Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24: chạm mặt

Triệu Mỹ Nghiên tự nói với lòng, không thể rụt rè, lại rụt rè thì phúc lợi lại mất hết!

Diệp Thư Hoa nghi hoặc, sờ sờ mặt mình.

Nàng nhìn nhìn TV, lại giơ tay nhéo nhéo mặt mình một chút, ờm thì đúng là rất mềm còn rất có co dãn, quả nhiên xúc cảm giống như Liễu Y nói. Nàng chần chờ một lát, rốt cuộc quan hệ như vậy có quá mức thân mật không nhỉ...Chỉ là khi chạm đến mắt phượng thâm thúy lại chứa vài phần khát vọng của Triệu Mỹ Nghiên, trong lòng bỗng mềm mềm, gương mặt đang có vẻ kỳ quái hiện lên một mạt hồng hồng, ngượng ngùng nói: "Nhéo đi, nhưng mà nhẹ nhẹ thôi nha."

Triệu Mỹ Nghiên hơi trừng lớn con ngươi, có chút giật mình, đơn giản như vậy liền được ?

Kinh hỉ tới quá nhanh, cô có chút không biết làm sao, nhưng tay đã thực thành thật nâng lên.

Hiện giờ cánh tay đã tốt lên hơn phân nửa, chỉ là thạch cao còn chưa tháo thôi, động tác này vẫn là có thể.

Chỉ là cô đánh giá hơi thấp chiều dài tay bị rút lại, còn thiếu một đoạn nữa mới đến mặt Diệp Thư Hoa, thật là mẹ nó xấu hổ!

Triệu Mỹ Nghiên mặt đỏ lên, mắt phượng xinh đẹp phong kín một tầng nước, càng thêm ủy khuất.

Diệp Thư Hoa đợi trong chốc lát, phát hiện có gì không đúng, liền nhìn cô, sau đó bừng tỉnh, dù sao cũng cho nhéo rồi, nàng chủ động trườn lại gần, đem khuôn mặt trắng nõn nộn nộn đưa đến bên ngón tay cô mở đôi mắt to ngập nước nhìn cô, nghiêm trang nói: "Nè."

Nói xong, nàng liền cảm thấy mặt hơi nóng. Miệng hơi mím lại, đầu hơi cúi xuống, gương mặt vẫn là đỏ hồng.

Triệu Mỹ Nghiên:...... Mẹ nó! Dễ thương muốn rụng tim bà đây rồi!

Cô run rẩy tới gần, khi sờ lên cả người đều cảm thấy phiêu phiêu như là đạp lên đám mây.

Khuôn mặt Diệp Thư Hoa quả thật trơn mềm giống như trong tưởng tượng của cô, nhưng cũng quá non, cô không dám dùng sức, nhẹ nhàng nhéo một chút, liền buông ra, sau đó lập tức quay đầu đi, cố gắng làm lơ lỗ tai đang nóng hầm hập, kiên cường tự trấn định, ho nhẹ một tiếng: "Xem TV đi."


Diệp Thư Hoa ngoan ngoãn gật đầu, ngồi thẳng lưng, tim đập có chút nhanh hơn, cũng kiên cường giả bộ trấn định muốn xem TV, tình cờ lại thấy một cái di động đang hướng về bọn họ, phía sau di động chính là khuôn mặt hề hề cười nhăn tít cả mắt của Cố Thanh...... Ờm, nàng nghiêng thân mình về phía Cố Thanh một chút, chớp chớp mắt nhìn ống kính di động.

Diệp Thư Hoa đã bình tĩnh lại: "...... Dì à, dì đang làm cái gì vậy?"

Triệu Mỹ Nghiên thần sắc sắc bén liếc qua, sau đó khóe miệng giương lên: "Mẹ!"

Cố Thanh lẹ làng xoay người, ngồi thẳng, cười nói: "Này không phải nhìn hai đứa bây đùa vui quá, mẹ lưu lại làm kỷ niệm sao!"

Triệu Mỹ Nghiên nhíu mày, trên mặt có vài phần do dự, Cố Thanh thần sắc hơi nghiêm lại, nghĩ rằng cô sẽ bắt bà xóa đi, lại không nghĩ cô vươn tay: "Gửi qua Bluetooth cho con đi."

Cố Thanh: "......"

