Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: Trailer

                                           

Sau giải phẫu thành công, trở về an dưỡng, hết thảy giống như kế hoạch đã định trước.

Ngoài xã hội sôi nổi hỗn loạn đều không ảnh hưởng gì đến cái biệt thự bốn người ở này.

Tiểu Lý là một trạch nam(*), mỗi ngày sở thích lớn nhất chính là chơi với công nghệ, ngoại trừ những lúc đang làm việc hay đang tư vấn cho người thân bệnh nhân, hắn hầu như thời thời khắc khắc cầm di động chơi game.

(*) trạch nam: chỉ những nam thanh niên dành phần lớn thời gian của mình ở nhà, ít ra ngoài và không có nhiều mối quan hệ xã hội

                             
Đương nhiên hắn cũng rất chuyên nghiệp, thời thời khắc khắc chú ý người bệnh, chỉ cần một ánh mắt của Triệu Mỹ Nghiên, hắn lập tức buông di động trong tay, lại hỏi Triệu Mỹ Nghiên cần gì.

Làm Cố Thanh đã sẵn là một người rất lạc quan, vì tình hình con gái đang chuyển biến hết sức tốt đẹp lại càng cảm thấy vui vẻ. Mỗi ngày bà chỉ lo quét tước trong nhà, mua đồ ăn nấu cơm, xem phim truyền hình, không quản chuyện khác.

Bà tự giác cho rằng nhiệm vụ của mình là đem con gái và con dâu chăm sóc cho thật tốt, hơn nữa không làm phiền tụi nó là được. Lại nói từ ngày có thêm Diệp Thư Hoa bên cạnh, tinh thần bà lại một lần nữa tốt lên. Lúc cùng con gái ở nước ngoài làm phẫu thuật, bà cũng lo lắng đến mức suy nhược tinh thần hết một trận.

Còn với Diệp Thư Hoa tâm tình Phật hệ, mọi chuyện lại còn đơn giản hơn nhiều.

Tu luyện, dưỡng hoa, sau đó chăm sóc Triệu Mỹ Nghiên, tìm được cơ hội liền truyền cho cô một chút linh khí. Có khi hơn nửa đêm lén đi qua truyền, có khi là trực tiếp ngồi kế bên cô tu luyện để cho cô được hấp thụ chút linh khí. Dù có tiếp xúc thân thể cô được hay không cũng tìm cách truyền linh khí cho cô, để cô khôi phục càng nhanh càng tốt. Ngoài chuyện này thì chỉ có: mỗi ngày lúc nấu cơm chủ động đi qua hỗ trợ, đem tạp chất trong nguyên liệu nấu ăn trừ bỏ, thêm linh khí đi vào, làm hương vị tốt hơn, càng làm cho thân thể người ăn cũng tốt lên.

Còn Triệu Mỹ Nghiên tuy rằng đã tiêu tiền đúng chỗ, nhận giúp đỡ đúng lúc, nhưng thân thể cô còn chưa hồi phục lắm, chỉ có thể tiếp tục chờ, chờ đến khi thạch cao trên hai tay được tháo xuống.

Bởi vậy dạo này tạm thời không thể làm gì.

Nhưng mà cô cảm thấy trạng thái tinh thần của mình có gì đó không đúng lắm.

                             
Mà hết thảy ngọn nguồn đều do Diệp Thư Hoa, cái cô gái lãnh khốc vô tình lại hay sớm nắng chiều mưa này. Ví dụ như lúc này, nàng rất ngoan ngoãn thực đáng yêu, sẽ vô cùng tự nhiên ngồi bên trái cô, chủ động cầm tay trái của cô. Vốn dĩ ở đang ngồi trên sô pha xem TV, Triệu Mỹ Nghiên liền tức khắc có chút ngồi không yên, trái tim hơi hoảng loạn, lực chú ý cũng từ TV chuyển dời đến người con gái đang ngồi kế bên. Ấy ấy, thật hồi hộp quá, tay em ấy cũng quá mềm đi! Triệu Mỹ Nghiên không nhịn được đưa ngón tay nhéo nhéo, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào Diệp Thư Hoa.

