Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Yesterday

Tôi từng sống ở Onipus khi còn là một thằng nhóc 3 tuổi. Hồi đó, tôi hay sang nhà hàng xóm "ở tạm", vì cha mẹ tôi quá bận bịu với đống công việc bộn bề. Đó cũng là lí do mà tôi gặp và trở thành bạn với cô nhóc đó. Phải, đã quá lâu rồi và tôi chẳng nhớ nổi cô ấy tên gì. Nên tôi đặt cho cô ấy một cái tên mới: Yesterday.

Yesterday có mái tóc màu sáng, dài đến thắt lưng. Khuôn mặt cô ấy chẳng có gì nổi bật ngoài đôi mắt to tròn và nụ cười duyên đáng sợ. Tại sao lại là "đáng sợ" ư? Trông Yesterday dễ thương thế thôi chứ thật ra cô ấy chính là "ác quỷ đội lốt thiên thần". Từ khi cả hai còn đóng bỉm, cô ấy đã lộ rõ bản chất "quái vật" của mình. Yesterday nghịch như một thằng con trai. Cô ấy luôn tự phong cho mình danh hiệu "siêu anh hùng" và bắt tôi làm "yêu quái" để cô ấy đấm đá. Tuổi thơ dữ dội của tôi gói gọn trong hai từ "thảm họa", và sự tinh ranh sặc mùi bạo lực của cô ấy ám ảnh tôi đến tận bây giờ. Eo ơi... Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đáng sợ rồi!

Năm lên 10, cha mẹ tôi chuyển công tác, buộc gia đình tôi phải dọn đến Magnolia. Ngày chia tay, con nhóc "siêu anh hùng" tặng tôi một hộp lớn đựng những món đồ chơi mà cô ấy thích.

- Nè, chỗ đồ chơi này tớ tặng lại hết cho cậu! Robot, siêu nhân, xe điều khiển,...Khi nào nhớ tớ thì gọi điện thoại nha.

Đôi mắt Yesterday hoe đỏ, đứng vẫy tay mãi cho đến khi chiếc xe của gia đình chúng tôi đi mất. Tôi vẫn nhớ như in lời hứa của chúng tôi lúc đó: "Chúng ta mãi mãi không quên nhau!" Ấy thế mà tôi chỉ còn nhớ mỗi đôi mắt to tròn của cô ấy, và những kỉ niệm vụn vặt hồi bé. Tôi thật vô dụng!

Fairy Tail là tên của ngôi trường tôi đang theo học. Năm nay tôi là học sinh cuối cấp, gánh trên vai trọng trách nặng nề: Tôi là đội trưởng đội bóng rổ, kiêm luôn danh hiệu "học sinh khác biệt". Tại sao lại là "khác biệt" mà không phải là "cá biệt"? Đó là do bản tính tôi được pha trộn giữa good boy và bad boy. Thành tích học tập luôn lọt top 10, giỏi thể thao, hay năng nổ trong các phong trào, nhưng tôi chẳng bao giờ thực hiện đúng nội quy nhà trường. Tôi cắt tóc theo ý thích của mình, luôn đi trễ, thường xuyên ngủ gục hoặc cúp tiết trong giờ. Thầy cô chỉ nhắc nhở hoặc bắt tôi viết kiểm điểm, vì trong suy nghĩ của họ, một đứa "công nhiều hơn tội" mà bị "đúp" lớp cũng... hơi tội nghiệp. Đó là lí do để tôi sớm trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Lễ hội văn hóa của trường cũng đến, tất cả các câu lạc bộ đều háo hức chuẩn bị. Thầy cô nghe lời xúi giục của hội trưởng hội học sinh, Jellal Fernandes, chọn tôi vào ban tổ chức. Công việc của tôi là sắp xếp các tiết mục, tên câu lạc bộ,... vào một danh sách dày đặc chữ, giúp các thầy cô treo băng-rôn ở các hành lang. Ngoài ra, tôi còn phải làm MC cho chương trình mở màn lễ hội văn hóa. Vất vả rồi đây!

- Laxus, dịch nó sang bên trái một chút. Phải rồi. Bây giờ thì treo thêm cái này vào là xong! - Jellal nói, đưa cho tôi một chùm bong bóng.

- Tao xong việc rồi, đi nhé! - Tôi cầm balo lên, bước về phía cầu thang.