Thật là mệt tim với nó. Trước khi xảy ra chuyện xui xẻo, con gái bà không bao giờ thích bà tới chụp ảnh nó, nói là không muốn về đến nhà còn phải đối diện với màn ảnh.

Diệp Thư Hoa lòng hiếu kỳ không cao, cũng biết di động là cá nhân, nàng tuy rằng không biết dì chụp lại cái gì, nhưng vẫn bình tĩnh không để ý đến. Ngược lại vừa nghe Cố Thanh nói xong, nàng sực nhớ đến một việc liền nói: "A, lần trước khi người đại diện của cô đến bệnh viện nói chuyện, tôi có thu lại đó, còn lưu lại đây khi nào ngày sau cô muốn làm sáng tỏ có thể đem ra làm chứng cứ."

Đây là do ký ức của nguyên chủ dạy cho, nguyên chủ đã từng bị anh của mình đổ oan nàng trộm tiền , mẹ nàng vì thế đánh nàng một trận sống chết. Nhưng hàng rõ ràng tận mắt nhìn thấy là anh trai nàng làm, mẹ nàng có thể cũng đoán được, bởi vì sau khi đánh nguyên chủ một trận, bà còn quanh co lòng vòng giáo huấn anh trai nàng một lúc. Chuyện này người ngoài không biết, nhưng đối với tâm hồn của nguyên chủ đã tạo thành thương tổn rất lớn. Sau này khi trưởng thành, nàng có được di động, liền thường xuyên đem tính năng ghi âm mở ra, xem như một loại vọng tưởng người bị hại đi.

Diệp Thư Hoa nghĩ, có lẽ mẹ Diệp cũng theo trực giác cảm thấy được nhưng thương con trai không dám đánh, cho nên đánh con gái rồi thuận tiện uy hiếp đe dọa con trai mình một chút mà thôi.

Cho nên lần đó Diệp Thư Hoa rất thuần thục click mở ghi âm như bản năng, chỉ là sau lại sự tình um sùm lên, Triệu Mỹ Nghiên xảy ra chuyện, thân thể của Cố Thanh cũng không khỏe, nàng thực sự bị dọa tới vứt hết mọi chuyện ra sau đầu. Diệp Thư Hoa nói tới đây làm hai người còn lại đều ngây ngẩn cả người, Triệu Mỹ Nghiên ánh mắt sáng lên, nói: "Quá tốt! Gửi lên di động tôi đi, cảm ơn em!"

Diệp Thư Hoa ngượng ngùng cười, lắc đầu nói: "Không có gì."

Ghi âm và video của Cố Thanh đã truyền qua, Triệu Mỹ Nghiên cũng đã nắn nắn xong khuôn mặt cô thèm muốn bấy lâu, cảm thấy mỹ mãn không làm nũng nữa, yên tĩnh ngồi xem cho hết bốn phút trailer ngoài lề của chương trình.

......

Vào ban đêm, Triệu Mỹ Nghiên, người phụ nữ rất ít lên mạng ngoại trừ gần đây chú ý mấy tin đồn bậy bạ liên quan đến mình, sau khi trở lại phòng chợt cảm thấy có gì đó thiếu thiếu. Chợt nhớ chính bản thân mình mới đầu cũng nhạy cảm đối với bình luận của mọi người, bèn lọ mọ lên mạng thấy có vài bình luận thiếu thiện chí về Diệp Thư Hoa, ngay lập tức chụp màn hình rồi nhắn tin cho Túc Phương, buộc hắn tìm người xử lý, không xóa đi thì cũng phải áp xuống, không để lan tràn linh tinh.

Thật ra tình huống so với trong tưởng tượng của cô thì tốt hơn rất nhiều.

Hiện tại cư dân mạng đều có chút lý trí, trừ phi trong đời thực có đụng chạm hoặc là người quá mức hận đời, rất ít có người cố tình khó xử hay nói lời khó nghe.

Tạo hình của Diệp Thư Hoa cũng chỉ xuất hiện trên trailer ngoài lề, đáng lẽ ba người còn lại toàn bộ lên hình hồi tuần trước rồi. Nhưng bởi vì bọn họ là minh tinh nổi tiếng có thực lực, mà Diệp Thư Hoa chỉ là một yếu tố người đẹp, Túc Phương sợ phân ra như vậy sẽ có dư luận không tốt.