Hôm nay nàng mặc áo ngắn tay màu vàng nhạt với quần dài, cột tóc đuôi ngựa, làn da trắng hồng hào, gương mặt nhỏ nhắn lại tinh xảo, nhìn giống như thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, thanh thuần lại mang theo chút ôn nhu. Con ngươi của nàng sáng lấp lánh như hai viên ngọc lưu li, nàng tựa vào trên sô pha không chớp mắt nhìn TV. Cô chủ động đụng đụng lại, nhưng lại thấy nàng không có một chút phản ứng, thậm chí còn bởi vì chương trình hài trên TV mà đôi mắt cong cong, Triệu Mỹ Nghiên có chút hụt hẫng. Không phải em chủ động cầm tay tôi trước sao!! Triệu Mỹ Nghiên thở phì phì nghĩ, trên tay động tác lại càng lúc càng lớn gan. Từ đầu chỉ là nắm hai đầu ngón tay, cô chậm rãi chỉnh chỉnh đem cả bàn tay nhỏ nhắn của nàng đều nắm ở lòng bàn tay, còn thoáng dùng sức nhéo nhéo. Lúc này xem em có thể không phản ứng không! Cô lé mắt nhìn nàng, trong lòng ấu trĩ muốn thấy biểu cảm thẹn thùng của nàng.

Em ấy thích mình như vậy, hiện giờ mình đáp lại, em ấy không thẹn thùng thì thôi luôn, không thể nào nói nổi! Diệp Thư Hoa cũng bị hoảng sợ. Nàng là quen thói với lúc ở bệnh viện, cô cứng đờ không thể động, lúc đó cũng truyền linh khí kiểu như thế này, hiện tại tự nhiên động đậy không nói, còn cầm tay nàng, nàng có chút không quen giật giật ngón tay, đầu ngón tay xẹt qua lòng bàn tay Triệu Mỹ Nghiên, làm thân thể cô cũng cứng đờ. Nàng lén liếc mắt nhìn, chẳng lẽ Triệu Mỹ Nghiên nhận thấy được linh khí tiến vào thân thể ? Nàng hơi thấp thỏm. Liếc mắt một cái liền đụng phải mắt phượng của Triệu Mỹ Nghiên, bốn mắt nhìn nhau, không nói được gì, chính là...... Cảm giác đôi mắt cô rất thâm thúy, như là có một cái gì thực kỳ diệu từ đôi mắt cô truyền lại đây. Triệu Mỹ Nghiên cũng bị cái liếc mắt này làm đỏ cả lỗ tai, một cảm giác tê dại lẻn vào từ lưng chạy đến xương cùng. Tiếp theo hai người như nhau, giống như hai cái lò xo nhảy bật ra cách xa nhau một chút. Ở một bên lén chú ý trò mèo của hai vợ chồng, Cố Thanh nín cười đến đau bụng.

                                                                                     

Hai đứa này hài thật!

Nhưng mà bà không dám cười, bởi vì Diệp Tử là con gái lại còn nhỏ tuổi, cô bé chủ động như vậy nếu như bị cười nhạo, về sau khẳng định không dám lại chủ động.

Còn con gái bà, bà tấm tắc lắc đầu, quá vô dụng! Nếu đây là nam chính trong phim truyền hình, khẳng định đã sớm nhân cơ hội trèo tường đi qua!

......


Diệp Thư Hoa lâu lâu sẽ mua mấy chậu hoa cùng với đất trồng hoa về, chứa đầy ở hoa viên trước Triệu gia. Nhìn một đám hoa cỏ ngày nào còn bé xíu qua một thời gian đã hấp thu đầy đủ linh khí nay đã trưởng thành cực kỳ xinh đẹp, Diệp Thư Hoa liền gọi điện thoại cho ông chủ tiệm hoa lần trước bảo ông mang tiền đến lấy hoa.

Mấy chậu này toàn là quý tộc trong các loài hoa, một số mảnh mai khó nuôi khó chiều, dù có ra giá cao cũng hiếm có người bán.

Ông chủ tiệm vừa nghe lại có nhiều hoa bán, lập tức tung ta tung tăng lái xe lại đây.