- Chúc mày và cả đội luyện tập tốt nhé! - Tên hội trưởng vẫy tay chào.

- Cảm ơn.

Tôi đáp, chạy nhanh xuống sân bóng. Các thành viên trong đội bóng rổ muốn hỏi ý kiến của tôi về đội hình mới và cách tấn công hàng phòng thủ của đối phương. Sau khi cùng nhau tập luyện thành thạo vài chiến thuật, cả đội giải tán. Giọng của Jellal vang lên qua loa phát thanh đúng lúc tôi vừa ném trái bóng vào rổ.

- Mời Laxus Dreyar lớp 3-D về phòng giáo viên có việc gấp. Xin nhắc lại, mời Laxus...

Bước chân của tôi tạo nên những tiếng động không hề nhỏ trên hành lang. Đến phòng giáo viên, tôi đẩy cửa một cách bạo lực và thu hút khá nhiều sự chú ý từ các giáo viên trong phòng. Phớt lờ họ đi, tôi đập mạnh vào vai Jellal khiến cậu ta giật nảy.

- Gọi tao làm gì? - Tôi càu nhàu. - Nãy giờ làm việc như một con trâu mà mày vẫn chưa nguôi ý định biến tao thành nô tì của mày à?

- Xin lỗi đi, mày viết thiếu tên của câu lạc bộ Âm nhạc đây này! - Jellal đặt tờ danh sách vào tay tôi.

- Cái này là từ bảng thông báo đấy à? - Tôi nhìn vào miếng băng keo còn vương lại trên tờ giấy.

- Phải! Hội trưởng bên đó đã gỡ nó ra khỏi bảng thông báo và mang đến đây cho tao đấy! Mất mặt thật!

- Vậy thì để tao làm lại cái khác cho mày "lấy lại phong độ" với gái nhé!

Tôi cười khẩy, cầm tờ danh sách đi vào phòng của hội học sinh. Bật máy tính lên và thực hiện vài thao tác trên bàn phím, một danh sách mới đã được in ra. Tôi đưa nó Jellal, toan trở về nhà.

- Laxus, mày mang cái này đến câu lạc bộ Âm nhạc được không? - Jellal đưa cho tôi cây guitar.

- Không! - Tôi đáp.

- Năn nỉ mà... - Jellal làm gương mặt mèo con, và nó khiến tôi muốn đổ bệnh.

- Phiền thật.

Tôi vừa đi vừa hình dung cái biểu cảm "phởn" trên gương mặt Jellal khi vác cây đàn trên vai. Phòng câu lạc bộ Âm nhạc ở ngay trước mắt, và tôi nghe thấy âm thanh chói tai phát ra từ bên trong.

- Tôi đến để trải lại cái này.

- Để nó ở đằng kia.

Cô gái duy nhất trong phòng ngước nhìn tôi rồi chỉ tay vào một góc đầy những nhạc cụ. Sau đó, cô ấy lại tiếp tục tập gảy những nốt trầm bổng trên cây guitar màu trắng. Tôi nhíu mày nhìn cái cách mà cô ấy đánh đàn. Thật khó chịu! Thế nên, tôi dùng cây guitar mình đang cầm và đến hướng dẫn cô ấy từng nốt một. Những thanh âm êm dịu vang lên trong sự ngỡ ngàng, sau đó hòa vào tiếng hát mê ly của cô ấy. Cả hai chúng tôi bị cuốn vào giai điệu của bài hát, cho đến khi tiếng vỗ tay vang lên. Tôi nhìn vào đám đông và nhận ra những khuôn mặt quen thuộc: thành viên đội bóng rổ, Jellal, thành viên câu lạc bộ Âm nhạc,...

- Anh Laxus đàn siêu thật!

- Hôm nào rảnh dạy bọn em chơi guitar nhé, đội trưởng?

- Lisan, cậu hát hay lắm đó!

- Oa... Hai người phối hợp ăn ý ghê luôn!

Những lời khen tặng liên tục được thốt ra, kẻ tung người hứng về tài lẻ của chúng tôi khiến tôi cảm thấy hơi ngượng. Erza, hội trưởng câu lạc bộ Âm nhạc, đưa ra lời đề nghị khiến đám đông bớt ồn ào:

- Này Laxus, cậu có thể tham gia vào tiết mục của câu lạc bộ chúng tôi vào lễ hội văn hóa không?