Lần này tất cả cùng nhau xuất hiện ở trailer ngoài lề, cũng có thể làm người xem không mâu thuẫn tâm lý lắm. Đặc biệt là trong phần ngoài lề, nàng biểu hiện thực tốt, hơi ngốc ngốc dễ thương, lời nói thì ít nhưng làm việc thì nhiều, cô gái nhỏ xinh đẹp nhưng lại có sức lực rất lớn, tương phản mạnh rất rõ ràng. Hơn nữa, người xem cũng đều có thể hiểu được qui tắc căn bản của các chương trình thực tế là trong số khách quý phải có thêm một người đẹp, bởi vậy khả năng sẽ có fans nhiều.

Nhưng mà buổi tối ngày hôm nay, vốn dĩ Túc Phương đang ngồi thong thả chờ đám cư dân mạng hú hét, lại bị Triệu Mỹ Nghiên tra tấn nửa đêm, thiếu chút nữa bỏ luôn con nhãi trọng sắc khinh bạn này.
Hắn thậm chí còn lén gửi tin cho Diệp Thư Hoa khóc lóc kể lể: 【 ông xã nhà cô quá khủng bố, hiện tại sắp rạng sáng rồi mà còn túm được ta bắt đi xóa bình luận! [ hình chụp màn hình đối thoại]】

Diệp Thư Hoa xem cười, nhìn đồng hồ chờ bốn giờ lại lén qua truyền cho cô một chút linh khí, chuyên chú an dưỡng cánh tay để cô sớm có thể tháo thạch cao xuống.

Kỳ thật vào lúc ban đêm, có một cái đề tài lặng lẽ bò lên trên hot search, chỉ là bởi vì kế tiếp không ai đẩy hot search nên cũng lăn xuống rồi, đề tài tên là: 【 tiểu mỹ nhân khả ái】

Bình luận tất cả đều là một đống ngao ngao kêu nhan phấn, gần bốn phút trailer bên lề cũng làm cho bọn họ xé bỏ thật nhiều hình người đẹp nha! Vẫn là cô gái này nhan sắc quá thanh cao, giá trị này xách ra không ít người đang được cho là người đẹp liền so không nổi ! Mới có bốn phút trailer ngoài lề thôi đã khiến khối người cơ hồ xem qua một cái liền luân hãm, không có biện pháp thoát ra. Không chỉ xinh đẹp còn làm người xem cảm thấy rất thoải mái.

*********


Tầm 11 giờ sáng hôm sau, Cố Thanh đã trang điểm xong cùng Diệp Thư Hoa xuất phát trong sự hâm mộ không thôi của Triệu Mỹ Nghiên, cô bất đắc dĩ đưa mắt nhìn hai chân, rồi nhìn theo hướng hai người ra cửa.

Trong nháy mắt bước ra cửa, Diệp Thư Hoa bỗng cảm thấy có gì không đúng, quay đầu lại nhìn cô, liền thấy Triệu Mỹ Nghiên đáng thương vô cùng ngồi ở trên xe lăn, thấy nàng quay đầu lại, còn mím môi cười nhẹ một chút, Diệp Thư Hoa lập tức trả về một nụ cười ngọt ngào, thân ảnh mới biến mất.

Nụ cười ngọt ngào đó nháy mắt đã chữa khỏi uỷ khuất trong lòng Triệu Mỹ Nghiên, cô tràn đầy nhiệt tình nhìn Tiểu Lý nói: "Giúp tôi đi dỡ thạch cao xuống nào."

Đoạn tay bó thạch cao theo thời gian trôi đi cảm thấy hơi túng quẫn, mà tay ở bên trong hình như có thể tự do hoạt động rồi, cô cảm giác có lẽ khôi phục tốt hơn trước. Trước đây hơi dùng sức một chút là đau, nhưng bây giờ cô lấy đồ đạc đều không thành vấn đề. Trực giác cho cô biết tay đã rất tốt, có thể tháo thạch cao rồi. Mà cũng chỉ khi tháo xong thạch cao, cô mới có thể làm việc.

Tiểu Lý đối với tình huống thân thể cô cũng hiểu rõ, liền gật đầu đồng ý nhưng vẫn dặn dò: "Nếu có gì thấy không thích hợp nhất định phải nói nha, không cần cố gắng quá sức, tương lai lại mệt."

"Ừ." Triệu Mỹ Nghiên gật đầu, trên khuôn mặt tuấn lãng lại trở về biểu cảm lạnh lùng, trong đôi mắt phượng thâm thuý kia như ấp ủ gió lốc làm người thấy được có chút sợ hãi.