Nhìn từng chậu hoa đang được bê lên xe, hắn lại chảy nước miếng nhìn mấy chậu hoa còn chưa trưởng thành trong viện, cảm thán nói: "Em gái à, em thật lợi hại nha, nhưng một mình ta có lòng cũng không thể mua hết, để ta gọi thêm mấy bằng hữa nữa."

Diệp Thư Hoa cười nhạt nhìn hắn, cũng không đáp lời.

Ông chủ tiệm nhìn bộ dáng của nàng, hơn phân nửa trên người đều là hàng hiệu, từ đầu đến chân tuyệt đối trị giá mấy chục vạn, hắn cũng không dám nói quá nhiều, kẻ có tiền luôn có cách của họ.

Hắn chờ chậu hoa cuối cùng được vận chuyển lên xe, quay lại mặt cười thật thân thiện, nói: "Em gái nhỏ, còn muốn chủng loại hoa gì thì nói ta nha."
Hiện tại hắn đã biết, ắt hẳn cô gái này có tay nuôi hoa rất tốt, hơn nữa thế nào cũng không ngừng có nhu cầu mua hoa mới ở chỗ hắn.

Diệp Thư Hoa gật đầu: "Nhất định, ông đi thong thả."

"Được được"


Hai người một người ra khỏi tiểu khu, một người về lại trong phòng, đều cảm thấy mỹ mãn.

Triệu Mỹ Nghiên bây giờ mới biết, hóa ra Diệp Thư Hoa trồng nhiều hoa như vậy là để bán.

Cô đầy mặt ngơ ngác, nàng âm thầm gây giống hoa khi nào chả ai biết, nhưng hoa trong hoa viên càng ngày càng nhiều bọn họ đều thấy rõ, chỉ là không ai để ý đi hỏi.

Thấy nàng tiến vào, cô thần sắc phức tạp nói: "Hóa ra em còn biết trồng hoa."

Diệp Thư Hoa trong tay cầm di động, trên màn hình toàn tin nhắn báo số dư thay đổi của ngân hàng , nở nụ cười hết sức ngọt ngào: "Ừ, biết một chút."

Ây...này thật đáng yêu vượt mức cho phép rồi !! Triệu Mỹ Nghiên trong lòng đang cảm thấy hơi ủy khuât vì nàng không chủ động nói về kỹ năng này với cô, nhìn thấy bộ dáng này lập tức quên mất bản thân đang cảm thấy gì, ho nhẹ một tiếng, quơ quơ tay mang thạch cao cứng đờ ý bảo nàng xuống bên cạnh mình, hỏi: "Em sao chọn mấy hoa này gây giống vậy ? em có chuyên môn với mấy loại này à ?"
Hôm nay Diệp Thư Hoa hoạt bát đáng yêu hơn nhiều so với ngày thường hơi trầm tĩnh, Triệu Mỹ Nghiên cảm thấy không thể để nàng cứ như vậy rời đi, bèn gợi chuyện nói.

Quả nhiên có tiền vạn sự đủ đầy, Diệp Thư Hoa liền nhiều lời hơn so với bình thường một chút: "À, bởi vì hai loại này là ông chủ tiệm bảo là loại hoa quý nhất tiệm rồi, gây giống xong có thể bán ra với giá không ít."

Hóa ra là như thế này.

Triệu Mỹ Nghiên tâm tình tức khắc lại phức tạp.

                             
Ngay cả Tiểu Lý đang ngồi bên cạnh chơi game trên điện thoại cũng hơi dừng tay một chút, mắt có chút hâm mộ nhìn Triệu Mỹ Nghiên.

Cô gái này đúng là rất thích Triệu Mỹ Nghiên rồi, nên mới tận tâm tận lực như vậy giúp đỡ cô nha.

Về sau may mắn Triệu Mỹ Nghiên một lần nữa bò dậy được, nếu phụ cô gái nhỏ này, hắn nhất định phải nghĩ cách làm cho cái thứ này thân bại danh liệt một lần nữa !

Nghĩ xong, Tiểu Lý lại một lần nữa hung tợn ra chiêu, đem đối thủ trong game đạp sát mặt xuống đất.

