đầu nói được rồi tôi thua, đầu lại năm cười khẩy nói thằng nhóc này quả nhiên dễ dụ, đi đâu không đi lại cố sống chết đâm đầu vào địa bàn của mình.

Có lẽ vì từ nhỏ đến lớn cùng sở thích, nên khi chọn ngành Seungyoon cũng chọn giống hắn, vào khoa thiết kế. Thành đàn anh cùng ngành, thường va chạm, có phải Mino sẽ càng dễ dàng hành hạ cậu hơn hay không?

Cái đó Seungyoon không biết, chỉ biết từ lúc vào đây cuộc sống của cậu ngoài tiếp tục đập nhau với hắn rồi mang thương tích về nhà, thì chính là sự xa lánh của hơn phân nửa đám nữ sinh cùng khóa. Ai bảo mỗi lần va chạm, Seungyoon đều không khoan nhượng đánh gương mặt đẹp trai của Mino tới đầy vết xanh tím.

Đã ghét người đánh hot boy của trường thì thôi. Nữ sinh đại học còn không giống trẻ con cấp hai cấp ba thích hình tượng bad boy, bọn họ không muốn dính vào rắc rối, nên Seungyoon nguyên một năm đầu không có nổi một cô bạn là nữ chứ đừng nói bạn gái.

Bất quá cậu vẫn có một gương mặt dễ coi, là nhờ ơn Mino không bao giờ đánh vào mặt, nên bảo Seungyoon ra ngoài kiếm vài em gái an ủi lúc đêm tối cũng không phải không thể. Ngược lại là khác, tuy quảng giao Seungyoon không bằng hắn, nhưng số người thích cậu bên ngoài trường vẫn có đầy.

Qua năm hai, Seungyoon quen với môi trường đại học, mối quan hệ tăng rất nhiều, tiếp xúc với Mino giảm tới mức tối thiểu dẫn tới tai tiếng cũng giảm. Tân sinh viên vào khoa lần đầu tiên nếu không để ý Mino thì nhất định sẽ bị vẻ ngoài của Seungyoon mê hoặc. Ai bảo da cậu trắng như thế, mặt dễ coi như thế, lúc không đánh nhau còn cười tương đối đẹp.

Mino không vừa lòng cũng đành nhịn thôi, Seungyoon mặc hắn chọc thì chọc, cậu không đánh hắn, không làm gì, hắn không thể ra tay đánh cậu trước.

Tính ra từ đầu đã là kiểu khiêu khích một phía, động thủ phía kia. Chuyện nhỏ này nếu Seungyoon hiểu được sớm chút đã tránh được nhiều phiền toái. Chỉ là cậu từ nhỏ quen được cưng chiều, ở nhà không ai dám làm phật ý, ra ngoài bị trêu tức vậy chịu làm sao được. Bất quá Seungyoon đã gần hai mươi, không trưởng thành thì suy nghĩ cũng chín chắn hơn ít nhiều, biết nhịn, biết bỏ qua. Thực sự muốn yên ổn hưởng thụ cuộc sống sinh viên không bị Mino quấy rầy.

Chỉ có duy nhất một việc, là Seungyoon nếu quen con gái trong trường thì tiếp tục bị Mino giành. Đây là hắn thị uy với cậu đúng không? Thế thì kệ hắn, Seungyoon cứ làm như không biết là được. Con gái thích cậu không thiếu, mắc gì phải giành với hắn chi mệt đầu, dù gì cũng không phải đối tượng kết hôn tương lai.

Vốn dĩ chuyện cậu với Mino tưởng tới đây là xong, khi Seungyoon học được cách kềm chế, nhưng mà không phải. Tính ra bản thân cậu cũng không ngờ người bạn cùng khóa mời mình dự party cuối năm là em họ Mino, nên buổi tiệc cũng sẽ có hắn.

Suốt một đêm Mino nhìn mình Seungyoon đều bỏ qua, nhưng cậu bỏ không có nghĩa hắn cũng thế. Mino lúc uống say rồi thì qua chỗ cậu nói linh tinh, lảm nhảm cái gì là cậu hèn nhát, nửa năm trốn tránh không dám đối mặt với hắn.

Seungyoon bị Mino phả hơi rượu vào mặt cảm thấy buồn nôn, muốn tránh xa, thế mà hắn không buông, còn kéo Seungyoon lên lầu. Thề căn biệt thự này lớn không thua gì nhà ông nội cậu, tiệc vừa to vừa đông nên Seungyoon có bị lôi đi cũng không có ai biết.

Bớt giỡn, Mino nghĩ cậu là cái gì, muốn lôi đi đâu là đi? Seungyoon đã nhịn cả tối bây giờ phản kháng, giật tay lại, nhưng không hiểu sao Mino lúc say càng mạnh hơn bình thường. Hắn nắm tay cậu, tự tiện kéo Seungyoon vào một dãy hành lang nằm xa nơi tổ chức tiệc, đẩy cậu vào một căn phòng tối đen. Ban đầu đây là chỗ quái nào Seungyoon không hề biết. Nhưng thề với trời khi lưng được mặt đệm mềm mại đỡ lấy, ngẩng lên thấy Mino bao lấy khoảng không trên người. Seungyoon đã có một thoáng bị suy nghĩ trong đầu mình làm cho nổi da gà.