Cũng đến lúc cần phải xuống tay hồi báo những người đó rồi, cô trước nay chưa từng là người lấy ơn báo oán!

......

Cố Thanh mở ra gara, chọn một chiếc Cayenne mui thấp màu lam. Lúc trước có xảy ra chuyện nhưng cũng không tới nỗi bán xe, mà thật ra xe trong nhà cũng không phải đặc biệt quý, khoảng một hai trăm vạn mà thôi, có bán cũng cũng không được bao nhiêu tiền.

Dể Diệp Thư Hoa ngồi bên ghế phụ lái, Cố Thanh vừa lái xe vừa nói: "Lúc trước trạng thái tinh thần dì không tốt, không dám lái xe, hiện tại có con ở đây liền tối rồi, còn may xe không bán đi. Diệp Tử ngoan ngoãn, chờ con gái dì hoàn toàn khoẻ rồi, nó dẫn con đi mua chiếc xe mới đỏ rực nha. Con gái trẻ trung phải lái mấy chiếc xe mới đỏ rực mới đẹp.."

Đều đã cùng nhau đi đến bước này, Diệp Thư Hoa cũng không có gì cần phải phản đối, lập tức ngọt ngào cười, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn dì."

Dù sao thiếu tiền cũng không phải chỉ thiếu một chút, nợ nhiều không lo, nàng cũng cố gắng kiếm nhiều tiền thêm vào là được!

Tu sĩ đi vào thế giới phàm nhân mà, tất nhiên là có phần kiêu ngạo, Diệp Thư Hoa ưỡn ưỡn bộ ngực nhỏ, nàng cũng rất lợi hại đó nha!

Hai người trực tiếp đi tới khu mua sắm, đậu xe xong, hai dì cháu tay khoác tay nhau đi ra, đều trang điểm tinh xảo cùng một kiểu, người ngoài nhìn vào ai không nói đây là hai mẹ con cũng nói là thân thiết như mẹ con.

Cố Thanh trực tiếp lôi kéo nàng đi về hướng mấy cửa hàng.

Bà ngoài miệng nói con gái không thiếu tiền, nhưng trên thực tế nếu để bà tự mua cho bà xài thì trong lòng cũng cảm thấy tiếc. Ngay cả lúc trước khi Triệu Mỹ Nghiên còn đang phất, bà cũng rất ít mua mấy đồ xa xỉ, chủ là lâu lâu mới đi mua cho con gái thôi. Sau này có Diệp Thư Hoa bà mới thường xuyên lại đây dạo.

Bản thân bà thật ra rất ít khi tới mấy chỗ quá sang trọng giá cả cao cấp mua đồ, quần áo bà cơ bản đều khoảng chừng mấy ngàn, đối với tài chính lúc trước của Triệu Mỹ Nghiên, đây đã là giá vô cùng bình dân rồi.

Lúc này cũng vậy, bà rất quả quyết dẫn Diệp Thư Hoa lại tiệm quen mua quần áo, mua toàn thân trên dưới mấy bộ rồi liền kêu người đem đưa về tận nhà, xong liền lôi kéo nàng hướng dưới lầu đi: "Chúng ta đi ăn ngon đi, dì lúc trước tới chỗ này ăn, hương vị cực kỳ ngon luôn!"

Diệp Thư Hoa đi theo bà, khóe miệng mang cười, loại cảm giác được yêu quý này, đối với Diệp Thư Hoa, còn thoải mái hơn rất nhiều so với hấp thu linh khí, thực kỳ diệu.

Chỉ là cảm giác thoải mái thực mau biến mất, bởi vì ở ngay cửa nhà hàng gặp được một đoàn người.

......

Mẹ Diệp Trương Vân Phương, anh trai Diệp Thư Hoa, Diệp Vũ Tuấn, cha Diệp Diệp Hồng Kiến, cùng với cô cô Diệp Hạ Trân, còn có ba người lạ, trong đó một cô nương choàng tay qua cánh tay Diệp Vũ Tuấn. Mấy người này vừa lúc từ một hướng khác đi đến bên đây, hai bên tình cờ đụng mặt nhau trước cửa nhà hàng.

Toàn bộ đều ăn mặc quần là áo lụa, đặc biệt là Diệp Vũ Tuấn.