Mà Triệu Mỹ Nghiên  cũng có ý tưởng giống Tiểu Lý.

Em ấy thật sự là thích mình nhiều đến mức như vậy.
Cô trong lòng cảm động, bỗng nhiên ăn nói vụng về, không biết phải nói gì cho phải, suy nghĩ nửa ngày, lại nói: "Thật ra tôi cũng có biết một cửa hàng hoa có nhiều giống hoa quý lắm, em muốn không tôi giới thiệu cho".

Nói xong, Triệu Mỹ Nghiên liền muốn tự tát mình một phát, tự nhiên ăn nói cái gì thế không biết, đây không phải đang khuyến khích nàng cố gắng kiếm nhiều tiền một chút để nuôi mình sao! quá ngu!

Quả nhiên Tiểu Lý bên kia cũng dùng một loại ánh mắt khó có thể miêu tả nhìn cô, không nghĩ tới đại danh đỉnh đỉnh đã từng một thời là ngôi sao nổi tiếng lại là cái dạng người này! Ăn cơm mềm không nói còn ăn hết sức tự nhiên không chút chột dạ!
Nhưng mà phản ứng của Diệp Thư Hoa làm người ta thật ngoài ý muốn, nàng không hề nhận thấy cái gì lạ, vui sướng gật đầu: "Được quá, cửa hàng hoa ở đâu vậy?"

Triệu Mỹ Nghiên hơi há mồm, thấy mắt nàng đầy chờ mong nhìn mình, chỉ cảm thấy muốn say ngã vào con ngươi trong trẻo này, cô dịu dàng nói: "Tôi kêu người ta mang đến nhà giao là được."

"Tốt quá ." Diệp Thư Hoa cảm kích lắc lắc tay cô, tặng cô một luồng linh khí lớn đi qua, vẻ mặt chân thành nói: "Cảm ơn cô."

Triệu Mỹ Nghiên có chút kiêu ngạo liếc mắt bàn tay to đang bị cầm của mình, trong lòng đắc ý gật đầu. Đừng tưởng rằng cô nhìn không ra nha, nha đầu này là muốn lấy cớ nắm tay cô chứ gì ! Thôi được rồi, cho em cầm đó, cô phong khinh vân đạm ho nhẹ một tiếng, che dấu kích động của chính mình, nói: "Khụ khụ...... Chút lòng thành!"

Lần đầu tiên phát hiện hóa ra mình biểu hiện một chút lại làm cô ấy vui vẻ như vậy, thật có thành tựu, cho nên......

Cô nhìn nhìn quần áo trên người Diệp Thư Hoa, quá mức quen mắt, bộ này hình như mặc ba lần rồi thì phải. Khắng định là do quần áo quá ít, liền nói: "Đúng rồi, hiện giờ đổi mùa, cũng nên đặt mua quần áo mới, em muốn mua quần áo gì cứ mua đi, tiền để chỗ em cứ lấy xài là được."

Lần trước cầm được tiền, Triệu Mỹ Nghiên phân ra thành mấy phần, một phần giữ đó, một phần làm phí sinh hoạt, một phần lưu lại cho mình dùng, số đó bị cô trực tiếp đưa cho Diệp Thư Hoa, mẹ cô cái gì cũng chưa nói.

Quả nhiên vừa nghe thấy lời này, Diệp Thư Hoa còn chưa kịp cự tuyệt đã bị Cố Thanh, người từ lâu đã muốn dẫn nàng đi dạo phố, kéo kéo tay. Bà nãy giờ ở bên cạnh vẫn luôn không dám xen vào, sợ quấy rầy con gái và con dâu bồi dưỡng cảm tình, nhưng nghe thấy lời này, tức khắc nhịn không được: "Chính xác, Diệp Tử, dì đã nói con bao nhiêu quần áo này là không có đủ mặc đâu ! Nhìn cái váy màu vàng này xem, con mặc cả tuần rồi còn gì! Ngày mai chúng ta đi dạo phố mua chút quần áo đi"

Triệu Mỹ Nghiên cũng nhíu mày nhìn lại, một cái mặc nguyên tuần rồi sao ? Đều là do cok không chú ý tới, vậy mà cô còn tưởng mới mặc có ba lần, nghĩ đến đây tức khắc trong lòng đều lên men. Cô biết là nữ minh tinh hầu như quần áo đều mặc không hết, còn cô nàng này thì quần áo không đủ mặc ! Nhất định là do mình quá vô tâm không chú ý, lập tức quyết đoán nói: "Đi thôi, không có việc gì, tiền chắc chắn đủ."