Tất cả im bặt, nhìn sang tôi. Sau một lúc suy nghĩ và xem lại lịch làm việc của mình trong sổ tay, tôi thở hắt ra:

- Thôi được.

Khỏi nói cũng có thể tưởng tượng được họ biểu hiện như thế nào sau câu nói "gây sốc" đó của tôi. Chán nản xách balo lên, tôi ra khỏi phòng câu lạc bộ Âm nhạc trong khi họ vẫn còn hò hét. Có tiếng bước chân chạy theo tôi.

- Laxus...

Tôi quay lại, chạm ngay ánh mắt của cô gái ngồi cạnh tôi lúc nãy. Mái tóc ngắn nhạt màu bay nhẹ trong gió, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm khuôn mặt tôi.

- Cậu không nhớ sao?

- Nhớ gì cơ? - Tôi hỏi.

- Đồ thất hứa... - Tiếng của cô ấy thầm thì.

- Gì cơ? - Tôi nhướng mày.

- Đồ ngốc... Cậu chẳng nhận ra tôi là ai cả... Chả trách được, ngần ấy thời gian cũng đủ để khiến cậu quên tôi rồi. Thế mà tôi cứ tưởng cậu còn nhớ và sợ tôi chứ... Haha, buồn cười thật!

Tôi trờ khuông mặt ngơ ngác nhìn biểu hiện của cô bạn, tự hỏi đầu óc cô gái này có vấn đề gì không.

- Tên tôi là Lisanna Strauss, học lớp 3-B. Làm quen nhé!

- Tôi là Laxus Dreyar, học lớp 3-D. Rất vui được làm quen.

Chúng tôi bắt tay nhau. Chẳng hiểu sao suốt đường về, tôi lại cảm thấy Lisanna và Yesterday có những điểm tương đồng đến kì lạ. Mà cũng không hẳn, Yesterday hung dữ hơn Lisanna rất rất nhiều.

Lễ hội văn hóa mở ra với những trò vui do các câu lạc bộ tổ chức. Ngày đầu tiên, tôi tự tin bước ra sân khấu dẫn chương trình mở màn lễ hội. Sau khi hiệu trưởng phát biểu xong, tôi khéo léo dẫn dắt các học sinh trong trường cuốn hút vào câu chuyện của mình. Những tiết mục đặc sắc do hội học sinh tự biên tự diễn lần lượt được "phô bày" trước mắt bàn dân thiên hạ. Ngày thứ nhất của lễ hội văn hóa kết thúc tốt đẹp. Sang ngày thứ hai, tôi hoàn toàn nhàn rỗi. Thế nên Lisanna rủ tôi đi khắp trường để tham gia các trò chơi thú vị. Ngày cuối cùng của lễ hội văn hóa, tôi loay hoay trong cánh gà để chuẩn bị cho tiết mục của mình và Lisanna. Erza bước ra sân khấu với chiếc micro trên tay, cúi đầu chào khán giả và giới thiệu các tiết mục hệt như MC chuyên nghiệp. Đến lượt mình, tôi cầm đàn bước ra sân khấu, ngồi ở vị trí đã được chuẩn bị sẵn. Tiếng guitar vang lên, êm dịu mà vui tươi đến lạ.

"I'm only one call away

I'll be there to save the day

Superman got nothing on me

I'm only one call away...

...

And when you're weak I'll be strong

I'm gonna keep holding on

Now don't you worry, it won't be long

Darling, and when you feel like hope is gone

Just run into my arms...

Giai điệu của bài One Call Away hòa cùng giọng hát của cả hai tạo nên sự hoàn hảo không tưởng. Cả hai chúng tôi vô tình tạo nên một hiện tượng hot. Lễ hội văn hóa kết thúc viên mãn. Các học sinh và giáo viên trong trường nhìn tôi bằng con mắt khác. Mỗi khi vô tình lướt qua căn tin hay tập luyện cùng đội bóng, tôi vẫn nghe thấy những tiếng xầm xì to nhỏ bàn tán về tôi, kiểu như:

- Anh Laxus kìa!

- Anh ấy đàn hay thật đấy!

- Đội trưởng đội bóng rổ kìa...

- Thằng nhóc đó đúng là học sinh khác biệt, nhỉ?

Tôi và Lisanna trở nên thân nhau hơn. Chúng tôi thường hay ngồi tranh luận về chuyện học tập, chuyện bạn bè, và về Yesterday. Lisanna hay nhíu mày khi tôi nhắc đến những kỉ niệm của tôi và người con gái thời thơ ấu.