Không phải vậy chứ? Seungyoon cắn môi. Cậu muốn thoát ra khỏi chỗ này thật nhanh, song càng muốn đi thì càng bị giữ chặt. Mino không tỉnh táo dùng ánh mắt của người say nhìn cậu, dùng đôi mắt đen thẳm xuyên qua tâm trí cậu, giống như biết Seungyoon ghét hắn, lại càng cưỡng ép Seungyoon tiếp nhận mình.

Khi Mino xé rách áo cậu, Seungyoon vẫn muốn phủ định, cậu muốn nghĩ hắn chỉ đang chọc cậu thôi. Nhưng lúc Mino vừa hôn vừa lột bỏ những thứ cuối cùng trên cơ thể cậu, Seungyoon mới thực sự hiểu được hắn sắp hủy hoại mình, còn hủy hoại tự tôn rất nhiều năm chưa ai dám đụng tới của Seungyoon.

Con mẹ nó đau thật chứ. Đau nhất không phải lúc Mino cắn cậu, cũng không phải lúc hắn khóa chặt tay cậu, hay vặn trật khớp cổ chân cậu, mà là lúc cưỡng chế, ép buộc cơ thể Seungyoon tiếp nhận hắn. Khiến cho Seungyoon lờ mờ nhận thức được, từ trước đến giờ đánh nhau đều là Mino nhường cậu. Nếu không vì sao dùng hết sức rồi Seungyoon vẫn không giành nổi chút ưu thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn tàn phá cơ thể cậu, bẻ gãy phòng tuyến cuối cùng của cậu, chiếm đoạt cậu.

Đêm dài trôi qua, một Mino bị rượu làm cho mờ mắt không đếm được hắn hủy hoại cậu bao nhiêu lần, một Seungyoon đau tới hít thở không thông, ngất đi rồi bị làm đến tỉnh cũng không đếm nổi. Chỉ có sáng tiếp theo, Seungyoon khi dậy mới hoàn toàn nhận thức được cái giường bị hai người lăn qua lăn lại cả đêm có mấy phần kinh tởm. Đâu là máu, đâu là tinh dịch, đâu là mấy chỗ bị hắn hành hạ, mà đau nhất hiện tại là cổ chân sưng tấy, trật khớp lúc Mino nhận ra cậu muốn chạy.

Mẹ nó, bị đánh thì thôi đi, bị bắt nạt thì thôi đi, đây lại còn... mà Seungyoon tức nhất là không hiểu mình sai chỗ nào. Tại sao phải là cậu, từ nhỏ giờ trừ một lần Seungyoon phá hỏng xích đu, Mino không chơi được nữa thì cậu làm cái gì hắn. Sao hắn phải ghét cậu, muốn hành hạ cậu tới vậy, còn làm ra chuyện này. Do hắn không vừa mắt cậu, hay là trời sinh thiên địch, định mệnh an bài bọn họ phải hận nhau tới chết?

Seungyoon không biết cậu đã mặc lại quần áo với cổ chân đau thế nào. Cũng không biết khi xuống lầu có bao nhiêu người nhìn mình kỳ quái, chỉ biết mối hận này, từ hôm nay cậu ghi khắc trong lòng. Con mẹ nó từ nhỏ tới giờ Seungyoon chưa bao giờ chửi thề, chỉ riêng hôm nay cậu phá lệ. Đã nhịn không đánh đồ khốn ngủ mê man bên cạnh vì tay cậu đau, giờ chửi thề cũng nhịn thì cậu không còn là người nữa mất.

Ra khỏi đó, Seungyoon tự nhìn lại mình, thân thể rách nát, quần áo cũng vậy, thứ duy nhất trên người còn nguyên vẹn là cái điện thoại.

Lúc tài xế đến đúng địa chỉ đón cậu vào xe xong thì cũng vừa vặn Seungyoon ngất xỉu.

Không ngất mới lạ, cơn đau từ trên xuống dưới lại thêm chỗ thịt máu lẫn lộn nơi khó nói hành hạ, Seungyoon đau tới thở cũng không nổi. Lúc tỉnh dậy đã thấy mình nằm ở trên giường, thực may là quần áo dù bẩn vẫn còn nguyên trên người, không ai thay hộ.

Cái chuyện này Seungyoon đâu thể nói ra ngoài, thật may gia nhân cũng biết tính thiếu gia ghét bị đụng vào người, ngày trước thương tích đầy mình đều là tự cậu xử lý, nên không có ai biết.

Trước hết Seungyoon phải dưỡng cho hết cổ chân đau này, sau đó mới có thể nghiêm túc hỏi tội Song Mino.

Chỉ là ở thời điểm đó, lúc máu nóng tràn lên đầu Seungyoon không thể biết vết thương trên chân cậu là rạn xương nghiêm trọng, đợi nó lành hẳn phải mất tám tuần, càng không biết thể trạng bản thân hai tháng tiếp theo, đã không còn ngang sức đánh Song Mino được nữa.

Thế thì đã sao, Seungyoon vẫn định gặp người thì đập trước rồi tính sau.

Nên ngày đầu của tuần thứ chín là lần duy nhất Song Mino không chọc ghẹo mà vẫn bị Seungyoon động thủ đánh tới mức về nhà thân sinh nhìn còn không ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top