Diệp Thư Hoa vẻ mặt ngốc ngốc, yếu ớt nói: "...... Không phải, cái váy này......"

Váy này thực ra chỉ mới mặc được có hai lần, tủ quần áo của nàng bị Cố Thanh mua một đống quần áo mới, thay hết cái này đến cái khác vẫn chưa mặc hết, chỉ là cái nàng thích nên mặc nhiều thêm một lần thôi......

Nhưng mà lời nói còn chưa nói hết đã bị Cố Thanh cười hì hì gạt phăng đi, bà ôm con dâu ngoan nhỏ giọng nói: "Con yên tâm, Tiểu Nghiên sẽ không "phùng má giả người mập" đâu, chúng ta đi chơi, thuận tiện ăn thật nhiều đồ ăn ngon, đã lâu rồi không có ra bên ngoài ăn cơm."

Cố Thanh chép miệng, hơi có chút hoài niệm những ngày tiêu sái cũ.

Diệp Thư Hoa đang muốn cự tuyệt tiếp nhìn vẻ mặt của bà lập tức nói không nên lời, bèn thuận theo gật đầu: "Dạ được."

"Tốt rồi, chúng ta đi thương lượng xem ngày mai đi nơi nào đi!" Cố Thanh vui sướng lôi kéo nàng về phòng.

Triệu Mỹ Nghiên nhìn bóng dáng vui sướng của hai người, trong lòng cảm thấy thoải mãn. Trong cuộc đời không phải lạc thú lớn nhất là kiếm tiền làm người mình yêu vui vẻ sao.

                             
Gì ?? người mình yêu....

Mặt cô đỏ hồng, có hơi ngượng ngùng nghĩ, cô là... yêu Diệp Thư Hoa rồi sao ?

Ờ thì cũng có một chút đi...

(Editor: hẳn là một chút)

********


Trưa hôm đó, Túc Phương gọi điện thoại lại, chương trình thực tế hôm trước đã biên tập xong, tối hôm nay sẽ cho ra mắt phần trailer ngoài lề trước, báo nhà bọn họ một tiếng để có thể xem một chút.

Vừa lúc cả nhà tối nay cũng không có hoạt động gì phong phú, liền quyết định cùng nhau xem trailer ngoài lề kỳ một của chương trình này.

Trailer ngoài lề là cái gì, chính là một đoạn ngắn đã được chọn lọc của chương trình sắp ra mắt nhằm lôi kéo người xem.

Cho nên trailer ngoài lề chính là thứ hấp dẫn nhất!
Buổi tối 7 giờ rưỡi, mấy người ngồi một loạt trên sofa, Triệu Mỹ Nghiên hơi có chút kích động dùng cái tay còn chưa được tháo thạch cao của mình chỉnh TV để chiếu lên màn hình lớn.

Cố Thanh sẽ không bao giờ rành ba cái công nghệ cao này, Diệp Thư Hoa cũng chưa từng có kinh nghiệm, Tiểu Lý đi chơi game rồi, chỉ có thể để Triệu Mỹ Nghiên làm.

Chỉ một lát sau, trên màn hình xuất hiện hình ảnh tuyên truyền của《 nông gian quang cảnh 》 , các loại hình hoạt hình được chen vào, bốn người chơi cố định được chụp vào vô cùng đẹp.

Phía trước là logo chương trình cực to, giữa là Hầu Duệ cùng Liễu Y, ở phía sau là Dịch Lương Sanh, phía sau nữa hơi ít thấy mặt hơn một chút chính là Diệp Thư Hoa, bốn người mặt mày xinh đẹp, quần áo hoa lệ, vừa xuất hiện khiến cho người người ánh mắt sáng lên, đáng tiếc chỗ này không thể xem được bình luận, bằng không khẳng định đều là: Oa! Chảy nước miếng linh tinh!