- Yesterday có một cô em song sinh, nhưng vì cha mẹ cô ấy ly thân nên cả hai đã không sống cùng nhau. Cha của Yesterday rất tốt bụng. Ông ấy luôn đối xử tốt với bọn tớ. Khi tớ 10 tuổi và chuyển đến đây, chính ông ấy đã an ủi tớ đừng buồn. Nhưng sau đó, chúng tớ đã hoàn toàn mất liên lạc.

- Vậy sao...

- Đã hơn 7 năm rồi, chắc là cô ấy sẽ không nhớ tớ đâu.

- Tại sao cậu lại nói thế?

- Vì tớ cũng đã thất hứa rồi...

Tôi ngước nhìn bầu trời đầy mây, cười nhẹ. Lisanna cũng cười, nhưng nó phảng phất một nỗi buồn khó tả.

- Cậu có nghe về vụ tai nạn 5 năm trước không?

- Vụ tai nạn?

- Ừ. Va chạm liên hoàn giữa 3 chiếc xe ô tô vì một trong ba tài xế bị say rượu ấy.

- Tớ có nghe nói. Hình như trong số các nạn nhân có một gia đình 4 người, người cha và một đứa con thiệt mạng... Mà này, sao lại hỏi tớ câu đó?

- Quên nó đi, tớ chỉ vô tình nhớ lại thôi.

Tôi cứ thắc mắc về điều đó mãi cho đến khi ra về. Lisanna có liên quan gì đến vụ đụng xe đó? Và câu nói từ ngày đầu tiên gặp nhau nữa, tại sao cô ấy nói tôi là "đồ thất hứa" chứ? Có khi nào...

Ngày qua tháng lại, cuối cùng cũng đến ngày chúng tôi thi tốt nghiệp. Bài vở chồng chất, vô tình kéo chúng tôi rời xa nhau. Sau khi kì thi kết thúc, tôi lại được Jellal "triệu tập" đến phòng giáo viên. Ở đây, tôi được giao cho nhiệm vụ sắp xếp học bạ của học sinh cuối cấp và giúp các giáo viên đóng dấu "Đã tốt nghiệp". Đến lượt học bạ của Lisanna Strauss, tôi tò mò mở ra xem. Trang đầu tiên là thông tin cá nhân và ảnh thời cấp 1 và cấp 2 của cô ấy. Bàn tay tôi run rẩy gấp quyển học bạ lại. Tôi chạy ngay đến phòng câu lạc bộ Âm nhạc, kéo Lisanna lên sân thượng.

- Có chuyện gì sao?

- Yesterday...

- Sao cơ?

- Cậu không phải là Lisanna... Cũng không phải là Yesterday... - Tôi bất giác ôm chầm lấy cô gái đứng trước mặt vào lòng. - Cậu là... Mirajane Strauss... Đúng không?

- Nhớ lại rồi sao?

Tiếng của Mirajane nhẹ tênh, theo gió bay mãi về phía chân trời.

***

- Làm thế nào mà cậu biết tớ không phải là Lisanna?

- Vì câu nói từ ngày đầu tiên tớ gặp cậu. Cậu nói rằng tớ là kẻ thất hứa. Thứ hai là lí lịch của cậu. Cha và em gái Lisanna của cậu đã mất trong vụ tai nạn 5 năm trước mà cậu đã nhắc đến. Và trong học bạ còn đề cập đến mẹ cậu. Dì ấy mắc bệnh tâm thần phân liệt. Cậu đã biến mình thành Lisanna vì mẹ cậu sao?

- Phải. Lisanna chính là người duy nhất quan trọng với bà ấy. Sau vụ tai nạn đó, bà ấy đã rất sốc. Tớ lại không muốn bà ấy đau khổ khi bị ám ảnh bởi cái chết của Lisan.

- Nhờ vậy mà cậu hiền đi đấy!

- Hiền?

- Ừ, hồi xưa cậu dữ như chằn vậy!

- Nói gì hả? Đứng lại, tên kia!

Hàng loạt kí ức tuổi thơ quay về. Sân thượng trường Fairy Tail nhuộm màu hoàng hôn ấm áp, có hai đứa trẻ lớn xác đang đuổi bắt nhau một cách hồn nhiên.

- The End -




Note: Happy Birthday to me ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top