Không giống như Diệp Thư Hoa, diện mạo của Diệp Vũ Tuấn không tập hợp được ưu điểm của cha mẹ, chỉ có thể xem là ngũ quan đoan chính thôi. Được cái hắn không mập, người cũng cao, mặc sơ mi trắng cùng quần tây cũng còn xem được. Cô gái bên cạnh hắn quần áo hơi phức tạp một chút nhưng cũng rất xinh đẹp, mấy người bọn họ khóe miệng đều rất tươi cười, mặt mày mang theo vui mừng.

Đoàn người đang nói nói cười cười, là Diệp Thư Hoa thấy bọn họ trước, bước chân cũng dừng lại, Trương Vân Phương vào lúc này cũng nhìn qua, lập tức ngạc nhiên hô một tiếng: "Diệp Thư Hoa con nhỏ chết tiệt kia, mày......" Nói một tràn liền giật mình phản ứng lại, thấy Cố Thanh cũng ở đây, nhìn hai người quần áo ngăn nắp, đầu tóc bạc phơ của Cố Thanh lúc trước cũng đã sớm nhuộm đen lại, sau đó còn được linh lực tẩm bổ, nhìn thậm chí trẻ lại không ít. Mẹ Diệp theo bản năng buột miệng thốt ra giáo huấn liền nuốt vào lời sắp nói , mỉm cười thân thiện: "Ai...Diệp Tử con bé này, sao không nói với mẹ bà thông gia cũng ở đây a."

Có thể ăn mặc tốt như vậy, tinh thần cũng không tồi còn đi dạo phố, xem ra trên mạng đưa tin Triệu Mỹ Nghiên xảy ra vấn đề, chắc là vượt qua được rồi, thậm chí Triệu gia vẫn còn nhiều năng lực nha!

Bà xem xét thấy tình hình có vẻ tốt, những người khác cũng đại khái có thể đoán được. Ai bảo bộ dáng Diệp Thư Hoa rõ ràng là rất khá, sắc mặt hồng nhuận, quần áo cũng toàn là mấy mẫu đồ hiệu, so với bọn họ chênh lệch cũng quá rõ ràng.

Cố Thanh bị chào hỏi, chần chờ hai giây, nể mặt Diệp Thư Hoa, vẫn gật đầu: "Ừ, thông gia, mọi người đây là.."

Trương Vân Phương cười ha hả nói: "Chúng tôi đang cùng bạn gái Vũ Tuấn người một nhà ăn một bữa cơm, thông gia muốn đi cùng nhau luôn không." Bà lại nhìn về phía cô gái người một nhà kia giới thiệu: "Đây là Cố Thanh, con gái của bà là đại minh tinh Triệu......"

Diệp Thư Hoa ngắt ngang lời bà, trên mặt biểu tình không cười nhạt ngọt mềm như trước, nhàn nhạt nói: "Mẹ, con cùng dì còn có việc, đi trước nha."

Thanh danh Triệu Mỹ Nghiên bcòn chưa khôi phục, hơn nữa thân phận bất đồng, sao có thể thuận miệng nói ra, lỡ gặp mấy anti fan của cô, chắc không khỏi đem Cố Thanh ăn sống luôn!

Trương Vân Phương không vui nói: "Đi cái gì mà đi, anh trai mày có chuyện tốt, mày dám nói còn phải đi"

Diệp Thư Hoa nhàn nhạt nói: "Mẹ cũng đâu cho con biết, chẳng phải cũng không muốn con xuất hiện sao?"

Nói xong, nàng đỡ Cố Thanh xoay người liền rời đi.
Trương Vân Phương vừa thấy bộ dáng này, tức khắc khó thở, duỗi tay kéo nàng: "Con nhỏ chết bầm này, mày bị ma nhập à!"

Diệp Thư Hoa thân hình nhoáng lên né tránh, để Cố Thanh đứng xa một chút, chính mình che trước mặt Trương Vân Phương, nhíu mày hỏi: "Vậy mẹ muốn thế nào?"

Dù sao cũng là mẹ con lại náo loạn khó coi giữa đường như thế này, Diệp Hồng Kiến là người trầm mặc ít lời nhưng cũng là người chết vì sĩ diện, sắc mặt tức khắc liền khó coi, trầm giọng nói: "Diệp Thư Hoa, mày nói chuyện với mẹ mày như vậy hả?"