Triệu Mỹ Nghiên vừa lòng cong khóe môi. Thời điểm《 nông gian quang cảnh 》còn ở khâu cắt nối biên tập chương trình, Túc Phương thường xuyên gửi tin cho cô, ngao ngao như mèo kêu, nói Diệp Thư Hoa nhan sắc giá trị làm cho đến hắn cũng say mê, này nọ vân vân...vô cùng quấy rầy. Nếu không phải tên béo Túc Phương lâu lâu gửi bồi cho mấy tấm ảnh chụp, Triệu Mỹ Nghiên sớm đã kéo số điện thoại hắn vào danh sách đen.

Cố Thanh hào phóng hơn nhiều, khuôn mặt thịt thịt căng ra, đầy mặt mê muội: "Diệp Tử nhà ta thật là đẹp mắt, là đẹp nhất trong đó nha."

"Ừ." Triệu Mỹ Nghiên rụt rè gật đầu.

Bị một tả một hữu khích lệ, khuôn mặt nhỏ của Diệp Thư Hoa đỏ hồng, hai tay để trên đùi, nỗ lực ngồi thẳng lưng. Ôi thật hồi hộp quá, thật lâu rồi không có cảm giác hồi hộp như thế này ! Giống như lúc sư phó kiểm tra tiến độ học tập của mình vậy.

Nhưng mà lúc ban đầu là lộ mặt người chơi cố định, sau đó liền bật mí một chút sự tình.

                             
Chuyện thứ nhất chính là: 【 nam thần nữ thần đánh lộn là vì sao? 】Đây là nói đến tình tiết khi bọn họ ở trồng rau, bởi vì khuôn mặt của Diệp Thư Hoa khiến cho cả bọn đùa giỡn. Chỗ cắt ghép biên tập cố ý làm nguyên nhân của sự tình bị nói quá lên, đem rất nhiều đồ vật phóng đại lên hoặc là, như xông ra, ví dụ như phóng lớn bàn tay của Liễu Y đi nhéo khuôn mặt Diệp Thư Hoa. Triệu Mỹ Nghiên xem, vừa lòng gật đầu: "Làm tốt lắm."

Diệp Thư Hoa khiêm tốn cười cười, nhẹ giọng giải thích: "Bọn Liễu tỷ đều là người tốt, đều rất nhường tôi." Giây tiếp theo chính là hình ảnh Dịch Lương Sanh tay lây dính bùn đất lại đi nhéo khuôn mặt trắng nõn của Diệp Thư Hoa, mắt thường có thể thấy được vết bùn trét lên trên mặt nàng. Tươi cười trên mặt Triệu Mỹ Nghiên dần dần biến mất, trong lòng lên men. Cô quay sườn mặt nhìn về phía cô gái bên người, mặt em ấy chính mình mơ ước lâu như vậy, đều không dám chạm vào một cái ! Tư nhiên đi thu cái chương trình chết tiệt, mới có kỳ một đã bị thằng khác sờ vào. Nói là một hơi ăn 800 trái chanh đều không quá.

Triệu Mỹ Nghiên ủy khuất nhìn người trước mắt, chờ nàng giải thích, đồ đại móng heo, quên mất bản thân mình còn có vị hôn phu mỹ mạo như hoa sao! Cảm nhận được tầm mắt nóng rực, Diệp Thư Hoa vô tội quay đầu, trên khuôn mặt tinh xảo kiều mỹ tràn đầy nghi hoặc, hoàn toàn không nhận thấy được một đống chua loét trong mắt cô. Khóe mắt còn mang theo một chút ý cười, nàng nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao vậy?" Bên tai còn âm thanh cười nói vui vẻ của chương trình, trong lòng Triệu Mỹ Nghiên hơi bốc hỏa, hầu kết trợt lên trợt xuống hai ba cái, lại nhịn không được liếm liếm cánh môi, môi mỏng gợi cảm bóng lên một tầng nước, giọng ấm ức nói: "Tôi cũng muốn nhéo thử".

__________________________________

Ăn một lúc 800 trái chanh cơ đấy:">

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top