Diệp Thư Hoa làm lơ, nở một nụ cười: "Ba, mẹ, anh trai, xin hỏi còn có việc gì sao?"

Trương Vân Phương vừa thấy bộ dáng này, liền hận không thể giơ tay tát một cái, đứa con gái này hoàn toàn khiêu chiến quyền uy của bà mà! Chỉ là hiện tại lại đang ở ngoài, bà nhịn: "Đương nhiên có chuyện, anh trai mày hôm nay cùng thông gia gặp mặt, mày thân là em gái, đều không tỏ vẻ gì sao"

"À." Diệp Thư Hoa hiểu rõ gật đầu, Trương Nguyên Phương thoáng chuyển biến tốt đẹp. Diệp Thư Hoa tủm tỉm cười đi đến trước mặt ba người lạ kia, một tiếng "chào chú ", một tiếng "chào dì" , sau đó duỗi tay đưa về phía cô gái trẻ đứng trước mặt: "Chào chị dâu, lần đầu gặp mặt, lễ gặp mặt của em đâu ?" Cô gái kia vốn dĩ cười khanh khách chờ Diệp Thư Hoa lại đây, vừa nghe lời này, mặt đầy kinh ngạc, lập tức nhìn về phía Diệp Vũ Tuấn bên cạnh.

Diệp Vũ Tuấn cũng sắc mặt khó coi nói: "Mày có ý tứ gì!"

Diệp Thư Hoa vô tội nghiêng đầu: "Học anh thôi."

Diệp Hồng Kiến cùng Diệp Vũ Tuấn, Trương Vân Phương ba người đồng thời sửng sốt. Mấy tháng trước khi Diệp Thư Hoa cùng Triệu Mỹ Nghiên đính hôn, thân là anh trai Diệp Vũ Tuấn đúng lý hợp tình đòi Triệu Mỹ Nghiên quà ra mắt, đương nhiên Triệu Mỹ Nghiên cũng không phải đồ ngốc nghếch nhiều tiền, chỉ là mua cho hắn một ít đồ bổ.

Lần đó đem tên này ăn một bụng tức giận, nếu không có 50 vạn kia, lúc ấy hắn dám có thể quậy Diệp Thư Hoa cùng Triệu Mỹ Nghiên tưng bừng ấy chứ.

Chuyện này lúc ở nhà cũng um sùm náo loạn, Diệp Thư Hoa lúc ấy cũng ủy khuất nói: Nếu sau này tương lai anh có bạn gái, em cũng làm như vậy.

Sau đó bị Trương Vân Phương tát một cái, không dám nói tiếp nữa.

Việc nguyên chủ lúc ấy không làm được, nàng làm.

Nhớ lại chuyện này, Diệp Vũ Tuấn sắc mặt xanh mét, run rẩy ngón tay chỉ Diệp Thư Hoa: "Giỏi, mày cũng dám!" Quay đầu liền kêu: "Mẹ, mẹ xem nó......"

"Con nhỏ chết tiệt kia! Xem mẹ có đánh chết mày không!" Trương Vân Phương gầm nhẹ một tiếng, không thể để con trai chịu ủy khuất, bàn tay to liền giơ lên động thủ, lực tay tuyệt đối không nhẹ.

Diệp Thư Hoa đưa tay ngăn lại, bẻ ngược tay Trương Vân Phương ra sau kiến bà đau đến sắc mặt vặn vẹo: "Ai da!"

Diệp Hồng Kiến chạy nhanh lại đỡ vợ mình, Diệp Hạ Trân nhíu mày nói: "Diệp Thư Hoa, mày làm gì vậy ? Đây là mẹ mày cơ mà!"

Diệp Thư Hoa trực tiếp làm ngơ bà, nhìn về phía Trương Vân Phương vẫn đang la đau, tươi cười biến mất, sắc mặt thoạt nhìn lạnh nhạt nhạt nhẽo đi nhiều: "Còn dám làm bậy tôi liền đem 50 vạn lễ hỏi kia lấy ra, vừa lúc chúng ta đang thiếu tiền."

Lúc này Diệp Thư Hoa không còn là bộ dáng mềm mại ôn nhu lúc trước, lạnh nhạt trong mắt rất rõ ràng, đâm vào trong lòng mấy người này đều bất giác cảm thấy hơi lạnh. Hơn nữa còn cố tình nói như vậy, thật không giống nàng lúc trước. Mấy người nhà họ Diệp nhìn thấy trong lòng đều sửng sốt, Diệp Hạ Trân vẫn luôn không dám nói lời nào đành giảng hòa: "Ai nha, làm gì vậy, đều là người một nhà......"

Diệp Thư Hoa nhàn nhạt liếc bà một cái, nhìn người Diệp gia nói: "Lễ hỏi tiền 50 vạn là nguyên nhân chủ yếu mọi người gả con đến Triệu gia, sau này các người lại quậy, con sẽ chủ động từ hôn, đến lúc đó Triệu gia sẽ trực tiếp mời luật sư lại đây thương lượng lấy lại số tiền này, cho nên nếu muốn không bị đòi tiền, liền thành thật chút đi."

"Mày......" Diệp Hồng Kiến cùng Trương Vân Phương liếc nhau, mấy người sau còn muốn nói cái gì thì thấy Diệp Thư Hoa quay đầu kéo người phụ nữ mũm mĩm kia rời đi rồi.

......

Từ đầu đến cuối, cả đoàn thông gia một nhà ba người hai mắt nhìn nhau, sắc mặt cô gái cũng có chút khó coi: "Diệp Vũ Tuấn, anh không phải nói anh cùng em gái anh quan hệ rất tốt sao ? Nhìn dáng vẻ này hình như không phải vậy..."

Diệp Vũ Tuấn sắc mặt khẽ biến, cười gượng nói: "Tâm tình nó không tốt thôi, Cửu Cửu, em yên tâm, Triệu Mỹ Nghiên thật sự là em rể của anh mà."

Lúc trước người này bạn gái này là do hắn dùng hai tấm hình có ký tên Triệu Mỹ Nghiên đem ra dụ dỗ mà chịu đồng ý làm bạn gái hắn, nguyên nhân lớn để tiến tới hai nhà gặp mặt cũng chính là Triệu Mỹ Nghiên. Cũng không phải là fans gì của Triệu Mỹ Nghiên, nhưng vì cô là siêu cấp siêu sao, làm người thân của cô cũng là một loại vinh hạnh! Đặc biệt Diệp Vũ Tuấn cũng không phải người thân tầm thường, Triệu Mỹ Nghiên chính là em rể của hắn nha!

Nhưng mà nhìn bộ dáng này, Quân Cửu cảm thấy quan hệ của người này có gì đó sai sai, cõ lẽ cần điều tra thêm xem thế nào rồi mới tiến thêm một bước.
Quân Cửu tuy rằng sắc mặt có chút không tốt lắm, nhưng cũng chưa nói gì. Cha mẹ Quân gia lại cảm thấy có chút xấu hổ, thấy chuyện trong nhà người ta cũng ngại, trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, đều nhìn theo hướng Diệp Thư Hoa rời đi, liền cười gượng nói: "À thôi...... Chúng ta đi vào trước đi"

"Đi vào đi vào." Mấy người lúc này mới hoàn hồn, chỉnh đốn thần sắc trên mặt đi vào trong.

Chỉ là khi mấy người mới vừa tìm được vị trí ngồi xuống, Quân Cửu vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên vỗ tay một cái: "Em gái anh tên là Diệp Thư Hoa đúng không?"

Diệp Vũ Tuấn đầy mặt mờ mịt, gật đầu: "Đúng vậy, lúc trước anh nói với em rồi mà."

Quân Cửu bỗng nhiên hưng phấn lên, kích động lấy di động ra click mở Weibo: "Trời ơi, em gái anh hình như bước chân vào giới giải trí mà".

Tất cả mọi người ngồi quanh bàn đều có chút mờ mịt: "Không có a."

Triệu đồng đã lấy di động, click mở tấm ảnh tạo hình kia, gương mặt đẹp hưng phấn đỏ lên: "Mọi người xem nè, tuyệt đối là cùng một người, góc phải bên dưới còn có tên này, tối hôm qua con cũng chưa xem!"

Diệp Vũ Tuấn lấy di động qua, nhìn thoáng qua liền sửng sốt, nhìn về phía mẹ hắn: "Mẹ, Diệp Thư Hoa thật sự tiến vào giới giải trí, nó không nói với mẹ sao?"

Trương Vân Phương xấu hổ gom lại tóc: "Không có, mẹ..."

________________________________

Cái gia đình tam quan vặn vẹo này nhìn thế nào cũng không ưa nổi🙂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top